Binh Vương Thần Bí

Chương 520




- Phiền phức lớn rồi.

Ngồi trong phòng cách ly trông chừng Tiểu Bảo, Giang Khương vừa nghe xong điện thoại, trong đầu liền xuất hiện mấy chữ này.

Hắn không chút chần chừ, bước ra khỏi phòng cách ly, đến phòng họp video bên cạnh, thông báo triệu tập cuộc họp.

Ngồi trước màn hình, Giang Khương không khỏi dùng tay gãi đầu. Làm Phó tổ trường thường vụ tiểu tổ lãnh đạo thật sự là quá phiền phức mà.

Nhìn vẻ mặt rối rắm của Giang Khương qua tấm mặt nạ trong suốt, ngay cả Phó trưởng phòng Nghiêm đang tâm trạng không tốt cũng cảm thấy tốt hơn.

Sau khi các thành viên của tiểu tổ, ngoại trừ hai vị y sư đang tham gia công tác nghiên cứu, trên cơ bản đã đến đông đủ, Phó trưởng phòng Nghiêm liền biểu hiện khẩn trương, nhìn Giang Khương qua màn hình, hỏi:

- Tổ trưởng Giang, chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào? Lần này chúng ta cũng không thể ra thông báo lấn át được.

Nhìn vẻ mặt của Phó trưởng phòng Nghiêm, ánh mắt Giang Khương hiện lên nụ cười lạnh. Đối với người mà Giang Khương không xem là đối thủ, vậy thì cứ để y làm trò khỉ đi.

Những người bên cạnh ai mà không biết suy nghĩ của Phó trưởng phòng Nghiêm, cho nên không ai ngắt lời, chờ Giang Khương phản ứng. Tổ trưởng Giang này cũng không phải loại người dễ chọc, làm việc lôi lệ phong hành. Nhưng chuyện lần này không phải dựa vào bối cảnh là có thể giải quyết được. Hơn nữa còn phải đưa ra phương án phòng hộ tình trạng lây nhiễm cao độ.

Đương nhiên, những thứ này sẽ do giáo sư Bạch Quý và Chủ nhiệm Tiền của Trung tâm phòng chống và điều trị dịch bệnh hoàn thành. Tuy nhiên còn phải xem Giang Khương có quen thuộc với trình tự đó hay không. Nếu như quen, tất sẽ hạ lệnh để bọn họ phụ trách. Bây giờ Phó trưởng phòng Nghiêm đang làm khó Giang Khương, bọn họ hiển nhiên là không dám đắc tội.

Giang Khương thật ra lại rất bình tĩnh, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm miệng không ngừng nhắc tới mấy việc này, suy nghĩ của hắn lại bay đi chỗ nào đó.

- Tổ trưởng Giang cũng nên đưa ra một chương trình thích hợp. Cứ như vậy thì không thể được.

Phó trưởng phòng Nghiêm nói đã đời vẫn không thấy Giang Khương đáp lại, sắc mặt liền thay đổi, hừ lạnh:

- Cậu là Phó tổ trưởng thường vụ, việc này nên do cậu quyết định.

Bị Phó trưởng phòng Nghiêm lớn tiếng nói như vậy, lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, cau mày nói:

- Cần chi phải khẩn trương như thế? Tiếp tục phong tỏa tin tức ở bệnh viện tam quân chủng và nhà trẻ 24h nữa.

- Tiếp tục phong tỏa 24h nữa?

Phó trưởng phòng Nghiêm cảm thấy bất ngờ.

Thấy Giang Khương quyết định dứt khoát như thế, Phó trưởng phòng Nghiêm không khỏi nhướng mày, khinh thường nhìn Giang Khương, nói;

- Tiếp tục phong tỏa, cậu có biết nguy hiểm lắm không? Dịch Sars năm đó cũng chỉ vì giấu diếm tin tức, kết quả ngay cả Bắc Kinh cũng bị dính vào. Chẳng lẽ chúng ta lại mạo hiểm như vậy?

Nói đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm lại liếc mắt nhìn mọi người, sau đó âm dương quái khí nói:

- Tổ trưởng Giang, đến lúc đó xảy ra vấn đề, cậu có thể không sợ, nhưng những người như chúng tôi thì không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Nghe được lời này của Phó trưởng phòng Nghiêm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu. Bối cảnh của Tổ trưởng Giang sâu, tuổi lại trẻ, trong thân lại không có chức vụ gì, chỉ là đột nhiên đảm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng này thôi. Đến khi xảy ra vấn đề thật sự, nhiều nhất là không còn giữ được chức, căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nhưng bọn họ người nào cũng có chức vụ kha khá, hơn nữa vất vả nhiều năm mới bò lên được, vì thế cũng không muốn xảy ra đường rẽ gì. Năm đó, rất nhiều lãnh đạo ở Bắc Kinh phải rơi đài, huống chi là đám lâu la như bọn họ.

Mọi người cùng nhau nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Nếu vị Tổ trưởng Giang này cứ làm ẩu, mọi người không thể đứng nhìn.

Nhìn các thành viên trong tiểu tổ dưới sự chia rẽ của Phó trưởng phòng Nghiêm, đã bắt đầu đem lực chú ý của họ chĩa về phía mình, Giang Khương khẽ cười, sau đó lãnh đạm nói:

- Các người lo lắng gì chứ? Bên kia đã có kết quả, tạm thời loại trừ việc lây nhiễm qua đường không khí. Tính chất nguy hại sẽ nhỏ, không có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng như dịch Sars trước đây.

- Hơn nữa, chỉ là phong tỏa tin tức 24h mà thôi. Nhà trẻ Tây Sơn cũng không phải nơi nào khác, toàn bộ đều là con cháu của các cán bộ trong chính phủ. Bọn họ đều biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Bây giờ còn có danh nghĩa của Quốc vụ viện, bọn họ có thể nói cái gì chứ? Cho dù tin tức có truyền ra ngoài, bọn họ cũng không dám có bất cứ điều gì khác thường, chỉ có thể lén lút hỏi thăm mà không dám có bất cứ lời nói lung tung nào, vì thế không cần lo sẽ tạo thành khủng hoảng.

Nghe Giang Khương nói, thành viên của tiểu tổ cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Giang Khương cũng bội phục hơn. Vị Tổ trưởng Giang này mới hơn hai mươi tuổi, nhưng tại sao lại giống như lăn lộn mấy chục năm trong chính phủ, hiểu rõ hết thảy những vấn đề.

Thấy mọi người bị mấy câu nói của Giang Khương thuyết phục, Phó trưởng phòng Nghiêm cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng đối mặt với cơ hội khó có được, y như thế nào buông tha, lập tức cau mày nói tiếp:

- Vậy bên phía nhà trẻ thì như thế nào? Sau khi phong tỏa tin tức 24h thì làm thế nào nữa?

Thấy Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn không muốn buông tha cho vấn đề này, Giang Khương cau mày. Người này đúng là lúc nào cũng chỉ biết ganh tỵ. Ai cũng biết Phó trưởng phòng Nghiêm đang cố tình tìm khó cho Giang Khương, nhưng hắn đã nói rất hợp tình hợp lý như vậy, làm sao có thể làm khó hắn được.

Giang Khương trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lập tức phái người của tiểu tổ đến nhà trẻ, trợ giúp bên kia tiến hành cách ly, đồng thời chuẩn bị hai xe vận tải được cải trang, đưa hai bệnh nhi kia về bệnh viện để tiến hành trị liệu.

- Hơn nữa, yêu cầu tiểu tổ trợ giúp khống chế bệnh tật phải kiểm tra luôn những người đã tiếp xúc với bệnh nhi, tiến hành cách ly theo cấp bậc.

- Canh gác nghiêm ngặt, không được để xảy ra sơ suất, hiểu chưa?

Giang Khương lạnh lùng nhìn mọi người trong màn hình, sau đó lại quay sang nhìn Chủ nhiệm Tiền của trung tâm phòng chống dịch bệnh:

- Phương diện này sẽ do Chủ nhiệm Tiền chỉ huy.

Nhìn hai mắt lạnh lùng của Giang Khương nhìn mình, một cổ khí thế không giận mà uy đập vào mặt, Chủ nhiệm Tiền run lên, vội vàng nói:

- Xin tổ trưởng cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề.