Binh Vương Thần Bí

Chương 890




Mới trì hoãn một chút thời gian, đợi khi Giang Khương một lần nữa lao vào rừng cây thì đám Huyết tộc kia đã biến mất không còn dấu tích. Có điều chuyện này với Giang Khương mà nói chẳng có gì khó khăn. Hắn nhẹ nhàng khịt khịt mũi, khứu giác đã được cường hóa của hắn nhanh chóng phân biệt được vài múi hương thoang thoảng trong rừng cây.

Huyết tộc tự xưng là cổ xưa và tôn quý thích ăn mặc cao quý đẹp đẽ, xịt chút nước hoa đắt tiền cũng không thể thiếu được. Tuy đám người này rời đi rất nhanh nhưng dọc đường vẫn lưu lại một chút mùi hương. Giang Khương cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng men theo những mùi hương còn lưu lại này đuổi theo.

- Huyết tộc lẻn vào Kim Lăng? Một Hầu tước, bốn Bá tước? Còn có mấy Tử tước?

Nghe thấy mệnh lệnh của Từ Khải Liễu, ánh mắt của người phụ trách ngoại viện trước nay luôn bình tĩnh trong nháy mắt đỏ lên như mắt của Huyết tộc, gầm lên nói:

- Tổ thứ nhất, tổ thứ hai, tổ thứ ba Thiên vị, Tổ một đến tổ năm Địa giai, theo tôi lên đường...

- Khốn kiếp... dám đến Kim Lăng, hôm nay nếu để cho các người chạy... Sao tao có thể phụ lòng các vị tiên liệt chết trận của ngoại viện tao trăm trăm trước?

Ba phút sau, ba chiếc trực thăng trực tiếp cất cánh, bay về hướng Giang Khương...

Lúc này, các y sư Thiên vị và thành viên Hội đồng viện đều lần lượt nhận được thông báo, sắc mặt ai nấy đều đỏ lên, hai mắt xám ngắt chạy về phía Phòng chỉ huy tác chiến ngoại viện.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không có Huyết tộc dám vào Kim Lăng, không ngờ hôm nay lại dám vào. Hơn nữa còn đến nhiều như vậy. Không có thành viên Hội đồng viện nào không kích động. Kể ra từ sau trận chiến sinh tử lần đó, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có Huyết tộc lén lút ra vào Trung Quốc, nhưng tới giờ không có bất kỳ một tên Huyết tộc nào dám vào Kim Lăng. Thậm chí ngay cả xung quanh Kim Lăng mấy trăm dặm cũng không có Huyết tộc nào dám vào. Mấy năm nay tuy Thiên Y viện vẫn còn ghi nhớ chuyện đó, muốn rửa sạch sỉ nhục năm đó, nhưng chưa có cơ hội. Chiến tích lớn nhất mấy năm nay chính là lần Giang Khương chém chết tên Bá tước Fini kia.

Lần này chúng gan to đến thế, dám đến nhiều như vậy, còn có cả Hầu tước dẫn đội. Nếu không giữ được đám chết tiệt này lại, sau này Thiên Y viện còn mặt mũi đâu mà lăn lộn? Làm sao có thể an ủi được những lão tiên sinh đã anh dũng liều chết để bảo toàn Thiên Y viện năm đó?

- Điểm đỏ bên kia là ai đang theo dõi? Nhân lực của chúng ta có đủ không? Nếu không đủ, ông đây tự đi. Đám Hầu tước Bá tước chúng ta không làm gì được thì đi thu thập mấy tên Tử tước nhãi con cũng được...

Một vị y sư nhất phẩm nhìn bản đồ trên màn ảnh cùng với điểm đỏ mơ hồ bất động cùng với vị trí ngay góc, ba chấm đỏ nhỏ đại diện cho máy bay đang từ từ đến gần. Họ dậm chân hét ầm ĩ:

- Không được để đám ôn con này chạy thoát!

- Đúng đúng... Chủ nhiệm Tầm, hay là anh chuẩn bị cho chúng tôi thêm một chiếc trực thăng nữa, mấy ông già chúng tôi tay chân gỉ sét hết rồi, phải mau vận động một chút, chém đầu vài tên Tử tước chơi...

Một y sư nhất phẩm khác lúc này cũng nhìn chằm chằm mấy chấm đỏ nhỏ trên bản đổ, không ngừng giẫm chân.

Phó chủ nhiệm Tầm ngoại viện chỉ huy tác chiến nghe thấy hai người này ầm ĩ vội cười khan khuyên:

- Hai vị lão y sư, các ngài cứ ở đây xem là được rồi. Ban nãy Chủ nhiệm Dư đã đích thân dẫn đội đi, mang theo ba tổ Thiên vị và năm tổ Địa giai, cộng thêm bên đó nữa là đã mười mấy người... Bọn chúng chắc chắn không thể chạy thoát...

- Không chạy thoát?

Vị lão y sư kia trợn mắt nhìn Phó chủ nhiệm Tầm nói.

- Không chạy thoát, không chạy thoát... Chúng ta có Giang Khương y sĩ ở bên đó theo dõi, mấy tên Huyết tộc này chắc chắn không chạy thoát đâu...

Phó chủ nhiệm Tầm vội vàng trả lời.

- Giang Khương? Sao có liên quan đến Giang Khương? Nó ở đó làm gì?

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy có Giang Khương ở bên đó theo dõi liền lập tức căng thẳng.

- Cái đó... Hình như đối phương tấn công Giang Khương y sĩ, ban nãy còn bắt cóc con của Giang Khương y sĩ, dường như muốn lợi dụng nó để uy hiếp...

Phó chủ nhiệm Tầm còn chưa nói hết, La lão y sư La Thiên Minh đã nhảy cẩng lên nói:

- Tiểu Bảo bị bắt cóc à?

Phó chủ nhiệm Tầm thấy phản ứng của La lão y sư La Thiên Minh vội vàng trấn an:

- Ngài cứ yên tâm, yên tâm... Tiểu Bảo đã được Giang Khương y sĩ cứu, giờ đang trên đường trở về, không sao, không sao...

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy Tiểu Bảo không sao mới thở phào một hơi. Đây là đồ tôn của ông, bình thường ông rất thương yêu, ông rất sợ nó xảy ra chuyện gì. Ông càng sợ Tiểu Bảo bị bắt làm điểm yếu uy hiếp Giang Khương.

- Lão La... thằng nhóc Giang Khương này thành tinh rồi, hơn nữa còn rất có thực lực, có lẽ không thua gì các tiên sinh Thiên giai cấp 2 ngoại viện, anh không cần lo cho cậu ấy...

Liêu Long Căn bên cạnh thấy vẻ căng thẳng của La lão y sư không kìm được cười.

La lão y sư La Thiên Minh bị Liêu Long Căn cười thì gương mặt già nua không khỏi đỏ lên. Đúng rồi... mình đúng là căng thẳng quá đáng. Với năng lực của Giang Khương, đánh không lại bỏ chạy có lẽ cũng không vấn đề gì. Hơn nữa giờ tiếp viện cũng đến rồi, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ.

Từ Khải Liễu lúc này mặt vô cùng nghiêm túc ngồi ở hàng đầu trong phòng chỉ huy tác chiến, nhìn chằm chằm tình hình trên màn hình, không nói gì. Nhưng mọi người vẫn nhận ra, trong mắt Từ Khải Liễu vẫn mang chút căng thẳng và lo lắng, còn cả chút kích động.

Là viện trưởng Thiên Y viện, bà để ý đến chuyện này hơn các thành viên Hội đồng viện khác rất nhiều. Bắt đầu từ hơn trăm năm trước, Huyết tộc đã được coi là kẻ thù truyền kiếp của Thiên Y viện. Đợt trước Huyết tộc muốn dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi máu tươi nửa người của Giang Khương, trong viện không ít người cương quyết phản đối tiến hành giao dịch với Huyết tộc. Chuyện có lợi như vậy mà còn có nhiều người phản đối như vậy đó là vì vấn đề kẻ thù truyền kiếp.

Mà chiến tích lớn nhất của Thiên Y viện mấy chục năm qua là chỉ mới giết được một bá tước. Giờ có tới một Hầu tước cùng bốn Bá tước và một nhóm đông Tử tước đưa tới tận cửa. Nếu Từ Khải Liễu không thể giữ được đám quỷ hút máu đáng chết này lại thì đúng là không có mặt mũi nào để gặp các vị tiên liệt của Thiên Y viện.

Trong phòng chỉ huy tác chiến lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn màn hình lớn, nghe những tiếng gió khe khẽ thỉnh thoảng mang theo vài âm thanh truyền tới. Đây là âm thanh truyền đến từ máy truyền tin trên người Giang Khương.

Giang Khương men theo mùi hương nhàn nhạt kia, nhanh chóng lao về phía trước. Sau gần mười phút dùng hết tốc độ truy tìm thì đã thoáng thấy vài bóng người phía trước.

Nơi này đã là ngoại ô Kim Lăng, đã không còn quá nhiều kiến trúc nữa, chỉ có vài ngọn đồi thấp thấp cùng với con đường quốc lộ đi xuyên qua chúng để đi tới mấy tỉnh huyện lân cận. Giang Khương nhìn thấy những bóng người phía trước cách con đường này không xa liền hiểu rõ, con đường này chính là cách rút lui duy nhất của đối phương.

Con đường này có thể đi xuyên đến bờ biển, có thể quay trở về thành phố, có thể nhanh chóng đi đến những con đường cao tốc nối với thành phố khác, thậm chí có thể nhanh chóng đến Phổ Giang, muốn đi xuôi dòng hay đi ngược dòng lên cũng tương đối đơn giản...

Chỉ cần chúng có thể lặng lẽ tiến đến những con đường này thì chúng sẽ có đủ các cách để tránh bị Thiên Y viện chặn lại...

Cho nên lúc này trong lòng Giang Khương cười nhạt. Đáng tiếc, mình đã đuổi kịp rồi. Đám Huyết tộc đáng chết này muốn chạy thoát trên địa bàn Kim Lăng à.

Giang Khương khẽ hít một cái rồi nhẹ nhàng rút đao cầm trên tay, nhìn thanh trường đao của Thiên Y viện trong tay, hơi bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Con đao này tuy không tệ nhưng vẫn không thuận tay bằng đoản đao mình lấy của Bá tước Fini, có điều cảm giác tay cũng không tệ lắm, cứ dùng tạm cái đã.

Trước mắt lập tức biến thành một mảng đen trắng, sau khi hắn tiến vào trạng thái Trống rỗng, hàng loạt thông báo nhanh chóng vang lên...

Dưới chân bắn lên, cả người giống như ảo ảnh lao vào trong đám người kia, đao nâng lên rơi xuống...

Kinh nghiệm đối phó Huyết tộc của Thiên Y viện là, hoặc là chém đầu, hoặc là moi tim, moi tim cần kỹ thuật quá cao, hơn nữa tốc độ chậm, cho nên Giang Khương trực tiếp lựa chọn phương thức thô bạo chém đầu. Đơn giản và nhanh nhẹn, đám Huyết tộc cao quý này không thể đối đãi quá dịu dàng với chúng được.

Hai Tử tước chạy phía sau căn bản không ý thức được phía sau đang có người đuổi giết, hơn nữa tốc độ lại kinh khủng như vậy. Hai người căn bản không phản ứng, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh lên, hai cái đầu bay thẳng lên trời.

Những Tử tước khác bên cạnh phát hiện địch tấn công, lập tức hoảng sợ chạy tản ra, sau khi bắn ra hơn mười thước mới nhìn thấy rõ Giang Khương đang đứng giữa cùng với hai cơ thể không đầu đang phun máu. Hầu tước Robert cùng với đám Bá tước Fitt chạy phía trước lúc này mới phát hiện dường như thuộc hạ sau lưng có gì đó không bình thường bèn xoay người lại. Chúng lập tức nhìn thấy hai thứ hình tròn từ giữa không trung rơi xuống, rơi cách chúng không xa, sau khi lăn mấy cái thì lăn đến dưới chân chúng.

Sắc mặt cả đám kinh ngạc nhìn hai cái đầu trên mặt đất rồi lại nhìn Giang Khương cầm trường đao, cả người đầy máu đứng cách đó không xa, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

- Mày còn dám đuổi theo...

Hầu tước Robert nhìn Giang Khương cầm đao đứng đó trong mắt vừa mừng vừa sợ, vốn cho rằng nhiệm vụ thất bại, nhưng không ngờ đối phương vẫn dám không biết sống chết đuổi theo, lần này đúng là không uổng công rồi.

Hầu tước Robert nhìn đồng hồ đeo tay rồi quyết định mạo hiểm một chút, chỉ cần bắt hoặc giết chết được thằng nhãi này, thậm chí chỉ cần có thể lấy được một ít máu, lần này coi như không lỗ rồi.

Giang Khương đứng đó vẻ mặt lãnh đạm. Hắn vừa đến đã chém chết hai người, hơn nữa vân chưa tiếp tục hạ sát thủ chẳng qua chỉ để lập uy. Hắn biết rõ một mình mình muốn cản nhiều tên Huyết tộc như vậy là không thể. Dẫu sao đám này thật sự muốn trốn, chỉ cần để mấy tên Tử tước quấn lấy mình là đã đủ để chúng trốn thoát rồi. Còn thứ Giang Khương muốn là trì hoãn thêm chút thời gian, nếu có thể thì tiện tay chém chết thêm vài tên dĩ nhiên là càng tốt.