Binh Vương Thần Bí

Chương 524




Màu đen của màn đêm dần dần giảm xuống, ánh sáng xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Chỉ là bên trong có ngọn đèn, nên ánh sáng ngoài cửa sổ rất khó khiến người ta chú ý đến.

Ngồi trước giường, đưa lưng về cửa sổ, nhưng Giang Khương vẫn cảm nhận được tia sáng xuất hiện bên ngoài.

Lúc này, âm cực hóa dương, âm dương chuyển hóa, cũng là lúc linh tính vạn vật trên thế giới thăng hoa nhất. Giang Khương đã bình tĩnh lại, thậm chí tiến vào trạng thái Không Minh, độ mẫn cảm cũng cao hơn bình thường.

Trước mắt, Giang Khương cảm giác được trong không gian dường như có chút dị thường, có một thứ gì đó không rõ ràng ba động xung quanh.

- Đây là cái gì?

Giang Khương cảm nhận được sự ba động này, tim nhảy dựng lên, như muốn thoát khỏi trạng thái Không Minh.

Mắt thấy không khống chế được sự ba động, chuẩn bị thoát khỏi trạng thái Không Minh, hình xăm trên cánh tay Giang Khương đột nhiên lóe lên. Trái tim đang loạn nhịp liền ổn định trở lại.

Ở trong trạng thái Không Minh, Giang Khương cảm nhận rõ ràng hết thảy. Mặc dù ba động vẫn còn sót lại, nhưng vẫn không đủ lực đẩy hắn ra khỏi trạng thái Không Minh.

Bây giờ hắn biết rõ ràng xúc động trong lòng mình, nhưng vì đang ở trong trạng thái Không Minh, suy nghĩ và trực giác nói cho hắn biết, ba động đột nhiên xuất hiện này tất nhiên sẽ không đơn giản, nó chính là một điềm báo cho chuyện không hay.

Vì thế, hắn tiếp tục cảm nhận sự ba động, thậm chí để cho toàn thân phối hợp với nó, cảm thụ sự ảnh hưởng của nó đến các đồ vật xung quanh.

Hắn phải tìm ra lý do khiến cho hắn cảm thấy bất an.

Hết thảy chung quanh vẫn không có gì bất thường, nhưng khi Giang Khương đem lực chú ý lên người Tiểu Bảo thì hắn lại cảm nhận được sự dị thường.

Bởi vì hắn nhận ra hơi thở của Tiểu Bảo dường như bị ảnh hưởng bởi sự ba động này, bắt đầu có biến hóa.

Sau khi phát giác được điều này, mặc dù bị vây trong trạng thái Không Minh, tim Giang Khương không nhịn được mà giật nảy lên, sau đó đứng dậy.

Cúi người cẩn thận quan sát tình huống của Tiểu Bảo.

Thiên phú “Phá chướng” khởi động. Toàn thân Tiểu Bảo rất nhanh hiện lên trước mắt Giang Khương. Mặc dù Phá Chướng không thể thấy rõ toàn bộ cơ quan nội tạng, nhưng Giang Khương vẫn có thể cảm giác được sự khác thường trong cơ thể cậu bé.

Hắn dường như phát giác có một khí tức nào đó rất khác lạ đang nảy sinh bên trong cơ thể Tiểu Bảo, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cảm nhận được hơi thở khác thường, Giang Khương vừa nghi hoặc, phẫn nộ lẫn kinh hãi.

Hơn nữa, sự lạ thường này rất nhanh đẩy Giang Khương thoát khỏi trạng thái Không Minh.

- Trạng thái Không Minh ngừng lại, tiêu hao năng lượng 3%. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 5 còn 81%.

Khi phục hồi lại tinh thần, Giang Khương một lần nữa cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn. Hắn biết rất rõ đây chính là tác dụng của ba động cổ quái kia.

Nhưng ba động cổ quái này là từ đâu đến? tại sao lại có ảnh hưởng đến Tiểu Bảo?

Mà ảnh hưởng này rõ ràng không tốt, và nó sẽ tạo thành ảnh hưởng cụ thể gì cho Tiểu Bảo?

Trong lòng Giang Khương càng lúc càng bất an, nhưng hắn rất nhanh biết rõ chuyện hắn cần làm bây giờ, chính là tìm ra nơi xuất hiện ba động. Chỉ cần tìm ra nơi phát, hết thảy sẽ rõ ràng.

Cho nên, hắn ngồi xuống, sau đó nhắm mắt, ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị một lần nữa tiến vào trạng thái Không Minh.

Vù vù!

Trong tình huống nôn nóng, muốn tiến vào trạng thái Không Minh một lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Giang Khương không từ bỏ, thoáng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Chỉ có điều chỉnh hô hấp, để tâm trạng ổn định lại, mới có thể chính thức tiến vào trạng thái Không Minh.

Vù. Khi Giang Khương điều chỉnh lại hô hấp, tâm trạng nôn nóng một lần nữa ổn định lại, nét mặt cũng dần bình tĩnh hơn.

Khi chuẩn bị tiến vào trạng thái Không Minh, Giang Khương đột nhiên phát giác sự ba động đó đã biến mất.

- Không còn?

- Không còn?

Giang Khương ngạc nhiên mở mắt nhìn bốn phía, sau đó nhắm mắt cảm nhận được một chút. Cảm giác ba động đã thật sự biến mất. Nói cách khác, nguyên nhân khiến hắn bất an đã biến mất.

Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh nghi. Ba động này rốt cuộc có tác dụng gì? Có thể tạo thành ảnh hưởng xấu cho Giang Khương hay không?

Giang Khương một lần nữa bước đến bên cạnh Tiểu Bảo, đưa tay bắt mạch, dường như không có điều gì bất thường, biểu hiện trên màn hình theo dõi cũng không có biến hóa.

Giang Khương vẫn cảm thấy rất lo lắng, cầm dụng cụ đo nhiệt độ Tiểu Bảo một lần nữa, vẫn là con số 39.8 như cũ, lúc này mới thả lỏng tinh thần. Xem ra ảnh hưởng vừa rồi cũng không bao nhiêu.

Thoáng thở phào, Giang Khương xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện ngoài cửa sổ đã sáng lên. Hắn chậm rãi duỗi người một chút, khiến các khớp xương xung quanh phát ra thanh âm rắc rắc.

Mặc dù trong lòng vẫn có chút bất an, nhưng khóe miệng Giang Khương vẫn vểnh lên. Bây giờ hẳn Đường y sư đã tìm ra được thuốc ức chế virus. Chỉ cần có thể khống chế được virus trên người Tiểu Bảo, cho dù có xảy ra vấn đề gì cũng không ảnh hưởng quá lớn.

8h sáng, dưới sự chờ mong của Giang Khương, một y sĩ tam phẩm từ lều vải bước ra, là y sĩ đi theo Đường y sư, gương mặt hiện lên sự uể oải. Xem ra hai ngày qua, bọn họ đã hao phí không ít khí lực.

Vị y sĩ mỉm cười nhìn Giang Khương, đưa ra một cái hộp và một cái đĩa:

- Y sĩ Giang, nhiệm vụ nghiên cứu đã hoàn thành, đây là sáu viên thuốc ức chế virus, còn có tư liệu nghiên cứu và thành phần thuốc, tất cả đều giao cho anh. Ngoài ra, nhờ anh chuẩn bị máy bay, trong vòng hai tiếng nữa sẽ xuất phát. Đường y sư nghỉ ngơi một chút sẽ trở về Thiên Y Viện ngay.

Thấy đã có thuốc điều trị, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe nói Đường y sư muốn đi ngay, trong lòng liền cả kinh:

- Nhanh như vậy sao? Tại sao không ở đây nghỉ ngơi thêm chút nữa? Hai giờ có kịp không, vì còn rất nhiều thiết bị như vậy?

- Không cần đâu, anh chuẩn bị vé máy bay chuyến gần nhất là được. Còn thiết bị thì chở về sau.

Vị y sĩ mỉm cười nói với Giang Khương.

Thấy đối phương kiên trì như vậy, Giang Khương liền biết Đường y sư thật sự muốn nhanh chóng trở về. Nhưng sáng nay hắn vừa phát hiện được sự bất thường, không khỏi có chút lo lắng:

- Đường y sư không cần quan sát hiệu quả của thuốc sao? Nếu không thì chờ thêm một lát nữa.

- Xin lỗi y sĩ Giang, trong phòng nghiên cứu của Đường y sư đang có một dự án nghiên cứu đang trong giai đoạn mấu chốt. Lần này có thể tranh thủ hai ngày đến đây đã là không dễ dàng rồi.

Thấy mình đã nói như vậy rồi mà Giang Khương vẫn còn khăng khăng như thế, vị y sĩ không khỏi có chút bất mãn. Hai ngày qua y cũng chỉ ngủ có mấy tiếng, cũng ước gì sớm trở về, lập tức mặt lạnh lại.

Đây là Đường y sư ra lệnh, y cũng chỉ truyền lời lại mà thôi. Nếu không phải biết sư phụ của Giang Khương là La y sư, bối cảnh lợi hại, chỉ sợ y sẽ không ăn nói khách sáo với Giang Khương như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt của vị y sĩ, Giang Khương biết yêu cầu của mình hơi quá phận. Nếu Đường y sư đã giao cho hắn sáu viên thuốc cộng với phương pháp điều chế, chính là biết được quan hệ giữa hắn và Tiểu Bảo, cũng đã là nể mặt hắn lắm rồi. Nếu không thì đã ném qua công thức, nào tự mình điều chế ra chứ?

Lập tức gật đầu cảm ơn:

- Xin lỗi, nếu đã như vậy, tôi cũng không giữ mọi người ở lại. Tôi sẽ sắp xếp cho mọi người, cam đoan trong vòng hai tiếng sẽ xuất phát.

Thấy Giang Khương đã hiểu ra, vị y sĩ cũng hài lòng gật đầu. Hai ngày qua đúng là khổ cực mà. Hơn nữa, không khí ở Bắc Kinh không tốt, vẫn là trở về nội viện thì thoải mái hơn nhiều.