Binh Vương Thần Bí

Chương 411




- Khốn kiếp!

Nhìn Tuyên Vân mang người rời đi, Tề Nhạc Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi lại không thể làm gì được, chỉ có thể thầm mắng một câu.

Sau khi mắng xong, Tề Nhạc Minh đứng im nhìn Giang Khương, trong lòng đột nhiên lạnh lại.

Mặc dù Giang Khương nhìn qua tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng Tề Nhạc Minh ngay cả ý nghĩ đích thân ra tay cũng không có. Y cho rằng lúc này không thể đem tính mạng ra đùa được.

Trong tình huống như vậy, y lựa chọn buông tha cho Giang Khương, cũng không tự mình ra tay.

Cho nên, y chỉ biết oán hận liếc mắt nhìn Giang Khương một cái rồi quay đầu bỏ đi. Nếu đã không giết được đối phương, còn ở lại đây để đối phương chê cười, y thật sự không muốn.

Nhìn Tề Nhạc Minh rời đi, Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn đã đến cực hạn. Nếu Tề Nhạc Minh có dũng khí mạo hiểm ra tay, Giang Khương ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.

Nhưng cũng may Tề Nhạc Minh bị hắn hù dọa, thủy chung không dám ra tay. Nếu không...

Nghĩ đến đây, Giang Khương nhìn theo hướng Tề Nhạc Minh rời đi, sau đó nói với Phan Hiểu Hiểu:

- Nhanh, đỡ tôi lên xe, chúng ta mau rời khỏi chỗ này.

- Vâng, vâng.

Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh, nhớ đến sự kinh khủng của Giang Khương khi giao thủ với những người này, Phan Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cẩn thận dìu Giang Khương lên xe. Trong lúc Phan Hiểu Hiểu định lái xe đến bệnh viện, Giang Khương liền ngăn lại:

- Không, về nhà.

- Về nhà?

Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Giang Khương:

- Không đến bệnh viện sao?

- Không, mau chở tôi về nhà. Nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.

Tay Giang Khương lau vết máu nơi khóe miệng, xác nhận tình trạng xuất huyết bên trong tạm thời đã ngừng, liền thở phào nhẹ nhõm. Với thương thế như vậy, chỉ cần điều chỉnh một chút, hẳn qua một đêm là có thể khôi phục lại, không cần đến bệnh viện cho người ta động dao động kéo.

Hơn nữa, trong tiểu khu cũng tương đối an toàn. Bây giờ phải trước khi người của Tề gia đến mà trở lại tiểu khu. Chỉ có trở về, người của Tề gia mới không dám xằng bậy.

Nhìn biểu hiện kiên trì của Giang Khương, sắc mặt dường như cũng tốt hơn lúc trước, Phan Hiểu Hiểu chần chừ một chút rồi khởi động xe chạy về tiểu khu.

Bây giờ cô có chút hiểu ra tại sao Giang Khương lại kiên trì trở về tiểu khu. Đối phương ngay cả con đường cũng có thể phong kín, chỉ có thể trở về tiểu khu thì mới có thể an toàn.

Phan Hiểu Hiểu toàn lực lái xe, chỉ mất năm phút là đã về đến biệt thự.

Trong vòng năm phút này, sắc mặt Giang Khương đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất trên gương mặt đã có huyết sắc, không còn trắng bệch như trước, làm cho Phan Hiểu Hiểu thoáng chút yên tâm hơn.

- Bác sĩ Giang làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?

Quản gia Lý nhìn Phan Hiểu Hiểu dìu Giang Khương vào trong, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng đến hỗ trợ.

Giang Khương cười lắc đầu, nói:

- Không có việc gì? Bác Lý đừng lo lắng. Tôi đi tắm một cái là tốt thôi.

Nhìn vết máu thật lớn trên người Giang Khương, bác Lý khẩn trương nói:

- Bác sĩ Giang, nếu không để tôi đưa cậu đến bệnh viện. Vết thương này không nhẹ đâu.

- Không sao đâu, bác Lý, không sao đâu mà. Bác không tin cháu sao?

Giang Khương lắc đầu nói.

Nghe được lời này của Giang Khương, bác Lý chần chừ một chút, sau đó bất đắc dĩ gật đầu thở dài. Danh tiếng của bác sĩ Giang quá lớn, ông thật là không cách nào phản bác được.

Lập tức đành phải cùng với Phan Hiểu Hiểu đưa Giang Khương trở về phòng, sau đó mới lui ra.

Lúc này, nơi Giang Khương bị tập kích, Tề Nhạc Minh dẫn thêm một đám người nữa đến, nhưng ngoài những thi thể nằm trên đường, còn lại thì không có ai. Tề Nhạc Minh tức đến giậm chân, nói:

- Tiểu tử này trốn nhanh thật.

Hắn oán hận nhìn chung quanh một chút, sau đó mới cau mày nói:

- Được rồi, tranh thủ thời gian rửa sạch chỗ này. Mười lăm phút sau lui về.

- Vâng.

Đám người đứng phía sau Tề Nhạc Minh lên tiếng đáp lại, sau đó xông lên phía trước nâng các thi thể ra ngoài, rồi dùng bột phấn màu trắng đổ lên các vết máu.

Rất nhanh, từ khi được rắc bột phấn vào, những vũng máu tanh nồng nặc bắt đầu trở nên nhạt mùi rồi khô lại. Mọi người dùng dụng cụ hốt rác và chổi, cẩn thận quét dọn đống bột phấn màu trắng đã biến thành màu đen đổ đi.

Sắc mặt Tề Nhạc Minh âm trầm bất định đứng bên cạnh mà nhìn tám thi thể đang được nâng lên xe, ánh mắt tràn đầy căm tức.

Đây chính là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Cơ hội tốt như vậy, chẳng những không giết được Giang Khương, hơn nữa còn tổn thất tám cao thủ. Lúc này trong lòng Tề Nhạc Minh tràn đầy sự hối hận. Y biết có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng của y. Tám cao thủ trước mặt Giang Khương còn không chịu nổi một kích, y liền biết được thực lực của Giang Khương kinh khủng đến bao nhiêu.

Ngay cả cha của y cũng không nắm chắc có thể ứng phó được công kích của tám cao thủ này, nhưng Giang Khương lại làm được.

Đương nhiên, chuyện đáng sợ nhất chính là Tề Nhạc Minh biết rất rõ, nửa năm trước thực lực của Giang Khương như thế nào. Một cước của y cũng có thể đánh đối phương trọng thương. Nhưng chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, Giang Khương đã có thể một mình giết chết tám cao thủ Tề gia, tốc độ gia tăng thực lực kinh khủng như vậy, Tề Nhạc Minh quả thật không thể tưởng tượng được. Nếu qua một hai năm nữa, đến lúc đó sẽ mạnh đến tình trạng như thế nào.

Bây giờ, đối phương thuận lợi chạy thoát, thậm chí còn có khả năng chạy đến Thiên Y Viện. Sau này nếu có cơ hội cũng không nhất định có thể hạ thủ được.

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Minh cơ hồ muốn tát cho mình vài cái, nhưng y cũng biết rõ đây không phải là sai lầm. Mang theo tám cao thủ đến đã là nể mặt đối phương lắm rồi, chỉ là thực lực của đối phương nằm ngoài dự liệu mà thôi.

Ánh mắt hung lệ của Tề Nhạc Minh rốt cuộc cũng hiện lên sự bất đắc dĩ và hối hận.

- Anh thật sự không có việc gì chứ?

Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương ngồi trên sàn nhà, cố sức cởi quần áo, vội bước đến hỗ trợ.

Nhờ có sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cởi được quần áo xong, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó nhìn phần ngực bị lõm xuống của mình, cười khổ.

- Giang Khương, nếu không thì chúng ta đến bệnh viện đi.

Nhìn vết lõm trên ngực Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thương thế như vậy. Mặc dù cô không biết tình huống này rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu, nhưng cô biết rõ tuyệt đối sẽ không nhẹ, liền khẩn trương nói.

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó vươn tay chạm vào vị trí của mấy khúc xương sườn bị gãy. Cũng may mà hắn tránh không bị đánh vào xương sườn thứ 4, thứ 5. Nếu không, hai xương sườn này bị gãy, tim của hắn đã sớm bị đâm trúng rồi.

Lập tức cắn răng đè xuống một chỗ lõm, sau đó dụng lực hít sâu một hơi, chỉ nghe được tiếng răng rắc rất nhỏ truyền ra. Đợi đến khi Giang Khương thở ra một hơi, khúc xương sườn bị gãy đã tự động liền lại.

Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy, liền trợn mắt há mồm. Cô lần đầu tiên nhìn thấy có người trị thương như vậy, nhưng cô cũng biết lần này Giang Khương tuyệt đối cũng không dễ chịu gì. Bởi vì cô nhìn thấy trên trán Giang Khương lấm tấm mồ hôi.

Ôi. Sau khi giật mạnh khúc xương sườn đâm vào phổi, Giang Khương nhịn không được mà kêu lên một tiếng. Cảm giác đau đớn này, ngay cả hắn cũng không chịu nổi.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại.

Phù. Giang Khương thở hắt ra, cảm thấy mặc dù trước ngực vẫn đau đớn, nhưng ít ra cũng không còn đau như dao cắt vừa nãy. Các khớp xương đã về đúng vị trí. Kế tiếp chỉ cần thời gian cho nó lành lại mà thôi.

Giang Khương quay sang Phan Hiểu Hiểu, có chút mệt mỏi nói:

- Được rồi, không sao đâu. Tôi ngủ một chút, sáng mai sẽ ổn. Cô về phòng ngủ đi.

- Không, tôi muốn ở đây với anh.

Phan Hiểu Hiểu lắc đầu.

- Nghe lời tôi đi. Tôi cam đoan khi cô tỉnh lại, tôi sẽ nghiêm chỉnh đến trước mặt của cô.

Nhìn biểu hiện cố chấp của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cười khổ nói.

- Không, hôm nay tôi nhất định phải ở với anh.

Phan Hiểu Hiểu vẫn lắc đầu, nhìn Giang Khương, nói:

- Tôi lo cho anh.

Giang Khương cười khổ, sau đó thở dài.

- Được rồi.

Dứt lời liền cố sức ngồi dậy:

- Vậy tôi đi tắm trước.

- Không được, anh không được cử động. Tôi sẽ đi lấy khăn lau cho anh.

Mặc dù Phan Hiểu Hiểu không biết Giang Khương bị thương bao nhiêu, nhưng cô biết vừa nãy Giang Khương cố định lại những chiếc xương sườn bị gãy, một khi cử động, rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên vội giơ tay cản Giang Khương lại.

Nhìn theo bóng lưng vội vã của Phan Hiểu Hiểu đi vào nhà tắm, Giang Khương thở dài, cũng không động đậy nữa. Bây giờ đối với hắn mà nói, bớt cử động được thì bớt cử động. Mỗi lần cử động làm cho hắn đau nhức vô cùng.

Phan Hiểu Hiểu rất nhanh cầm ra một cái khăn lông ướt, sau khi lau mặt cho hắn, liền cẩn thận lau phần cổ và ngực.

Khi lau, ngón tay lơ đãng chạm vào vùng da thịt để trần của Giang Khương, sắc mặt Phan Hiểu Hiểu có chút phiếm hồng. Trước kia cô từng ôm Giang Khương ngủ, nhưng chưa từng tiếp xúc cơ thể chính thức lần nào.