Binh Vương Thần Bí

Chương 897




Bốn Bá tước lúc này đã bị thương không nhẹ, hơn nữa chiến lực trên người vốn đã tiêu hao đi nhiều, giờ lại bị tám chín Thiên vị tiến đến bao vây thì trên cơ bản không hề phản kháng lại được. Còn hai ba Tử tước còn lại đã bị các Thiên vị đánh ngã, nên chém đã chém hết.

Trận chiến xung quanh kết thúc rất nhanh. Các Thiên vị của ngoại viện Thiên Y viện đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, tuy các đồng chí Bá tước quyết tử giãy giụa, nhưng thật sự đã không còn đủ sức. Có kẻ đã Đốt máu xong cho nên không cần tốn quá nhiều thời gian kẻ nên chém ngã đã bị chém ngã, kẻ có thể bắt đã bắt. Dù sao đám Huyết tộc này bị chém một hai đao cũng chưa chết được.

Còn mấy Tử tước vốn ngã trên mặt đất chưa chết hẳn đều được các cao thủ Địa giai ngoại viện tiến lên bồi thêm cho một đao. Nhớ lại lúc đầu, Huyết tộc xâm phạm, ngoại viện Thiên Y viện đã rơi vào cảnh khó khăn chưa từng có. Những cao thủ ngoại viện ai nấy đều hận ngứa răng, trừ những Bá tước Chủ nhiệm Dư ra lệnh không được giết chết, các Tử tước đã bị giết không còn một mống.

Nhìn đám Huyết tộc bị chém nga đầy đất, Thiaan giai và Địa giai ngoại viện đều lòng tràn đầy cảm khái, chỉ hận không thể chạy đến sớm một chút, chỉ còn lại vài tên Huyết tộc đúng là đánh không đủ ghiền mà.

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều nhìn sang Giang Khương đang điên cuồng chém giết với Hầu tước Robert, ttrong lòng đều run lên, hâm mộ vị này lần này được chém giết thật sảng khoái. Nhưng họ cũng cảm thấy run sợ vì toàn thân đầy vết thương và máu tươi của vị này. Rốt cuộc là sức mạnh gì khiến cho vị này mới hai mươi ba tuổi đã lên tới Thiên giai, một mình chống lại đám Huyết tộc có thực lực gấp mấy lần hắn? Hơn nữa còn có thể đánh cho các Huyết tộc cao cấp chật vật như vậy?

Chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình, người ngoài cuộc thì chỉ thấy ồn ào là thế. Đội tiếp viện đến lần này cũng được coi là tinh anh trong tinh anh của ngoại viện Thiên Y viện, tất cả mọi người đều biến, có thể một mình chém giết thế này là khái niệm gì.

Mọi người đồng thời cảm thán rồi lo lắng nhìn Chủ nhiệm Dư đang tức giận như lại không lên được. Tất cả mọi người cũng nhìn ra, Giang Khương trước mắt chắc chắn đã rơi vào cảnh giới điên cuồng trước áp lực quá lớn, giờ đang chém giết mù quáng rồi.

Nhìn thấy tình hình chắc chắn không ổn, tất cả mọi người lại không xen tay vào được, họ không khỏi căng thẳng, hỏi:

- Chủ nhiệm... giờ làm sao đây? Giang Khương y sĩ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp?

Chủ nhiệm Dư lúc này cũng đang tức giận. Ban nãy Viện trưởng nhìn thấy tình hình đã ra lệnh, đám Huyết tộc cao cấp này có thể không giết thì cố gắng không giết, phải bắt sống mới có giá trị lớn. Giờ trong tình huống này, Hầu tước Robert cấp bậc cao nhất đang chém giết với Giang Khương, nhìn có vẻ muốn mày chết tao sống. Mà hai người trước mặt không ai có thể xảy ra vấn đề được, cho nên ông rất bực tức.

Chủ nhiệm Dư thấy xung quanh đều nhìn mình liền bực bội, tức giận quát lên:

- Nào... giăng lưới cho tôi...

- Vâng...

Nghe lãnh đạo ra lệnh, những cao thủ Địa giai phía sau vội vàng đưa vài tấm lưới lên, những tấm lưới này do ngoại viện Thiên Y viện đặc chế, chuyên dùng để bắt người, lần này sử dụng là rất thích hợp.

Tám chín cao thủ Thiên vị, dưới sự chỉ huy của Chủ nhiệm Dư đã cầm hai ba tấm lưới bao vây bốn phía.

Hai Thiên vị tiến gần đến trước thấy Giang Khương đang chém giết với Hầu tước Robert, sau khi nhìn một cái thì hai tay tung lên, quăng tấm lưới qua.

Tuy giờ Giang Khương vẫn trong trạng thái thiên phú “Sát quá” nhưng các kỹ năng của hắn vẫn còn, vẫn có các giác cực kỳ rõ ràng với mọi động tĩnh xung quanh, phản ứng cũng rất nhanh. Tuy hắn đang đánh với Robert rất thống khoái nhưng bên trên có thứ ập xuống, hắn vẫn lập tức ý thức được rồi lui ra phía sau, khó khăn tránh được tấm lưới này.

Nhưng Hầu tước Robert thì không may mắn được như vậy, lúc này lão đang một lòng muốn giết Giang Khương.

Giờ lão đang chém giết sung sướng thì Giang Khương đột nhiên lui ra, lão quơ đao đuổi theo theo bản năng, sau đó bất ngờ bị thứ gì đó trùm lại.

Hai cao thủ Thiên vị thấy đã trùm được Robert thì trong lòng vui mừng, vội vàng thu lưới, siết chặt Robert.

Lúc này mọi người bên cạnh cũng biết Giang Khương đang chém giết mù quáng, thấy Giang Khương tránh được một lưới, rồi lại lao sang đánh giết Robert nữa thì vội vàng quẳng một tấm lưới khác sang. Không thể nào để Giang Khương giết chết món hàng đáng tiền này được.

Giang Khương đâu có dễ đối phó như vậy, hắn lại lách người tránh được tấm lưới. Có điều bên cạnh còn có mấy mấy Thiên vị khác đang đứng nhìn, thấy lưới này không bắt được thì lập tức lại có người mặt mày vui vẻ quẳng một lưới khác.

- Hì... trúng rồi...

Hai Thiên vị quăng lưới đằng sau nhìn thấy đắc thủ thì trong lòng vui mừng, vội vàng thu lại, kéo theo cả Giang Khương.

Chủ nhiệm Dư nhìn hai tấm lưới hai bên dĩ nhiên thở phào nhẹ nhõm, thấy Giang Khương ở trong vẫn điên cuồng giãy dụa vội nói:

- Cứ kéo lại, bất kể ai, cứ kéo lại rồi tính sau.

Có điều, hai vị này đâu có bị kéo ngã đơn giản như vậy. Hầu tước Robert ở trong liều chết giãy giụa, Giang Khương sát tính còn chưa hết cũng như vậy, khiến mấy Thiên vị bên cạnh phải vội vàng chạy lên kéo giúp rồi tính sau.

Hầu tước Robert không hổ là Nghị viên cấp Trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, thực lực rất kinh người, vẫn liều chết giãy giụa trong lưới. Đáng tiếc tấm lưới này là do ngoại viện Thiên Y viện đặc chế, dùng các công nghệ hiện đại để nghiên cứu chế tạo ra loại sợi mật độ cao, căn bản sức người không thể xé rách được.

Mà sau lưng Hầu tước Robert còn có hai Thiên vị đang liều mạng kéo lưới, muốn kéo Hầu tước Robert ngã xuống đất. Còn Giang Khương bên này càng giãy giụa lợi hại hơn, mấy Thiên vị khác bên cạnh thấy tình thế không ổn vội vàng trùm thêm một tầng luwosi lên, bốn người mới khó khăn đẩy cho Giang Khương đang toàn lực giãy dụa ngã xuống.

Giang Khương bị đè như con rùa, bò trên mặt đất giãy dụa một lúc, thở hổn hển, cuối cùng sắc đỏ trong mắt dần tan đi, khôi phục một phần thần trí.

- Hừ... Các người làm gì vậy... Thả tôi ra...

Nhìn huy chương trên y phục đối phương, Giang Khương nằm trên đất, thở hồng hộc lớn tiếng quát.

Chủ nhiệm Dư nghe Giang Khương hét vội vàng chạy tới, nhìn chằm chằm Giang Khương, cẩn thận hỏi:

- Vậy... Giang Khương y sĩ, cậu tỉnh rồi?

- Tôi có ngủ đâu mà không tỉnh... mau thả tôi ra...

Giang Khương cau mày tức giận kêu lên.

Chủ nhiệm Dư thấy dù tính tình Giang Khương nóng nảy nhưng màu đỏ máu trong mắt đã tan đi nhiều, hơn nữa hình như đúng là đã khôi phục chút thần trí, hơn nữa lúc đầu trói hắn lại cũng là vì không còn cách nào khác thôi nên ông vội vàng gật đầu, nói:

- Mau mau... thả Giang Khương y sĩ ra, đừng để cậu ấy bị thương!

Bốn Thiên vị bên cạnh vội vàng tháo từng lớp lưới ra, sau đó mới chật vật đỡ Giang Khương đang nằm dưới đất lên.

Một Thiên vị đang cười ha hả định đưa tay phủi bụi trên người giúp Giang Khương nhưng thấy cả người hắn đều là vết thương thì vội vàng thu tay lại, sợ đụng vào làm Giang Khương đau đớn nhưng quên mất, ban nãy mấy người đè Giang Khương dưới đất mạnh như thế nào.

Giang Khương hừ hừ được mấy người đỡ bò dậy khỏi mặt đất. Đúng lúc nhìn thấy Hầu tước Robert lúc này còn đang ra sức giãy giụa. Tia đỏ máu vốn đã dần dần tan đi đột nhiên lại đậm lên.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Giang Khương lách lười lao vọt về phía Robert đang ra sức giãy giụa, đấm một đấm lên mặt Hầu tước Robert, làm đầu Hầu tước Robert ngẩng sra sau, sau đó lại đạp một cú, làm Hầu tước Robert lộn mèo trên đất, vừa tức giận hét:

- Khốn kiếp, dám động vào con trai đông đây...

Hầu tước Robert đáng thương lúc này đã bị một tấm lưới trùm lại, không còn chút sức đánh trả, chỉ có thể kêu gào giãy giụa trên đất, muốn đứng lên liều mạng với Giang Khương.

Hai Thiên vị bên cạnh vội vàng lao lên đè Hầu tước Robert lại, Chủ nhiệm Dư cũng cảm thấy hình như có gì đó không ổn vội xông tới ngăn trước mặt Giang Khương, đang định lên tiếng. Nhưng Giang Khương vừa phát hiện trước mặt có người cản trở lập tức lách người vọt đến trước mặt mấy tên Bá tước đang bị vây lại, một đấm đánh cho Bá tước Fitt tóc vàng ngã nhào trên mặt đất, còn hung hăng đạp cho hai đạp, tức giận kêu lên:

- Đáng chết, nhìn bộ dạng mày là bỉ ổi nhất, chắc chắn là mày đề ra ý định này, dám trói con trai bảo bối của tao...

Hai Thiên vị bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Bá tước Fitt bị đánh ngã trên mặt đất, suýt chút nữa thì bắt đầu hộc máu thì vội vàng chạy lên kéo Giang Khương ra, sợ Giang Khương đá cho tên Bá tước này chết ngắc... Giá trị của tên Bá tước đại nhân trẻ tuổi này không ít, đạp chết rồi thì tiếc lắm.

Giang Khương bị hai Thiên vị kéo ra, trong lòng vẫn không cam lòng, lúc này vừa hay nhìn thấy bên cạnh có một Bá tước khác đang căm tức nhìn mình. Lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, trợn hai mắt hất hai cao thủ Thiên vị ra, xông đến trước mặt Bá tước Eve, đưa nắm đấm lên.

Có điều nắm đấm vừa đánh xuống trước mặt ả thì dừng lại.

Giang Khương thở hổn hển, tia đỏ trong mắt đã nhạt đi một ít, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh bích đầy tức giận, cuối cùng hậm hực buông nắm đấm xuống nói:

- Tôi không đánh đàn bà...

Có điều hắn còn chưa nói xong thì Bá tước Eve bị trói vào thân đại thụ đột nhiên đạp một đạp sang.

- Ố...

Đồng chí Giang Khương vừa mới tỉnh táo lại một chút, không kịp đề phòng, sắc mặt lúc này đang tái nhợt, đưa tay ôm chặt vị trí quan trọng, kêu lên thảm thiết, tư thế kỳ quái từ từ ngã xuống mặt đất. Hắn nằm trên mặt đất hít vào một hơi lạnh...

Hắn đáng thương nằm trên mặt đất trong cái trố mắt nhìn của mọi người. Hắn đưa tay chỉ về phía Bá tước Eve đang trừng mắt cắn răng nghiến lợi, khuôn mặt tràn đầy tức giận, run giọng nói:

- Cô... cô... tôi không đánh cô mà cô lại đánh tôi...

- Phì, thằng khốn, cái đồ đánh người không có sức phản kháng, thiếu phong độ lịch sự. Mày đánh em trai tao, dĩ nhiên tao phải đánh mày rồi...

Bá tước Eve nhìn chằm chằm Giang Khương ngã trên mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp của ả đầy khinh thường và tức giận, dùng thứ tiếng Trung không được lưu loát miễn cưỡng diễn đạt ý của ả...