Binh Vương Thần Bí

Chương 435




Cả đoạn đường, Giang Khương chậm rãi đi về phía trước dọc theo hành lang, cả đoạn đường luôn chào hỏi người khác. Giờ hắn đang đến nhà ăn, tìm Liêu Dương để lấy Hồng Vân Quả.

Hiện tại hắn chỉ cách Cửu Vĩ đuôi thứ năm vài điểm năng lượng, sắp mọc được đuôi thứ năm rồi, đồng thời cũng sẽ nhận được kỹ năng mới.

Đương nhiên hắn mong chờ kỹ năng mới này. Vì hiệu quả của mấy kỹ năng đầu tiên tương đối tốt. Kỹ năng mới lần này sẽ là gì, sẽ mạnh như thế nào, đều là những thứ hắn rất tò mò.

Hơn nữa mỗi lần lên một cấp, thực lực của hắn cũng tăng lên rát nhiều. Tuy hiện tại hắn cũng không vội dùng Hồng Vân Quả, nhưng hắn cũng rất muốn nhanh chóng có được Hồng Vân Quả, dù sao đây cũng là lần đầu hắn cầm được một loại vị thuốc thượng phẩm.

Nên biết rằng sâm núi hai trăm năm mươi năm hắn hái được kia, có lẽ cũng chẳng so được với Hồng Vân Quả này. Hơn nữa theo lời La y sư nói, nếu Giang Khương có được Hồng Vân Quả, cộng thêm nửa củ sâm núi hai trăm năm mươi tuổi còn lại của Giang Khương, chỉ cần thêm vài thứ thuốc khác, ông có thể giúp Giang Khương tinh luyện vài viên Hồng Vân Đan.

Hiệu quả của Hồng Vân Đan tốt hơn nhiều so với việc ăn sống nhân sâm của Giang Khương, hơn nữa hiệu quả của Hồng Vân Quả và nhân sâm núi hỗ trợ lẫn nhau, cộng thêm vài vị thuốc điều hòa, có thể kích thích tác dụng của thuốc.

Theo cách nói của La y sư, Hồng Vân Đan này có thể nâng hiệu quả của Hồng Vân Quả và nhân sâm núi lên gấp đôi.

Đối với Giang Khương mà nói, hiệu quả của Hồng Vân Đan này dĩ nhiên càng tốt hơn, hơn nữa dược hiệu được nâng lên gấp đôi như vậy, giúp Giang Khương vốn phải dùng tiết kiệm cũng chỉ dùng được hơn nửa tháng, nhưng giờ đã đủ để hắn sử dụng nửa tháng trở lên, đồng thời loại thuốc này có tác dụng lớn cho việc tu luyện nội khí hơn.

Đối với Giang Khương mà nói, tu luyện nội khí đồng nghĩa với nâng cao cấp năng lượng của hắn... Đặc biệt gần đây, Giang Khương có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần thăng cấp, mỗi lần xuất hiện một cái đuôi, nội khí của mình trên căn bản cũng được nâng lên một bậc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hơn nửa năm nay thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng như vậy.

Đẳng cấp của mình tăng lên trong đó không thể nào phủ nhận tác dụng của những thứ thuốc này, ít nhất nó đã giúp tốc độ tu luyện của mình tăng lên gấp đôi.

Cho nên Giang Khương tương đối hứng thú với Hồng Vân Quả này... Hơn nữa không nói gì khác, chỉ dựa vào chuyện trước giờ hắn chưa từng được thấy vị thuốc quý hiếm như vậy đã đủ để hắn tương đối tò mò rồi.

Lúc đi vào nhà ăn, Giang Khương liền thấy Liêu Dương đang chờ trong nhà ăn... Liêu Dương vừa thấy hắn bước đến, trên mặt lộ ra chút tia quái dị, có hâm mộ, có đố kỵ... Nhưng hắn không hề nhìn thấy vẻ không vui hay tức giận trên mặt y.

- Giang y sĩ... đây là Hồng Vân Quả của anh...

Liêu Dương đứng dậy.

Liêu Dương vãn phải giữ sự kính trọng bắt buộc dành cho bác sĩ cấp trên. Y dùng hai tay đưa cái hộp cho Giang Khương.

Giang Khương cười cười, sau đó nhận cái hộp từ tay Liêu Dương, mỉm cười gật đầu, nói:

- Cảm ơn...

Nói xong, Giang Khương cũng không ở lại lâu, sau khi cười cười hắn liền xoay người rời đi. Giờ thời gian của hắn có thể nói là tương đối quý giá. Giờ Tàng thư viện của Thiên Y viện đã mở quyền hạn Y sĩ tam phẩm cho hắn. Việc hắn phải làm mỗi ngày bây giờ là ngồi trước máy tính, siêng năng học hỏi và làm quen với những tư liệu liên quan đến Thiên Y viện.

Liêu Dương nhìn bóng lưng Giang Khương rời khỏi nhà ăn nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc này trong mắt mới lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Mấy Y sĩ thực tập trẻ sau lưng y lúc này mới bước đến, trong đó một người nhìn Liêu Dương, nói:

- Anh Dương, thằng nhãi này chẳng qua chỉ là một Y sĩ tam phẩm, anh không cần phải khách khí với hắn như vậy...

- Hừ... Cậu thì biết cái quái gì...

Liêu Dương thấy thanh niên kia bất mãn thay mình liền hừ một tiếng, sau đó nói:

- Các cậu sau này nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng có mà đi chọc Giang Khương này... Nếu không tôi bảo vệ không nỗi các cậu đâu, rõ chưa?

- Hả... Tại sao? Anh Dương... Có Liêu Thiên y sư, ai mà không phải nể mặt anh nửa phần chứ?

Mấy thanh niên này nghe vậy đều sửng sốt. Bọn họ dựa vào thể diện của Liêu Dương, ở Thiên Y viện, tuy không thể tung hoành ngang dọc nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc họ.

Liêu Dương lại khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn xung quanh. Sau khi y xác nhận không có người mới thấp giọng nói:

- Các cậu biết Thiên y sư Nguyên Bân hai mươi năm trước không?

Mấy thanh niên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu. Chuyện Thiên y sư Nguyên Bân mất tích chính là sự kiện lớn nhất xảy ra ở Thiên Y viện trong mấy chục năm nay. Tuy chuyện này không được truyền ra, nhưng mọi người đều lớn lên ở Thiên Y viện từ nhỏ đến lớn, một số người tuổi hơi lớn một chút thậm chí còn mơ hồ nhớ được tình hình Thiên Y viện lúc đó.

Lúc đó cả viện từ trên xuống dưới, tất cả những y sư và y sĩ tuần du bên ngoài đều được triệu hồi, và đã khởi động cảnh báo cấp A. Gần một trăm y sư trở lên đã được cử đi khắp nơi, trong Thiên Y viện ngoại trừ một số người bắt buộc phải giữ lại để giới bị cho Thiên Y viện, hầu hết các cao thủ đều được cử đi.

Cả sự kiện này đã kéo dài trong ba năm. Trong ba năm này, Thiên Y viện đã đóng cửa, vô số người đến Thiên Y viện xin chữa trị đều bị từ chối, còn tất cả cao thủ và gần trăm y sư được phái đi cuối cùng đều trở về tay không.

Sau đó, Thiên Y viện lại một lần nửa mở cửa, nhưng trên dưới Thiên Y viện không ai còn nhắc đến chuyện này nữa.

Lúc này mọi người vừa nghe đến tên Thiên y sư Nguyên Bân liền kinh ngạc, sau đó cũng căng thẳng nhìn về phía Liêu Dương. Họ không biết chuyện này vì sao lại liên quan đến Thiên y sư Nguyên Bân. Nên biết có thể dính đến Thiên y sư, cho dù là Thiên y sư này còn hay không còn thì đều không phải chuyện nhỏ.

- Năm đó Thiên y sư Nguyên Bân vì một chuyện cực kỳ quan trọng của Thiên Y viện nên mới mất tích... Cho nên mấy năm nay tuy ngoài mặt Thiên Y viện không tìm kiếm tung tích Thiên y sư Nguyên Bân nữa, nhưng vẫn còn âm thầm tiếp tục...

Nghe Liêu Dương nói vậy, lúc này tất cả mọi người vẫn còn mơ hồ, chẳng biết chuyện này thì liên quan gì đến Giang Khương.... Liêu Dương nhìn thấy vẻ mơ hồ của mọi người thì không khỏi lạnh giọng hừ một tiếng nói:

- Giang Khương này là hậu nhân của Thiên y sư Nguyên Bân... Mấy năm nay hắn bị thất lạc bên ngoài, nếu không vì sao Y sư La Thiên Minh lại phải hao khí sức lực kéo hắn trở về viện như vậy... Vì sao ông nội tôi và Thiên y sư Thiên y sư Lưu Mộc Dương lại có thể đồng ý đề xuất một chuyện như thế này vào Khai niên hội...

Mọi người nghe Liêu Dương nói vậy mới bừng tỉnh, hóa ra Giang Khương lại có lai lịch như vậy. Chẳng trách một việc mấy chục năm nay hiếm khi xảy ra lại được phá lệ như vậy.

Liêu Dương nhìn vẻ mặt đã hiểu ra của mọi người thì khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Các cậu tưởng rằng chuyện này đơn giản như vậy sao? Nếu đơn giản như vậy thì tôi đã không phải kiêng kỵ hắn đến thế...

- A? Còn gì nữa vậy? Anh Dương nói nhanh đi...

Mấy thanh niên này nhìn nhau, vội vàng hỏi.

- Tối ngày hôm qua, lúc mọi người đọc Đại y tinh thành, thằng nhãi Giang Khương này đã đánh bậy đánh bạ tiến nhập cảnh giới “Ngôn tùy pháp hành”...

Lúc nói đến chuyện này, giọng Liêu Dương không khỏi đè thấp xuống.

- Ngôn tùy pháp hành?

Mấy người đồng loạt kinh ngạc kêu lên, sau khi nhìn nhau vài lần, lúc này mới lộ ra vẻ kinh hãi, nói:

- Anh Dương... sao có thể? Cảnh giới này... không phải chỉ mấy vị Thiên y sư mới có thể bước vào sao?

- Ông nội tôi nói, có thể giả được à? Lúc đó mấy vậy thiên y sư đều thừa nhận như vậy...

Liêu Dương hừ giọng nói:

- Lúc đó sau khi chúng ta ngồi ở sau cho nên không cảm nhận được khí tức đó, nhưng mấy vị y sư ngồi trước đều có thể nhìn thấy rõ ràng... Hơn nữa nghe nói vì chuyện này, sau đó mấy vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm còn cố ý họp mặt... Nghe nói Viện trưởng từ có nói một câu Thiên y sư Nguyên Bân có người kế nghiệp rồi...

- Thật sự là Ngôn tùy pháp hành...

Mấy Y sĩ thực tập thanh niên này sắc mặt khẽ biến đổi. Nếu các Thiên y sư đã nói vậy thì chắc chắn không sai rồi, chỉ thật sự đối diện với Ngôn tùy pháp hành các y sĩ trẻ mới thật sự nghiêm túc. Họ không hiểu một người trẻ nha vậy sao lại xuất hiện Ngôn tùy pháp hành. Nó đại diện cho điều gì họ đều rõ. Chỉ có Thiên y sư mới xuất hiện Ngôn tùy pháp hành này. Nếu nó đã xuất hiện trên người của một người cùng lứa với họ, vậy thì người cùng lứa này sẽ được các Thiên y sư chú ý đến mức nào chứ.

Chả trách Liêu Dương thân là cháu ruột của Thiên y sư Liêu Long Căn cũng phải kiêng kỵ Giang Khương như vậy... Giang Khương cầm Hồng Vân Quả mới có được cùng với nửa củ sâm núi cẩn thận giao cho La y sư.

Thấy Giang Khương đưa Hồng Vân Quả đến, còn cả hơn nửa củ sâm núi còn lại tới, La y sư không quan tâm đến Hồng Vân Quả, nhưng lại khá hứng thú với sơn núi hai trăm năm mươi tuổi của Giang Khương.

- Chậc chậc... Thứ này thật sự khá hiếm thấy...

La y sư hơi có chút tò mò nhìn Giang Khương nói.

Đầu tiên Giang Khương không nghĩ La y sư sẽ hứng thú với củ sâm núi không nguyên vẹn này của mình, nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ. Hồng Vân Quả là thứ Thiên Y viện có thể trồng được, hàng năm đều có sản lượng nhất định.

Nhưng sâm núi hai trăm năm mươi tuổi này, có lẽ Thiên Y viện cũng có vùng trồng trọt dã sinh, nhưng cũng chưa đã có rất nhiều, cứ đào củ nào thì sẽ ít đi củ đó... Vậy tính ra, có thể là nó còn có giá cao hơn Hồng Vân Quả.

Giang Khương lập tức mỉm cười, sau đó nói:

- Đợt trước trong lúc con đi hái thuốc, số khá may mắn, vừa hay đụng được nó...

- Vừa hay đụng được...

La y sư không nghi ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu cảm thán một tiếng, dù sao mấy thứ này không phải muốn có là có, ngoại trừ dựa vào may mắn, thật sự vẫn phải dựa vào may mắn.

- Được rồi... vậy ta giúp con tinh luyện một chút... Có hai thuốc chính thế này, những loại thuốc phụ khác trên cơ bản không nhiều tiền lắm... Ta giúp con tìm đủ là được...

La y sư mỉm cười nói:

- Sau này, con phải tự cố gắng kiếm điểm, có được ít dược liệu thượng phẩm mà có tiền cũng không thể mua được, chỉ có thể dùng điểm để đổi... Cho nên sau ba tháng này, phải thật sự cố gắng...