Binh Vương Thần Bí

Chương 547




Mọi người còn đang kinh ngạc, không biết mọi chuyện như thế nào, liền nhìn thấy Giang Khương hé nửa mắt, thân hình lóe lên, đột nhiên xuất hiện bên cạnh giường bệnh của Tiểu Bảo.

Viên Dũng đang đứng trước giường lại càng hoảng sợ, nhìn Giang Khương chợt xuất hiện trước mắt, thiếu chút nữa đánh rơi viên thuốc xuống đất.

- Ngân châm.

Sắc mặt Giang Khương có chút tái nhợt, nhưng lạnh nhạt giơ tay về phía Viên Dũng.

Cảm giác được trên người Giang Khương tràn ngập một khí tức lạnh lẽo, Viên Dũng vội vàng cầm một ống ngân châm đưa cho Giang Khương.

Tiếp nhận ống ngân châm Viên Dũng đưa qua, sau đó lại vươn tay còn lại.

Viên Dũng tất nhiên là biết Giang Khương đang cần gì, vội vàng đưa đến một miếng bông sát trùng.

Đám người Đường y sư và Trương Ngọc Phượng vây quanh lại, mang theo ánh mắt kinh nghi nhìn Giang Khương, không biết hắn định làm cái gì.

Giang Khương cúi thấp đầu, hai mắt mở to, nhìn toàn thân Tiểu Bảo.

Dưới Hắc Bạch thị giới, toàn thân Tiểu Bảo bắt đầu trở nên trong suốt, huyết mạch lưu động và các cơ quan nội tạng đều hiện lên mơ hồ.

Nhưng tình huống trước mắt, rõ ràng không đạt được hiệu quả mà Giang Khương mong muốn. Một tin tức hiện lên trong đầu. Thiên phú bậc một Thanh Chướng khởi động. Năng lượng tiêu hao gấp bội.

Sau khi tin tức này hiện lên, Hắc Bạch thị giới một lần nữa trở nên rõ ràng. Vốn huyết mạch lưu động và cơ quan nội tạng đang mơ hồ trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn.

Dựa theo ký ức lưu lại, tay trái cầm ống ngân châm lập tức đâm xuống.

Hơn mười cây ngân châm từ bên trong ống bắn ra ngoài.

Giang Khương cầm từng cây ngân châm, nhanh chóng dựa theo vị trí kinh lạc và huyệt vị mà cắm vào.

- Bách Hội, Nhân Trung, Huyệt Thái Dương, Khí Hải…Hội Âm…

Đám người Đường y sư lẳng lặng nhìn Giang Khương đâm từng châm một vào huyệt vị quan trọng nhất của cơ thể con người.

Trong lòng không khỏi khẽ run lên.

Những huyệt vị mà Giang Khương đâm xuống đều là vị trí chết người. Những người bên cạnh, mặc dù đều là cao thủ, nhưng không dám đâm nhiều huyệt vị quan trọng cùng một lúc như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ ba bốn huyệt mà thôi. Nhưng Giang Khương liên tiếp đâm xuống hơn mười huyệt, lại còn không hề gián đoạn, nhìn cũng không thèm nhìn, giống như hắn rất tự tin 100% sẽ không xuất hiện vấn đề.

Nhìn động tác của Giang Khương, người khác hoàn toàn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng Trương Ngọc Phượng thì cảm thấy vô cùng cổ quái. Ban đầu, Giang Khương vì Tiểu Bảo mà lo lắng vô cùng. Ngay cả một số những xử lý đơn giản cũng không tài nào tỉnh táo mà quyết định được, tại sao bây giờ lại có thể trấn tĩnh như thế. Hơn nữa vị trí hạ châm đều là những huyệt vị nguy hiểm.

Nhưng Trương Ngọc Phượng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Giang Khương. Nếu lúc này mà quấy nhiễu hắn, khiến cho hắn hạ châm xảy ra vấn đề, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Mặc dù không tinh thông châm cứu, nhưng thân là y sư, tạo nghệ về phương diện này của Đường y sư là phải có. Tuy nhiên, những huyệt mà Giang Khương hạ châm xuống, Đường y sư rốt cuộc không biết nó sẽ có tác dụng gì.

Tốc độ hạ châm của Giang Khương rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, trên người Tiểu Bảo đã có hơn mười cây ngân châm cắm vào, sau đó nhìn thấy Giang Khương đẩy những cây châm còn dư vào lại ống ngân châm.

Sau đó, mọi người liền nhìn thấy hai tay của Giang Khương không ngừng búng vào ngân châm.

Cứ mỗi lần hắn búng một cây, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bảo lại nhẹ nhàng run lên.

Trong ánh mắt kinh nghi của mọi người, cơ thể run rẩy của Tiểu Bảo càng lúc càng giảm. Đặc biệt, khi Giang Khương búng cây ngân châm cuối cùng, Tiểu Bảo đã không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Trương Ngọc Phượng và Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy khẩn trương. Còn sắc mặt Lâm Ngọc Tường thì khẩn trương, bởi vì Tiểu Bảo đã không còn động đậy, hơn nữa hơi thở cũng càng ngày càng yếu.

Nhưng Đường y sư dường như đang nhớ đến một người nào đó.

Sau khi Giang Khương búng qua tất cả các ngân châm, giống như bị thoát lực lui về sau, khí tức lạnh lẽo quanh thân cũng biến mất.

Nhìn thân hình yếu ớt của Giang Khương, mặc dù kinh nghi, nhưng Lâm Ngọc Tường vẫn vội vã đưa tay sang đỡ.

Sau khi xác nhận Giang Khương đã thật sự yếu ớt, y liền vội vàng đỡ Giang Khương ngồi xuống một cái ghế.

Phụt. Giang Khương vừa mới ngồi xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu, dính đầy quần áo.

- A, Giang Khương.

Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên.

Đường y sư vội vàng móc ra một cái ống tiêm, rất nhanh tiêm vào động mạch cổ cho Giang Khương.

Phù. Sắc mặt Giang Khương trắng bệch, cố sức ngẩng đầu nhìn Đường y sư, cười một cách khó khăn:

- Tình huống Tiểu Bảo đã tạm thời được khống chế. Chuyện còn lại phải nhờ Đường y sư ngài rồi.

Đường y sư sửng sốt, không nhịn được mà liếc nhìn Tiểu Bảo trên giường bệnh, sau đó gật đầu:

- Yên tâm đi, trong vòng hơn hai tiếng nữa nhất định sẽ có thuốc.

- Vậy là tốt rồi, tôi muốn ngủ một lát. Khi nào có thuốc, phiền đánh thức tôi dậy.

Giang Khương quay sang nhìn những người còn lại, sau đó hai mắt nhắm nghiền, dựa vào ghế ngủ say.