Binh Vương Thần Bí

Chương 513




Có một số con kiến hôi, anh xem nó là kiến hôi, nhưng mà nó lại không biết, chung quy cứ tưởng mình là sao sáng giữa bầu trời, là mặt trời mà mọi người phải vây quanh.

Phó trưởng phòng Nghiêm tất nhiên không biết mình là con kiến hôi. Tuy nói y hỗ trợ hai vị y sư, nhưng tình huống trước mắt, hai vị y sư không thể nào quản được. Người khác còn phải ngước nhìn y, vây quanh y nữa mà.

Đặc biệt sau khi thông báo bổ nhiệm chính thức được đưa xuống, y lại càng không cho mình là kiến hôi.

- Tổ trưởng: Tề Bách Lâm, Phó tổ trưởng: Lâm Ngọc Tường, Trương Ngọc Phượng, Nghiêm... . KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝙩ruyện‎ 𝙩ại‎ {‎ 𝐓RUM‎ 𝐓RUYỆN﹒vn‎ }

Nhìn công văn phát xuống, tinh thần Phó trưởng phòng Nghiêm không khỏi rung lên. Quả nhiên như y đã dự liệu, mặc dù Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng bài danh trước y, nhưng nhìn chức vụ mà y được phân công, đúng là không ngoài dự liệu. Tất cả mọi việc bên ngoài đều do y quản lý, còn Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng chỉ là phụ trách nghiên cứu và trị liệu dịch bệnh mà thôi.

Nghĩ đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm chỉ muốn bốc hỏa về việc hai người kia bao che cho Giang Khương.

Bây giờ y đã danh chính ngôn thuận có được quyền quản lý mọi người, nhưng còn xử lý Giang Khương như thế nào thì phải thông qua Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng. Nếu bọn họ không chịu nói, mặc dù y là chủ quản nhưng cũng không cách nào đối phó với Giang Khương.

Nhưng nếu vì thế mà bỏ qua cho Giang Khương, Phó trưởng phòng Nghiêm tất nhiên là không muốn. Tiểu tử này làm y mất hết mặt mũi như vậy, bây giờ đã có quyền trong tay, tất nhiên là phải chỉnh Giang Khương rồi.

Hơi trầm ngâm một chút, gương mặt Phó trưởng phòng Nghiêm rốt cuộc hiện lên nụ cười âm lãnh.

Lâm Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn thấy Phó trưởng phòng Nghiêm cầm tờ giấy bổ nhiệm trong tay nhìn một lúc lâu, ánh mắt bỗng dưng hiện lên nụ cười âm lãnh, cảm thấy không ổn. Nhưng thông báo bổ nhiệm của cấp trên, ông chỉ là một thành viên bình thường, dù thế nào cũng không thể ý kiến được.

Lâm Kiến Quốc chỉ có thể thở dài. Chuyện thần tiên đánh nhau, ông chỉ cần ở bên cạnh nhìn xem là ổn.

Tề Bách Lâm nhận được bản báo cáo, liền có chút cau mày. Chuyện như vậy Tiểu Nghiêm trực tiếp xử lý là được, tại sao lại còn đưa đến cho ông?

Nghĩ đến Tiểu Nghiêm hẳn không phải là loại người không hiểu chuyện, Tề Bách Lâm chần chừ một chút rồi cẩn thận đọc lại bản báo cáo.

- Giang Khương?

Tề Bách Lâm cau mày suy nghĩ một chút.

Đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Hình như đã nghe nói qua ở chỗ nào rồi.

Thư ký đứng bên cạnh nhìn thấy biểu hiện nghi hoặc của Tề Bách Lâm, có chút chần chừ rồi nói:

- Phó viện trưởng Tề, Giang Khương dường như có quen biết với Dương lão.

- Dương lão.

Tề Bách Lâm giật mình, chợt nhớ đến Giang Khương là ai.

Có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng là Phó thủ tướng của quốc vụ viện, ông tất nhiên là biết những chuyện trước đây về Giang Khương.

Lập tức Phó thủ tướng Tề liền biết được nguyên nhân tại sao Tiểu Nghiêm lại cố ý làm báo cáo gửi cho mình.

Hơi trầm ngâm một chút, nhớ đến phong cách làm việc của Dương lão gia tử, liền nói:

- Được rồi, Tiểu La, cậu gọi điện thoại cho Phó trưởng phòng Nghiêm, bảo anh ta cứ dựa theo điều lệ mà làm.

- Vâng.

Thư ký bên cạnh lên tiếng rồi lui ra ngoài.

Sau khi thư ký lui ra ngoài, Tề Bách Lâm cau mày suy nghĩ một chút. Vi phạm quy định nghiêm trọng như vậy, dựa theo quy định làm việc, trừng phạt Giang Khương một chút, Dương lão tuyệt đối sẽ không có ý kiến. Nhưng chung quy vẫn phải báo cáo Dương lão một tiếng.

Nghĩ xong, Tề Bách Lâm thu dọn một chút rồi bước ra khỏi phòng làm việc. Dù sao ông cũng là tổ trưởng tiểu tổ, báo cáo cấp trên một tiếng về công việc đang làm cũng là chuyện phải làm.

Khi Phó trưởng phòng Nghiêm nhận được điện thoại, y liền biết Phó thủ tướng Tề nhất định sẽ ủng hộ y. Mấy năm qua ôm bắp đùi của Phó thủ tướng Tề cũng không phải không có ích gì.

- Người đâu, đến khu cách ly gọi Giang Khương ra cho tôi, đưa cậu ta đến phòng cách ly khác.

Phó trưởng phòng Nghiêm đắc ý nói.

Nhìn biểu hiện đắc ý của Phó trưởng phòng Nghiêm, những thành viên bên cạnh đều biết rằng lần này Phó trưởng phòng Nghiêm đã cầm thượng phương bảo kiếm trong tay. Nếu không, làm sao ngay cả ý kiến của hai vị kia cũng không cần?

Lâm Kiến Quốc cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng:

- Giang Khương, lần này tôi không thể giúp cậu được rồi.

Vị Thiếu tá bên cạnh nghe Phó trưởng phòng Nghiêm ra lệnh, không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, lệnh cấp dưới dẫn người đi. Dù sao, dựa theo bổ nhiệm của tổ chức, y phải tiếp nhận mệnh lệnh của Phó trưởng phòng Nghiêm. Mặc kệ là chuyện gì, nếu Phó trưởng phòng Nghiêm đã ra lệnh, y nhất định phải thực hiện. Nếu không, mọi việc sẽ liên lụy đến đầu của y.

- Ba.

Sau khi hạ sốt, Tiểu Bảo rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.

Cảm nhận được một bàn tay đang vuốt v e mình, cậu bé mê mang nhìn bốn phía, liền nhìn thấy Giang Khương đang mỉm cười nhìn cậu, sau đó cố sức vươn bàn tay nhỏ bé của mình về phía Giang Khương.

- Ba, ba đã về.

Bởi vì sốt cao không giảm, bàn tay nhỏ bé dường như có chút gầy đi, Giang Khương nhịn không được lại cảm thấy đau lòng, cẩn thận ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng, hôn một cái lên trán cậu, mỉm cười nói:

- Ừm, ba về rồi, cố tình về để ở với Tiểu Bảo.

- Ba, con nhớ ba lắm. Ba đừng đi nữa có được không?

Tiểu Bảo dùng sức ôm lấy cổ Giang Khương, vui vẻ nói, dường như sốt cao vẫn không làm cậu khó chịu.

- Ừ, ba cũng nhớ con lắm. Yên tâm đi, Tiểu Bảo, ba sẽ về ở với con mà.

Nhìn bàn tay còn ghim kim tiêm của Tiểu Bảo, nghe giọng nói vẫn còn yếu ớt nhưng rất hưng phấn của cậu bé, trong lòng Giang Khương khẽ run lên, dùng sức ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cậu, gật đầu nói.