Binh Vương Thần Bí

Chương 92




Giang Khương nghe nói, đi dạo phố cùng phụ nữ là một trong những đau khổ nhất của đàn ông.

Nhưng hắn cũng không cảm nhận được sự đau khổ này, ngược lại tâm trạng còn rất khoái trá.

Hơn nữa cùng một cô gái đi mua quần áo, cảm giác thật không sai, ít nhất còn biết nhìn xem quần áo nào đẹp, đầu óc linh hoạt hơn so với mình nhiều.

Không thể phủ nhận, ánh mắt của Tiểu Vũ không tệ, giúp Giang Khương chọn được mấy cái áo thành thục nhưng lại không quá già, hơn nữa giá cả lại không cao, làm cho Giang Khương cảm thấy rất hài lòng. Tuy nói tuổi của hắn chỉ lớn hơn Tiểu Vũ vài tuổi, nhưng yêu cầu về phương diện ăn mặc lại khác nhau hoàn toàn.

Bất luận là làm bác sĩ hay là đi dạy, Giang Khương tất nhiên phải ăn mặc thành thục một chút.

Đi gần một tiếng, thuận lợi mua được mấy món đồ, Giang Khương cảm thấy mỹ mãn cầm hai cái túi, cười nói với Tiểu Vũ:

- Hôm nay vất vả cho em rồi. Nếu không có em, chắc tôi không chọn được đẹp như vậy đâu. Để cảm ơn, tôi mời em ăn cơm.

- Không được, không được. Là em mời anh mới đúng.

Nghe Giang Khương nói, Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu.

- Được, tôi nói là được. Gần đây tôi nhận được tiền lương không ít. Lần đầu tiên nhận lương, nhất định phải mời em ăn cơm.

Nói đến đây, Giang Khương nhìn Tiểu Vũ, cười nói:

- Tiểu Vũ, không phải ngay cả chút mặt mũi này mà em cũng không nể?

Nghe Giang Khương khăng khăng như vậy, Tiểu Vũ gật đầu đồng ý. Cô biết rất rõ, Giang ca ca không muốn cô tốn tiền.

Quán cơm tây gần trường đại học cũng khá nhiều. Giang Khương liền dẫn Tiểu Vũ tùy ý tìm một quán cơm tây ăn một bữa. Sau đó tạm biệt nhau trước cổng trường.

Vừa mới trở lại phòng ngủ, Tiểu Vũ đã bị Linh Linh hưng phấn hỏi:

- Tiểu Vũ, cậu lừa tôi. Cậu nói với tôi Giang lão sư là hàng xóm nhà cậu. Nếu không phải vừa rồi có người nói nhìn thấy cậu và Giang lão sư đi dạo phố, tôi đã bị cậu lừa rồi.

Nghe được lời này, mặt Tiểu Vũ đỏ lên:

- Nào có! Vốn hôm nay định mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy chuyện hôm đó. Nhưng anh ấy nói muốn đi mua mấy bộ quần áo, bảo tôi đi cùng, cũng không phải đi dạo phố mà.

- Haha, như vậy mà còn chưa tính là đi dạo phố? Chậc chậc…

La Linh Linh nhìn gương mặt đỏ bừng của Lý Tiểu Vũ, biết được da mặt của bạn mình mỏng, cũng không chọc nữa, nói:

- Được rồi, không chọc nữa. Dù sao tôi cũng cảm thấy Giang lão sư không tệ, lại đẹp trai. Nếu cậu không nắm chặc, nói không chừng sẽ bị người ta đoạt mất.

- Được rồi, bà tám.

Giang Khương mang hai túi đồ trở lại phòng khám. Vừa lúc có một mình Hồ lão đang trực, thấy Giang Khương trở về, liền cười hỏi:

- Hôm nay thế nào?

- Sư phụ, con phát hiện người càng ngày càng giống bà mối rồi. Tiểu Vũ mới học năm nhất thôi đấy.

Nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của sư phụ, nào còn bộ dạng nghiêm túc ngày xưa, Giang Khương không khỏi đau đầu nói.

Nghe Giang Khương nói, Hồ lão cười nói:

- Giang Khương, Tiểu Vũ là cô gái không tệ. Mặc dù ta cũng chỉ mới gặp qua có hai lần, nhưng đứa bé này rất hiểu chuyện, lại thiện lương. Nếu con thích nó, ta ủng hộ con. Ở trường nhiều đứa giỏi lắm, đừng để người khác cướp đi. Dù sao chờ con bé tốt nghiệp cũng được mà.

- Sư phụ…

Giang Khương đau đầu:

- Sư phụ, con biết, nhưng thầy thì không thể yêu trò.

- Thầy yêu trò thì thế nào? Hơn nữa, con cũng chỉ thay ta dạy có một khóa, cũng không phải lão sư chân chính. Chỉ cần con đừng loạn, ai có thể nói gì được con.

Hồ lão sư thật sự rất thích Lý Tiểu Vũ, nhưng nhìn đồ đệ của mình ra sức từ chối, không khỏi tức giận:

- Sư phụ mặc kệ, ngoại trừ Tiểu Vũ, nếu con ở trường dám xằng bậy với đứa khác, làm bại hoại danh tiếng của ta, ta sẽ không tha cho con đâu.

Nhìn bộ dạng tức giận của Hồ lão, Giang Khương che mặt bất đắc dĩ. Nào có chuyện sư phụ bảo đệ tử đi gieo tai họa cho con gái người ta chứ?

Buổi tối, đợi mọi người tan làm, Giang Khương quét dọn vệ sinh xong liền đóng cửa lại. Suy nghĩ một chút, hắn bước vào phòng làm việc của Hồ lão, đang định mở máy tính ra, đột nhiên cau mày, rồi quay lại phòng ngủ.

Hắn nhớ đến đêm hôm trước, bởi vì năng lượng không đủ nên mới không tiến hành phân tích năng lượng tinh thần. Hắn đang lo nghĩ, không biết năng lượng này có liên quan đến việc hắn đi theo tổ sư gia học tập sau này không nữa. Việc này so với việc Phách Vương quan trọng hơn.

Hơn nữa, chuyện Phách Vương không phải một sớm một chiều có thể đối phó. Cho nên Giang Khương vội vàng tắm rửa rồi lên giường.

Hình xăm trên vai trái lóe lên, một thanh âm xuất hiện:

- Chủ thể đã tiến vào hôn mê, phân tích năng lượng tinh thần khởi động. Năng lượng Cửu Vĩ đạt 1%, bộ Châm cứu khởi động.

Mơ mơ màng màng, Giang Khương nghe được thanh âm này, liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra năng lượng tiêu hao vẫn có thể khôi phục lại được.

Trong tình huống như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Sau khi được tổ sư gia dạy dỗ, một thanh âm vang lên:

- Chủ thể sắp tỉnh, hấp thu phân tích năng lượng tạm dừng. Tích trữ năng lượng Cữu Vĩ tầng một đạt 23%. Bộ châm cứu hoàn thành. Lần sau khởi động Ngũ Cầm Vận Khí Pháp.

Cảm nhận được cảm giác choáng váng quen thuộc khi tỉnh lại, nhưng tâm trạng Giang Khương lại rất vui sướng. Bởi vì hắn có thể tiến vào không gian hư ảo đó, đi theo tổ sư gia học tập. Nếu không, chỉ vì vấn đề năng lượng mà không thể học tập được nữa, chết tâm là phải có.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Giang Khương thay quần áo rồi chạy vào trường. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt. Bây giờ trong túi đã có ít tiền, cũng đã mua thêm quần áo, cũng không còn lo lắng sau này tập thể dục trở về lại không có quần áo để thay.

Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến khoảng sân tập luyện lúc trước.

Cởi áo khoác, hắn bắt đầu luyện tập.

Phù phù phù! Theo động tác của Giang Khương, tiếng hít thở phát ra từ lồng ngực. Một luồng không khí được hít vào phổi, sau đó chậm rãi phun ra. Cứ như vậy mà đem hết phế khí còn sót lại bên trong phổi ra.

Theo hô hấp, các đốt xương xung quanh cột sống kêu lên răng rắc.

Đồng thời, hình xăm trên vai trái Giang Khương chợt ẩn chợt hiện. Chỉ là dưới nắng sớm nhìn không rõ ràng mà thôi.

Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong, động tác của Giang Khương chậm lại, bắt đầu giống như con hươu, trở nên ưu nhã hơn.

Khi thì ngẩng đầu, khi thì đá chân lên cao, kéo dài các đốt xương, chậm rãi điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Trán Giang Khương đã lấm tấm mồ hôi, khép hờ hai mắt hưởng thụ cảm giác này.

Đang hưởng thụ, đột nhiên có thanh âm truyền đến.

- Không tệ. Mặc dù công phu luyện thể này có chút khó coi, nhưng hiệu quả kiện thân không tệ chút nào.

Giang Khương cau mày, sau đó ngừng động tác, chậm rãi mở mắt, đứng dậy nhìn về phía phát ra thanh âm.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ tây trang, đứng cách đó hơn mười thước, thấy Giang Khương dừng lại, liền chậm rãi đi về phía bên này.

Nhìn thấy là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt Giang Khương nheo lại, trong lòng cảnh giác.

Bước chân của người này rất ổn định, khi đi vai thẳng, cơ thể không hề dao động. Khoảng cách giữa các bước chân hoàn toàn giống nhau, nặng nhưng không hề có sự hỗn tạp, mang đến cảm giác tương tự giống Tiền Lập Nguyên ngày đó.

Hơn nữa, gương mặt ẩn chứa ngạo sắc, thậm chí còn nhiều hơn Tiền Lập Nguyên vài phần.

Khi người này đến gần, Giang Khương nhìn rõ quần áo người này được làm từ chất liệu rất tinh tế, sang trọng mà không lòe loẹt. Phối với nhau rất hợp mắt, lại càng gia tăng ngạo khí bất phàm của người này.

Dưới chân mà một đôi giày da sang trọng, giá tiền có lẽ là không nhỏ. Logo thương hiệu ẩn hiện dưới bước chân.

Giang Khương thở ra một hơi. Trong nước có lẽ không có mấy ai có được bộ tây trang của người đàn ông trẻ tuổi này, nhưng hắn lại là một trong số những người còn lại. Bởi vì năm ngoái hắn cũng có được một bộ.

Đó là khi hắn tham gia một nhiệm vụ tại một bữa tiệc ở Millan, đội trưởng đã dẫn hắn đến một cửa hàng may quần áo khá cũ. Lúc đó loại quần áo chiêu bài của cửa hàng là Tây Bì Thụy.

Lúc đó hắn không rõ lắm tại sao lại đến cửa hàng may quần áo. Nhưng sau khi nhìn thấy đội trưởng đưa ra chi phiếu, hắn mới hiểu được.

Để có thể phù hợp với thân phận thành viên của một gia đình quý tộc thần bí phương Đông, đội trưởng đã lợi dụng rất nhiều quan hệ mới có được tư cách tạm thời. Hơn nữa còn phải trả 100 ngàn usd, yêu cầu trong vòng ba ngày may ra cho được bộ quần áo đó.

Còn huy hiệu của đôi giày kia, hắn cũng rất quen thuộc. Lúc đó đội trưởng có đưa cho hắn những tư liệu có liên quan, cộng thêm hắn tham gia bữa tiệc ba lần, nhìn thấy có sáu vị khách thường xuyên mang loại giày này, trong đó có một vương tử đến từ một tiểu quốc Ả rập.

Một người nhìn rất bình thường, nhưng lại mặc bộ quần áo hàng hiệu, lại còn xuất hiện bên trong trường đại học Đông Nguyên, hơn nữa còn cố ý đến tìm hắn.

Mặc dù Giang Khương biết bây giờ hắn ngoài chút đố kỵ thì nhiều hơn chính là cảnh giác.