Binh Vương Thần Bí

Chương 430




“Thiên Y viện này quả nhiên là nơi thần bí khó lường.”

Sau khi Giang Khương đọc xong bệnh án, còn thấy cả chẩn đoán “Viêm ruột thừa cấp tính” trên đó, hắn liền thầm thở dài, thật sự cảm thấy áp lực bản thân quá lớn.

Một ca phẫu thuật ngoại khoa một bệnh viện huyện cũng có thể hoàn thành lại đột nhiên xuất hiện ở Thiên Y viện, hơn nữa còn xuất hiện trong cuộc khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm, Giang Khương thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi.

Hắn cảm thấy có chút khó tin hỏi vị y sĩ này:

- Bệnh nhân này không nhầm đấy chứ?

Vị y sĩ này vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn Giang Khương, không lên tiếng.

Nhìn ánh mắt của vị y sĩ này, Giang Khương biết mình nghĩ sai rồi.

Cho dù Thiên Y viện hay ở đâu, ít nhất bệnh án trong tay là thật, hơn nữa đã trực tiếp đưa đến tay mình rồi, còn nói rõ là bệnh nhân cần mình phẫu thuật, vậy sao có thể là bệnh án giả được?

Với sự chính quy và thanh cao của Thiên Y viện, chắc chắn sẽ không thể làm ra những chuyện vi phạm đến y đức. Cho nên, bệnh án này cũng chắc chắn không thể có bất kỳ ngụy tạo gì. Cho dù là để khảo hạch cũng sẽ không thể xảy ra.

Giang Khương im lặng bước lên phía trước, kiểm tra cho bệnh nhân. Tuy hắn không tin bệnh án này là giả, nhưng mỗi một bác sĩ có tâm trước khi làm phẫu thuật đều phải kiểm tra toàn diện, để tránh xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Giang Khương vừa kiểm tra, trong lòng vừa nhanh chóng xoay chuyển. Hắn muốn biết vì sao Thiên Y viện đột nhiên đẩy cho mình một bệnh nhân đơn giản như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Hơn nữa một chứng viêm ruột thừa đơn giản vì sao lại xuất hiện ở Thiên Y viện.

Giang Khương chỉ tốn vài phút đã có thể khẳng định tình hình của bệnh nhân không khác gì với bệnh án, 100% là một bệnh nhân đơn giản cần phẫu thuật để giải quyết.

Thấy vậy Giang Khương xoay người lại, Thiên y sư Chu Thế Dương chậm rãi gật đầu, sau đó nói:

- Kiểm tra xong hết rồi thì chuẩn bị sẵn sàng, mười lăm phút sau tiến hành phẫu thuật.

Giang Khương nghe thấy Thiên y sư Chu Thế Dương nói vậy liền cười khan hai tiếng, cuối cùng không kiềm được hỏi:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin hỏi thật sự muốn tôi làm một ca phẫu thuật viêm ruột thừa sao?

Thiên y sư Chu Thế Dương lãnh đạm liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, sau đó gật đầu nói:

- Cậu hãy cố gắng dùng hết sức mình đã thực hiện tốt ca phẫu thuật này.

- Ừ, được!

Giang Khương thấy vẻ không mặn không nhạt của Thiên y sư Chu Thế Dương thì bực bội gật đầu. Nói vậy không phải đang nói nhảm sao, chẳng lẽ mình dám không làm à?

Lúc vào phòng mổ, Giang Khương lại một lần nữa chấn động.

Thiên Y viện không hổ là Thiên Y viện, chỉ thực hiện một ca phẫu thuật nhỏ cũng phải vào khu cách ly, đứng trong phòng khử trùng, đeo một mũ thở trong suốt, trước sau trái phải đều phun chất khử trùng.

Sau khi Giang Khương bước vào phòng mổ, Giang Khương mới phát hiện bên trong đã có ba người, một người có vẻ là trở thủ, một người phụ trách công cụ, một người lưu động.

“Thế này hơi đơn giản quá đi nhỉ?” Giang Khương nhìn ba người đang đứng đó, ngay cả một người gây mê cũng không có, xem ra e là người phụ trách lưu động sẽ kiêm luôn mảng gây mê.

Số lần Giang Khương làm phẫu thuật không ít, nhưng ở các bệnh viện trong nước thật sự không xảy ra tình trạng ít người như vậy, trừ phi là ở dưới đáy biển năm đó, thực sự mới xảy ra tình trạng trong một phòng mổ chỉ có ba bốn người.

Đối với những ca mổ như thế này, dĩ nhiên Giang Khương cũng không để ý. Giang Khương nhìn xung quanh không thấy có camera giám sát, có điều Giang Khương cũng không thấy lạ lắm. Hắn chậm rãi bước lên trước, thoáng ngẩng đầu nhìn đèn mổ vô cùng tinh xảo trên đỉnh đầu, quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trên có mấy camera, sau đó hắn liền cười cười.

- Có thể bắt đầu rồi chứ?

Giang Khương bước đến trước giường mổ, đao kính bảo hộ lên mắt, nhìn trợ thủ đối diện. Vị trợ thủ này trông rất trẻ, hơn nữa còn là một bác sĩ nữ.

- Bệnh nhân đã vào trạng thái hôn mê, có thể bắt đầu phẫu thuật.

Giọng trợ thủ như oanh vàng vang lên, đôi mắt trong suốt của cô nhìn Giang Khương, trong mắt mang theo tia hiếu kỳ đánh giá Giang Khương.

Giang Khương đã quen với ánh mắt như vậy. Hai ngày nay hắn ở trong Thiên Y viện, chẳng mấy ai gặp hắn mà có thể coi hắn như không khí, ai nấy cũng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vô cùng quái dị.

Giang Khương khẽ nhún vai nhìn trở thủ đối diện, sau đó lại nhìn người phụ trách máy móc, mỉm cười:

- Vậy chúng ta bắt đầu chứ?

Nụ cười mỉm của Giang Khương trong mắt trợ thủ và người phụ trách lưu động có chút quái dị. Thằng nhãi này thật sự đến để tham gia khảo hạch sao? Chưa thấy ai khảo hạch mà còn cười. Kiêu ngạo đến thế à? Hắn thật sự cho rằng bàn mổ của Thiên Y viện đơn giản vậy sao? Tuy chỉ là một ca mổ viêm ruột thừa đơn giản, nhưng phải thể hiện năng lực và kỹ thuật thực sự của cá nhân, nếu chỉ có trình độ mổ như những bác sĩ ngoại khoa bình thường, vậy thì đừng đến đây cho xấu mặt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ quái dị trong mắt đối phương, có điều hai người đều không lên tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía Giang Khương, chờ Giang Khương bắt đầu.

Giang Khương nhìn phần bụng đã được đắp khăn, khử trùng xong, chậm rãi gật đầu đưa tay qua.

Trợ thủ đối diện không hổ là người làm trợ thủ, phản ứng rất nhanh, cô lập tức đưa một con dao mỗ qua. Giang Khương nắm chặt đuôi dao, nhanh chóng cắt một đường ở bụng dưới bên phải của bệnh nhân. Có điều cùng với lúc hắn rạch dao xuống, cảm giác nhạy cảm nói cho hắn biết, tay của mình đã bị một cỗ khí cơ không tên khóa chặt, mà luồng khí cơ này đến từ phía đối diện. Với năng lực cảm nhận của Giang Khương, dĩ nhiên Giang Khương không cần nhìn cũng biết, nữ trợ thủ đối diện lúc này đang nhìn chằm chằm động tác của hắn. Giang Khương khẽ mỉm cười. Thiên Y viện rốt cuộc vẫn là Thiên Y viện, thật sự quá cẩn trọng, để một cao thủ như vậy làm trợ lý cho mình. Xem ra chỉ cần mình sắp có chút sơ xuất nào, vị trợ thủ này của mình sẽ lập tức ra tay, ngawn động tác của mình.

“Chỉ một ca phẫu thuật nhỏ như thế này mà còn xảy ra sai sót thì mình có còn cần phải lăn lộn nghề này nữa không?” Giang Khương im lặng cười khổ, động tác đột nhiên nhanh chóng hơn.

- Soạt soạt soạt!

Dao mổ trong tay dùng tốc độ nhanh đến mức gần như mắt thường không thể nhìn thấy được trực tiếp phanh lớp da và mở ra, trợ thủ đối diện sửng sờ nhìn dao của Giang Khương và thấy hắn mở phần bụng ra. Sau khi cô sửng sờ mất nửa giây mới hồi thần, vội vàng đưa tay sang y tá dụng cụ bên cạnh.

Y tá dụng cụ đã chuẩn bị trước nhưng cô vẫn sửng sờ. Cô đã quen với tốc độ cao của các bác sĩ trong Thiên Y viện. Tuy tốc độ của bác sĩ trước mặt thật sự hơi nhanh quá, nhưng có động tác hơi chậm lại của trợ thủ, cho nên cô đưa hai cái móc kéo nhỏ vào tay trợ thủ rất kịp lúc.

Cô cầm được móc kéo nhỏ liền lập tức kéo phần da đã được rạch ở hai bên ra. Trong mắt cô lúc này hơi có chút bực bội, từ đó có thể thấy cô rất để ý đến chút sai sót ban nãy của mình.

Tay Giang Khương không dừng lại, nếu đã là ca mổ bình thường thế này, hơn nữa lại vừa khéo là phần mà hắn tinh thông nhất, dĩ nhiên hắn phải phát huy. Những ca mổ bình thường thế này, chuyện thành công hay không đã không cần phải nghi ngờ nữa. Giờ điều cần thiết là phải thể hiện cho họ thấy thủ pháp của anh có nhuần nhuyễn hay không, động tác có chuẩn xác hay không, đương nhiên tốc độ hoàn thành ca mổ cũng có nhân tố nhất định.

Mức độ thủ pháp nhuần nhuyễn của Giang Khương dĩ nhiên là không có vấn đề, còn sự chính xác của động tác, cái này cũng chẳng có gì phải suy nghĩ. Giờ việc hắn phải làm, đương nhiên chỉ có tốc độ.

Vậy Giang Khương có cần phải lo về tốc độ không? Đương nhiên không cần.

Mũi nhọn đầu dao của Giang Khương nhẹ nhàng đẩy phần mô màu vàng nhạt trong khoang bụng ra, đôi mắt của trợ thủ bên cạnh cũng mở to. Lúc này cô không còn dám lơ là nữa, nếu như thật sự xảy ra chút sai sót, lần này cô sẽ mất sạch mặt mũi.

Có điều, lần này cô không quá căng thẳng, từ tình huống ban nãy có thể thấy Giang Khương này không hề non tay, chắc cũng chẳng xảy ra vấn đề gì. Có điều tốc độ của thằng nhãi này quá nhanh, khiến cho cô hơi cảm thấy không thể khống chế.

Cô là đệ nhất cao thủ trong giới trẻ của Thiên Y viện, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất không ổn. Nhưng hiện tại cô cũng không còn cách nào khác, trước khi đối phương xảy ra vấn đề, cô chỉ là một trợ thủ, một người giám sát, cô không thể thực hiện biện pháp dự phòng nào khác. Nhưng nếu như thật sự xảy ra vấn đề, người giám sát là cô cũng khá đau đầu.

Giang Khương chẳng tâm trạng đâu mà nghĩ quá nhiều về trợ thủ này, dao trong tay, hắn nhẹ nhàng đẩy vài cái để lộ ra những nội tạng bên trong khoang bụng.

Đương nhiên, lỗ rạch nhỏ không thể nhìn thấy quá nhiều thứ bên trong. Có điều với thị lực của Giang Khương dĩ nhiên là vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn duỗi hai ngón tay vào nhẹ nhàng sờ bên trong.

Nữ trợ thủ bên cạnh thấy hai ngón tay thon dài của Giang Khương cắm vào trong cũng thở phào nhẹ nhỏm, xem ra cũng không tệ.

Có điều, khi đôi mày thanh tú của cô chậm rãi giãn ra thì hai hàng lông mày của Giang Khương lại khẽ nhíu lại.

- Ồ?

Đúng lúc nữ trợ thủ đang kinh ngạc, Giang Khương đột nhiên đưa tay ra.

- Hả?

Lúc này nữ trợ thủ thấy Giang Khương đưa tay ra thì hơi ngẩn người. Cô nhìn nhìn Giang Khương lại nhìn nhìn tay Giang Khương, thật sự không biết nên lấy thứ gì cho Giang Khương.

- Dao.

Lúc này Giang Khương đang dồn sự chú ý vào ngón tay ở bàn tay trái của mình. Lúc này ngón tay của hắn đang lục lọi trong bụng bệnh nhân để tìm chỗ ruột thừa nho nhỏ kia. Tay phải đưa ra một lúc mới phát hiện tay của mình vẫn trống không, lúc này hắn mới hồi thần lại, chắc vị trợ thủ này của mình vẫn chưa biết mình cần gì, hắn đành bất đắc dĩ lãnh đạm nói.

Nữ trợ thủ nghe thấy ngữ khí bất đắc dĩ của Giang Khương thì gương mặt lộ ra ngoài khẩu trang hơi đỏ lên, trong mắt hơi tức giận.

Cuối cùng cô nén không được oán hận cầm dao mổ nhét vào trong tay Giang Khương.

Cô biết rõ trong cuộc khảo hạch thăng cấp thẳng lên Y sĩ tam phẩm này có các vị Thiên y sư, Y sư nhất và nhị phẩm đang nhìn, nhất cử nhất động của mình đều sẽ lọt vào mắt họ, chỉ cần có xảy ra bất kỳ sơ suất nào họ đều sẽ nhìn rất rõ ràng.

- Hả?

Lúc này Giang Khương cũng cảm nhận được sự bất mãn của nữ trợ thủ, không khỏi cười khan một tiếng, nói:

- Ruột thừa lặn.

- Ruột thừa lặn?

Lúc này nữ trợ thủ cũng sửng sốt, sau đó mới hiểu ra nguyên nhân vì sao nãy giờ ngón tay của Giang Khương luôn động đậy trong bụng bệnh nhân.

Ruột thừa lặn là chuyện rất phức tạp, vì ruột thừa thông thường đều ở đoạn cuối của kết tràng, sau đó lộ ra trong khoang bụng. Thông thường viêm ruột thừa như vậy, trực tiếp đưa hai ngón tay vào móc nó, sau đó kéo ra dùng chỉ may thắt lại rồi cắt một dao.

Sau đó lại dùng kim chỉ may lại, thế là OK.

Nhưng ruột thừa lặn, chứng tỏ ruột thừa ẩn ở một vị trí nào đó, thậm chí là ở sau một màng bụng nào đó. Với tầm nhìn thế này muốn tìm được nó cực kỳ khó. Cho nên Giang Khương đưa tay ra cần dao, phải mở rộng vết mổ, chỉ đưa hai ngón tay vào không thể đủ được.

Nghe thấy ruột thừa ở bên trái, trên mặt nữ trợ thủ không còn tức giận nữa. Cô cũng rõ, lần này Giang Khương gặp rắc rối rồi.

Giang Khương nhận dao mổ nữ trợ thủ đưa sang, vừa mở rộng miệng vết mổ, vừa âm thầm cười khổ. Quả nhiên khảo hạch thăng cấp thẳng lên Y sĩ tam phẩm không phải chuyện đơn giản. Ca mổ viêm ruột thừa bình thường và viêm ruột thừa lặn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa không biết trước tình hình thì càng khác nữa.

Có điều, Giang Khương cũng không lo lắng chuyện ruột thừa lặn. Chuyện như vậy tuy hắn không thấy nhiều, nhưng cũng đã gặp phải ba bốn lần. So với những bác sĩ mổ ngoại khoa bình thường hắn vẫn có kinh nghiệm hơn.

Cho nên sau khi hắn mở rộng vết mổ, hai ngón tay xâm nhập sâu hơn, sau đó ngón tay nhanh chóng tìm đến đường kết tràng của bệnh nhân.

Người khác có lẽ đôi lúc sẽ không chú ý đến những thứ này, nhưng Giang Khương biết rất rõ, cho dù ruột thừa nằm ở vị trí nào, nhưng nơi bắt đầu của nó đều nằm ở đuôi của kết tràng.

Chỉ cần thăm dò được vị trí của phần đuôi kết tràng, vậy thì việc tìm ra vị trí ruột thừa rất đơn giản.

Cho nên sau khi ngón tay của hắn xâm nhập vào sâu hơn liền lập tức thuận theo kết tràng lần xuống dưới, hắn nhanh chóng tìm ra được ruột thừa sưng phồng lên đằng sau một lớp màng mỏng.

Giang Khương cảm thấy ngón tay đã chạm được ruột thừa sưng phồng trên mặt liền nở nụ cười nhạt, sau đó hai ngón tay nhẹ nhàng móc lên, móc đoạn ruột thừa ẩn nấp rất kín ra.

Sau khi móc ra, Giang Khương lại đưa tay vào lần nữa.

Nữ trợ thủ thấy Giang Khương tìm ra ruột thừa lặn kia nhanh chóng như vậy thì trong mắt cô hơi sửng sốt. Nhưng dù sao cô cũng đã chuẩn bị rất tốt nên sau đó rất nhanh chóng đưa kim qua.

Giang Khương cầm kim, nhanh chóng may vài mũi ở chỗ kết tràng và ruột thừa, sau đó lại nở nụ cười mỉm, nhận kéo nữ trợ thủ đưa sang.

“Xoẹt” đoạn ruột thừa sưng phù kia rơi xuống.

Giang Khương dùng kim chỉ may kết tràng lại, sau khi Giang Khương nhanh chóng thắt nút và cắt chỉ xong, phần quan trọng nhất của ca mổ đã nhanh chóng hoàn thành.

Trong một phòng giám sát cách đó hơn mười mét, Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn màn hình giám sát, trong mắt khẽ lóe lên một tia khó tin. Ông hơi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Trương Lăng Dương, anh xác định đây là một bệnh nhân ruột thừa lặn?