Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 325




 

 

             “Chúng ta vừa mới chơi xúc xắc rồi, bây giờ chúng ta chơi cái này đi, đơn giản hơn. Với lại bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi còn phải về ăn tối. Chúng ta nhanh chóng kết thúc và quyết định kết quả đi.” Lâm Trạch Dương nhìn Trình Phong bình tĩnh nói.  

             Vẻ mặt Trình Phong bắt đầu trở nên hung ác, sau đó  cười lạnh một tiếng, tiếng cười của hắn ta càng ngày càng lớn, dần dần trở nên có chút vô đạo đức.  

             Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo, tên này không biết hiện tại mình đang ở đâu sao? Còn muốn quyết định kết quả của một trận đấu, đầu óc của anh ta có vấn đề à?  

             “Này, anh ngốc à? Tiếng cười của anh ghê thật, anh có muốn đấu hay không? Đổi người khác đi, tôi thật sự không có nhiều thời gian.” Lâm Trạch Dương sốt ruột nói.  

             Khóe miệng Trình Phong lại nhếch lên, hắn ta nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn người chết rồi nói: “Anh thật sự không có nhiều thời gian.”  

             Lâm Trạch Dương thở dài nói: “Được rồi, đừng nói là tôi bắt nạt anh nhé, anh lắc cốc xúc xắc, sau đó tôi đoán xúc xắc, nếu tôi đoán không đúng, tôi thua. Không vấn đề gì đâu, phải không?”  

             Trình Phong đương nhiên sẽ không từ chối đề nghị như vậy, thậm chí còn sợ Lâm Trạch Dương hối hận nên lập tức cầm lấy cốc xúc xắc, trong cốc xúc xắc có năm viên xúc xắc.  

             “Thật không công bằng!” Mã Hoa là người đầu tiên hét lên, bởi vì trò chơi xúc xắc bình thường chỉ có ba viên xúc xắc, nhưng bây giờ Trình Phong lại lấy năm viên.  

             Trình Phong không nói gì mà nhìn Lâm Trạch Dương, như thể chỉ cần Lâm Trạch Dương nói là sẽ lập tức bỏ đi hai viên xúc xắc.  

             “Không sao đâu, ba viên hay năm viên cũng giống như nhau thôi, phải nhanh chóng bắt đầu mới là quan trọng.” Lâm Trạch Dương vẫn toả vẻ thờ ơ.  

             Lông mày Trình Phong nhíu chặt hơn một chút, Lâm Trạch Dương này tựa như có chút khó hiểu, anh ta có thật sự chắc chắn về điều mình đang nghĩ không?  

             Trình Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh suy nghĩ lại, sau đó bắt đầu lắc cốc xúc xắc, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.  

             Bộp.  

             Cốc xúc xắc chạm mạnh xuống bàn đánh bạc. Trình Phong nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Vậy xin mời.”  

             “Một, hai, ba, bốn, năm.” Lâm Trạch Dương nêu rõ năm con số không chút do dự.  

             Mã Hoa và lão Cẩu lại sửng sốt, Lâm Trạch Dương sao có thể tùy tiện như vậy, tại sao anh ta không suy nghĩ thêm một chút, đây là vụ cá cược mấy triệu cộng thêm một tay một chân đó.  

             Nhưng lúc này Mã Hoa và lão Cẩu không có cách nào bày tỏ suy nghĩ của mình, cũng không dám lên tiếng, cho dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.  

             Trình Phong hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không mở cốc xúc xắc ra ngay vì hắn ta cũng đang căng thẳng. Nếu là lúc bình thường Trình Phong nhất định có thể dùng năng lực để điều khiển xúc xắc, nhưng lần này hắn ta không điều khiển nó.  

             Trình Phong cảm thấy, nếu ngay cả hắn ta cũng không biết là cái gì, thì Lâm Trạch Dương nhất định cũng sẽ không biết.  

             “Mở đi.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói.  

             Trình Phong nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương. tên này chắc chắn là mình sẽ thắng hay là anh ta quá khẩn trương? Ngay cả Trình Phong lúc này cũng khẩn trương, tại sao Lâm Trạch Dương lại không có chút khẩn trương nào?  

             “Mở.” Trình Phong mở cốc xúc xắc không để lại mực.  

             “Một, hai, ba, bốn, năm, hóa ra là một, hai, ba, bốn, năm. Đi thôi, chúng ta thắng, chúng ta thắng!” Mã Hoa và lão Cẩu hét lên. Họ phấn khích đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ, giống như hai đứa trẻ con.  

             Sắc mặt Trình Phong trở nên u ám, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Anh đã sớm biết kết quả.”  

             Lâm Trạch Dương khẽ gật đầu, nói: “Ừ.”  

             “Vậy anh không sợ tôi giở trò gì sao?” Trình Phong vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.  

             Lâm Trạch Dương cười nói: “Không sợ.”  

             “Tại sao?” Trình Phong thật sự không hiểu nổi, đây không chỉ là đặt cược tiền.  

             “Bởi vì kết quả như thế nào không quan trọng, tôi nhất định sẽ muốn một tay một chân của anh, anh cũng sẽ muốn một tay một chân của tôi.” Giọng điệu Lâm Trạch Dương vẫn rất bình tĩnh.   

             Trình Phong càng khó hiểu,nói: “Nếu anh đã biết, vì sao vẫn đồng ý lần đánh cược này?”  

             “Bởi vì đây là nơi dựa vào nắm đấm để suy luận. Thật trùng hợp là tôi lại thích nói chuyện bằng nắm đấm.” Lâm Trạch Dương lại nở một nụ cười, nói.  

             Trình Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ giữ mạng của anh. Dù sao đã lâu rồi tôi cũng chưa gặp được người nào thú vị như anh.”  

             Vừa nói, Trình Phong vừa xua tay.  

             Sau đó, cửa phòng mở ra, hơn chục tên to lớn từ bên ngoài xông vào, sau đó cửa đóng lại.  

             “Đừng lo lắng, ở đây không có sóng điện thoại di động, hiệu quả cách âm ở đây cực kỳ tốt, cho dù có giết một con lợn ở đây, bên ngoài cũng không thể nghe thấy.” Vẻ mặt Trình Phong cũng trở nên bình tĩnh.  

             “Tốt lắm, tôi thích một nơi như thế này.”  Lâm Trạch Dương lại mỉm cười gật đầu.  

             Trình Phong tựa như không còn hứng thú nói chuyện với Lâm Trạch Dương, chán nản xua tay, vẻ mặt có chút cô đơn, hắn ta là vua ở đây, cho nên sẽ không bao giờ thua, điều này không phải rất nhàm chán sao?  

             Theo chỉ thị của Trình Phong, mười mấy tên to lớn cũng đồng loạt di chuyển.  

             Hơn chục tên to lớn này là những tên côn đồ được thuê đặc biệt, một số là những kẻ liều mạng, một số thậm chí là sát thủ, và một số là nhà vô địch Sanda ở vài đấu trường.  

             Nói cách khác, bất kỳ ai trong số hàng chục người này đều có sức mạnh vượt xa người thường. Thông thường, chỉ cần một trong những người họ xuất hiện và bất cứ ai gây rắc rối đều có thể bị xử lý.  

             Bây giờ Trình Phong lại mời bọn họ đến cùng nhau, có thể nói hắn ta rất để ý tới Lâm Trạch Dương.  

             Trình Phong cảm thấy đây là sự tôn trọng lớn nhất mà hắn ta có thể dành cho Lâm Trạch Dương.   

             Sau đó, một gã to lớn dùng nắm đấm đánh vào đầu Lâm Trạch Dương, cùng lúc đó có tên ngồi xổm xuống đá chân về phía đùi Lâm Trạch Dương, một tên khác vung thanh sắt về phía eo Lâm Trạch Dương.  

             Ba người đồng thời ra tay, chặn mọi phương hướng mà Lâm Trạch Dương có thể né tránh, có thể nói Lâm Trạch Dương không còn đường nào để trốn thoát.  

             Đúng là Lâm Trạch Dương không có chỗ nào để trốn thoát, và anh ta lại càng không nghĩ tới việc trốn thoát.  

             Lâm Trạch Dương vung nắm đấm về phía trước, đứng vững trên mặt đất bằng đôi chân của mình, rồi hét lên ba tiếng liên tiếp.