Binh Vương Thần Bí

Chương 424




Giang Khương hơi mỉm cười đứng đó, mỉm cười cúi đầu cảm ơn những người dưới bục, trong lòng hắn cảm thấy hơi mơ hồ.

Khi hắn nhìn đến ánh mắt của năm vị Thiên y sư nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự ôn hòa nào đó nhưng lại nhanh chóng có chút kỳ quái. Tình huống này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu không phải hắn có thể xác nhận đây là lần đầu tiên mình gặp năm vị Thiên y sư này, hắn sẽ thật sự cho rằng mấy vị Thiên y sư này có phải quen hắn từ trước không.

Tiếng vỗ tay của những người bên dưới bục dừng lại. Không ít người nhìn Giang Khương đứng trên bục với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét. Giờ Giang Khương đã có tiền đồ vô lượng. Lần này cho dù Giang Khương không thể vượt qua khảo hạch, nhưng hắn đã có được phong quan rất lớn. Cho dù Giang Khương có kém, thì chỉ e là hắn cũng có thể lăn lộn ở Thiên Y viện tốt hơn người thường nhiều.

Hầu hết những người trẻ tuổi lúc này đều thầm lầm bầm: Thằng nhãi này sẽ không qua được khảo hạch thăng chức y sư tam phẩm, không qua được, chắc chắn không qua được.

Liêu Dương và Tôn Nghị cũng chậm rãi lầm bầm như vậy. Lúc này oán niệm của hai người tương đối lớn. Từ trước đến nay, sau lưng họ có sự tồn tại của Thiên y sư, cộng thêm năng lực của bản thân cũng quả thật không tầm thường, cho nên luôn là nhân vật thuộc lớp nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ.

Nhưng giờ, thấy Giang Khương phong quang đứng trên bục, hai người đều hiểu rõ, cho dù lần này Giang Khương có vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm hay không, danh tiếng và địa vị của Giang Khương ở Thiên Y viện chỉ e là không hề dưới hai người.

Nếu có thể trực tiếp vượt qua, hai người họ chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn theo bóng lưng Giang Khương mà thôi.

Tất cả mọi người đều không thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Giang Khương cũng vậy. Vì chuyện lần này thật sự hơi nằm ngoài dự liệu.

Đại hội nhanh chóng giải tán, gần một ngàn người ăn chung ở nhà ăn, còn năm vị Thiên y sư cùng với Y sư nhất phẩm có phòng ăn riêng của mình. Còn Giang Khương dĩ nhiên là đi chung với bọn Vương Mịch, còn cả Tôn Nghị.

Một bàn mười người, lúc này Giang Khương đang ngồi đối diện với ánh mắt nóng bỏng của bảy tám người khác trong bàn, còn cả cảm giác những ánh mắt rực cháy đang đâm sau lưng và trước mặt. Thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh, đôi đũa trong tay vẫn rất đều đặn, vừa ăn vừa cười nói với Vương Mịch bên cạnh:

- Ờm, đồ ăn ở Thiên Y viện cũng ngon thật đấy, không ngờ nồi cơm lớn đến vậy mà cũng có thể nấu ra ngon thế.

- Anh vẫn có thể nuốt trôi à?

Vương Mịch nhìn Giang Khương cứ từ đũa từng đũa gắp đồ ăn trên dĩa bỏ vào trong miệng liền không kìm được nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng oán than nói.

- Hả?

Giang Khương nhướn mắt nhìn Vương Mịch, có chút bất đắc dĩ nói:

- Tôi đói rồi, cô không đói à?

- Đói, anh chỉ biết ăn ăn ăn. Sao tôi không biết là anh biến thành heo rồi nhỉ?

Vương Mịch nhìn thấy Giang Khương ngẩng gương mặt đơn thuần vô tội lên thì mặt liền đen đi. Cô không kìm được muốn cầm đũa hung hăng gõ Giang Khương một cái, nhưng nhìn thấy những ánh mắt hơi kỳ lạ xung quanh thì cuối cùng đành nén lại.

Lúc này thật sự Giang Khương rất đói bụng. Mấy ngày trước hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, mấy ngày nay lượng cơm của hắn cũng tăng gấp bội. Giờ hắn mà không ăn thì đói chết mất.

Tôn Nghị bên cạnh cũng nhìn bộ dạng của hai người Giang Khương, cuối cùng không nhìn tiếp được nữa, giọng chua loét nói:

- Bác sĩ Giang, anh không lo lắng có qua được khảo hạch hay không à? Nên biết độ khó của khảo hạch này ngay cả một vài y sư tam phẩm, nhị phẩm nhìn thấy còn đau đầu đấy!

- Không lo.

Giang Khương nhẹ nhàng nói khiến Tôn Nghị tức đến mức suýt hộc máu.

- Nếu anh không qua được, chỉ có thể làm Y sĩ kiến tập, hơn nữa anh cũng sẽ thua bốn triệu tệ. Anh không lo lắng chút nào à?

Tôn Nghị không cam lòng hừ giọng nói với Giang Khương.

Hắn nghĩ rằng thằng nhãi này đang giả vờ, là loại giả vờ ghê gớm điển hình.

Giang Khương đưa đũa gắp thịt bào nhét vào miệng, hài lòng nhai nhai, sau khi nuốt xuống mới thở dài nói:

- Nếu lo lắng thì có thể đảm bảo sẽ vượt qua được thì tôi sẽ lo lắng. Nếu như lo lắng mà chả được gì vậy thì tôi lo lắng làm cái gì? Thế chẳng bằng ăn no thêm một chút, chiều có thêm tí sức lực và tinh thần.

Nghe Giang Khương nói vậy, cả đám hoàn toàn đứng hình.

Trong một gian phòng, năm vị Thiên y sư đang vừa ăn vừa tán gẫu.

- Liêu y sư, Lưu y sư, nếu Giang Khương có quan hệ như thế với người đó, sao trước đây không nghe các anh nói gì?

Thiên y sư Ninh Hán Dân đặt đũa xuống, nhìn Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương chậm rãi cười nói.

Liêu Long Căn cười cười, sau đó nói:

- Tôi và Lưu y sư dù biết việc này, nhưng cảm thấy cũng chẳng có gì. Tuy Giang Khương này tính ra cũng là đồ tôn của người kia, nhưng dù sao sau khi sinh ra đã không còn quan hệ gì với Thiên Y viện ta rồi. Cho nên cũng không thông báo trước cho mọi người.

- Ừm, đúng vậy. Năm đó Giang Kỳ và Dư Mẫn kia nếu không phải tạm thời nhận được nhiệm vụ, cũng không đem con mình đưa về quê. Nếu không đứa trẻ này cũng sẽ được Thiên Y viện chúng ta bồi dưỡng rồi.

Mặc dù trước nay Thiên y sư Từ Khải Liễu luôn mạnh mẽ nhưng dù sao bà cũng là một phụ nữ, nhắc đến chuyện cũ năm đó vẫn hơi cảm thán.

- Từ y sư cũng đừng nên thương tâm. Tôi thấy tình hình Giang Khương hiện nay cũng khá tốt. Theo lời La y sư, thực lực của cậu ấy có lẽ đã đạt tới Y sĩ tam phẩm rồi. Nếu trước giờ được chúng ta bồi dưỡng, giờ có lẽ cũng là Y sĩ thực tập rồi. Cho nên ai cũng có số cả rồi. Ông trời đã định sẵn hôm nay cậu ấy sẽ quay về Thiên Y viện chúng ta không phải sao?

Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng cảm thán nói.

Thiên y sư Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu, nói:

- Cũng đúng. Nếu lần này cậu ấy có thể vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm, điều đó chứng tỏ mấy năm nay cậu ta thực sự đã gặp được vài kỳ ngộ. Chỉ cần chúng ta cẩn thận tôi luyện thêm, cuối cùng sẽ có một ngày cậu ta có thể tiếp nhận được y bát của người đó.

- Ừm, ừm.

Chu Thế Dương ở bên lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Cho dù cậu ấy không vượt qua, chúng ta cũng cho cậu ấy cấp bậc Y sĩ thực tập, dần dần, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên.

Lúc này mấy vị Thiên y sư đều lần lượt gật đầu. Năm đó sau khi người đó cùng hai đệ tử mất tích, Thiên Y viện dù đã phát động tất cả mọi người tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Giờ con trai của hai đệ tử kia đã quay về Thiên Y viện. Đa số Thiên y sư ngồi đây đều vẫn nhớ đến chuyện cũ của người đó, ít nhiều đều sẽ chiếu cố hơn. Đương nhiên, sự chiếu cố này cũng chỉ thuận tay mà làm. Ở một vài phương diện nào đó cũng khá có lợi, vì trong Thiên Y viện, không ai có được bất kỳ đặc quyền gì, chỉ có thể dựa vào năng lực của anh để leo lên, không có năng lực, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở vị trí đó, không ai có thể giúp được anh.

Còn ở trong một phòng khác, lúc này chín vị Y sư nhất phẩm cùng ngồi một bàn, bàn của họ náo nhiệt hơn bàn của các Thiên y sư nhiều.

- Lão La, ông không được đâu đấy. Tìm được một bác sĩ trẻ như vậy đi khảo hạch Y sĩ tam phẩm. Không phải là đệ tử ông lén bồi dưỡng đấy chứ?

Một vị Y sư già tóc hơi hoa râm cười hắc hắc nói với La y sư.

La y sư nhướng mắt, hừ giọng nói:

- Lão Dương, ông cảm thấy có thể không? Nếu không có kế hoạch của viện, một mình tôi có thể bồi dưỡng được một Y sĩ tam phẩm hai mươi lăm tuổi à? Tôi trốn ở đâu để bồi dưỡng đây?

- Ha ha, cũng đúng nhỉ.

Lúc này một vị y sư khác ngồi đối diện cũng cười gật đầu nói:

- Vậy lão La ông tìm đâu ra vậy một thanh niên giỏi như vậy? Chẳng lẽ ông cảm thấy cậu ta thật sự có thể vượt qua khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm sao? Có lẽ ông cũng biết độ khó của cuộc khảo hạch kiểu này mà?

La y sư có chút cười, nói:

- Tôi rất tin vào Giang Khương, tỷ lệ vượt qua được không thấp.

La y sư tuy cũng không tin tưởng vào người mà mình đề cử lắm, nhưng lúc này không thể nào để lộ sự yếu thế của mình. Tuy độ khó của khảo hạch thăng thẳng lên Y sĩ tam phẩm thực sự vượt xa mức bình thường, nhưng dĩ nhiên La y sư vẫn hy vọng vào Giang Khương.

Mọi người nhìn thấy nụ cười mỉm trên gương mặt La y sư thì liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên có người lên tiếng nói:

- Lão La tôi nghe Từ viện trưởng nói Giang Khương này có quan hệ rất xâu xa với Thiên Y viện. Hơn nữa tôi thấy lần này mấy vị Thiên y sư vẫn chưa khảo hạch nhưng đã có cái nhìn rất khác đối với Giang Khương. Không biết rốt cuộc Giang Khương có quan hệ sâu xa như thế nào với Thiên Y viện?

Nghe thấy có người hỏi câu này, mấy vị y sư còn lại đều khá sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn La y sư, trong lòng đều thầm nghĩ: “Đúng rồi, tất cả mọi người chỉ nhớ Giang Khương là do La y sư đưa vào, nhưng thật ra quên mất chuyện này!”

La y sư nhìn thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt tò mò liền bất đắc dĩ cười khổ. Ông cũng biết một chút về quan hệ sâu xa này, nhưng dường như mấy vị Thiên y sư có ánh mắt khá coi trọng Giang Khương. Ông thật sự cũng không hiểu vì sao.

Kể ra, Giang Khương cũng được coi như con của đệ tử vị kia, hẳn là cũng không đến nỗi khiến mấy vị Thiên y sư đối đãi như vậy chứ. Nhưng tình hình trước mặt, rõ ràng là mấy vị Thiên y sư này dường như rất gần gũi với Giang Khương, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?

La y sư thật sự không thể nghĩ thông, nhưng nhìn mấy vị đồng liêu này, cũng đều nhìn ông với vẻ tò mò. Nếu che giấu hời hợt nữa thật sự cũng chẳng che giấu được. Dù sao cấp bậc của những người ở đây đều biết được chuyện đó, cho nên La y sư cũng không che giấu, liền cười nói:

- Mọi người còn nhớ chuyện lớn xảy ra cách đây hơn hai mươi năm không?

- Hơn hai mươi năm trước?

Các y sư đều khẽ sửng sốt, sau đó họ lập tức khẽ biến sắc, với thân phận của họ, chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, dĩ nhiên là họ đều biết. Có một người kinh ngạc lên tiếng:

- Chẳng lẽ Giang Khương có quan hệ với người đó?

- Quan hệ với người đó thật ra cũng không nhiều.

La y sư thấy mọi người hiểu lời mình nói cũng khẽ thở dài nói:

- Nhưng mọi người có còn nhớ, lúc đó bên cạnh người đó còn có hai đệ tử đi cùng.

- A, đúng rồi. Lúc đó hai người kia hình như mới vừa kết hôn không lâu, hình như có một đứa con.

Một vị y sư dường như hiểu ra nói.

Lúc này, một vị y sư khác cũng đột nhiên kinh ngạc nói:

- Đúng, tôi nhớ rồi. Giang Kỳ, đúng rồi, tên cậu ta là Giang Kỳ. Chẳng lẽ Giang Khương chính là...

- Đúng, không sai. Giang Khương là con trai của Giang Kỳ và Dư Mẫn.

La y sư chậm rãi nói.

- Chả trách, thế này thì đúng là có quan hệ sâu xa với Thiên Y viện chúng ta rồi. Nhưng cậu ta không ở Thiên Y viện, sao còn trẻ vậy mà đã có năng lực và kỹ thuật giỏi đến thế?