Binh Vương Thần Bí

Chương 391




- Đây thật sự là Giang Khương sao?

Dựa lưng vào ghế salon xem tin tức, Phan Hiểu Hiểu che miệng kinh ngạc nói.

Tuy cô biết Giang Khương là một cao thủ, hơn nữa cũng đã từng nhìn thấy Giang Khương đánh Viên Nhất Chương và Trương Nghĩa Quân, nhưng hai tên kia chỉ là cao thủ giả nai mà thôi.

Lúc này, hắn chính là chân chính động thủ. Một giây đập bể cái ghế, một giây bay lên, hai đến ba giây đánh ngất ba người, sau đó đứng dậy. Thời gian trong đoạn video không quá năm giây.

Tuyên Tử Nguyệt ngồi một bên, hai chân thon dài gác lên bàn trà, trong tay cầm hộp phô mai, nhìn người nào đó đang biểu diễn trên tivi, rồi lại nghe Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nói chuyện bên cạnh, chỉ mỉm cười không lên tiếng. Giang Khương bây giờ đã có thể đánh ngã được cô, những tên kia cũng chỉ là tép riu mà thôi. Nếu đánh không lại, vậy mới chính là chuyện mất thể diện nhất. Hơn nữa ngay cả cô cũng mất thể diện theo.

Thấy Tuyên Tử Nguyệt không nói gì, Phan Hiểu Hiểu quay sang nghi hoặc nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ, trong lòng liền hiểu ra. Tại sao Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không giật mình? Chẳng lẽ cô ấy biết cái gì đó nên mới không cảm thấy lạ khi Giang Khương lợi hại như thế?

- Tôi tuyệt đối sẽ không thua chị.

Phan Hiểu Hiểu âm thầm nắm chặt nắm tay.

Ở với Tuyên Tử Nguyệt hai ngày, Phan Hiểu Hiểu có chút nhận ra, ít nhất cô gái họ Tuyên này tuyệt đối không phải con nhà bình thường. Giơ tay nhấc chân đều có khí chất và phong phạm, không thua kém bất cứ tiểu thư nào trong Tứ cửu thành này mà cô đã gặp qua. Thậm chí còn có một số vị phu nhân cũng chưa chắc có thể so sánh được với cô.

Loại khí chất này không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể bắt chước được. Trừ phi là được bồi dưỡng từ nhỏ, nếu không tuyệt đối sẽ không đạt đến trình độ đó.

Về việc Tuyên Tử Nguyệt cầm thẻ của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu cũng hiểu ra quan hệ giữa Tuyên Tử Nguyệt và Giang Khương không cạn tuyệt đối là thật. Cho nên Phan Hiểu Hiểu đành phải nhẫn nại.

Không riêng gì Phan Hiểu Hiểu, một đám người mặc trang phục sặc sở, vừa ăn cơm vừa xem tivi, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.

Khi xem đến đoạn đánh nhau, tay người nào cũng ngừng lại, mắt dán vào màn hình. Không ít người cho rằng mình đang xem phim võ thuật. Cũng may là đoạn video này không dài, chỉ khoảng mười giây là xong.

Sau khi xem xong, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó im lặng không lên tiếng, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Đợi đến khi cơm cũng ăn xong.

Rốt cuộc có người nói một câu, sau đó dẫn đến rất nhiều câu.

- Tại sao tiểu tử này lại đi làm quân y? Lãng phí quá.

- Ừm, làm huấn luyện viên thì thích hợp hơn. Không đúng, không phải lần trước anh nói người này đóng vai xấu sao?

......

- Một người giết người, một người cứu người, tôi chung quy cảm giác giết người quan trọng hơn.

- Tại sao lại nói như vậy? Nói không chừng người ta cảm thấy cứu được một mạng người còn hơn xây bảy tháo tòa đồ.

- Đó chỉ là nói suông mà thôi. Anh ngẫm lại đi, anh ta có thể cứu người, nhưng một ngày cao lắm cũng chỉ có thể cứu được bảy tám người. Nhưng nếu giết người, chúng ta có thể giết không chỉ một người. Nói không chừng có thể là một trăm, một ngàn người. Nếu tôi là huấn luyện viên, nói gián tiếp, tôi có thể cứu được một ngàn người đó.

- Cũng không đúng. Người ta bây giờ là một Phó chủ nhiệm của một khoa trong trường đại học, nghe nói đã bồi dưỡng ra rất nhiều bác sĩ quân y ưu tú. Đây cũng được xem là cứu người đấy. Không phải Ngô Mặc Quân cũng là từ đó ra sao? Đây chính là gián tiếp cứu người.

- Ừm, cũng có đạo lý, nhưng chỉ là cảm thấy đáng tiếc một chút, tiểu tử này dù sao cũng đã giết một mạng người.

Cuối cùng, một người có sắc mặt cương nghị, gương mặt có một vết sẹo, thở dài tổng kết một câu.

- Ông ngoại, ông ngoại, tôi muốn tìm ông ngoại.

Lúc này Viên Nhất Chương đang bị Viên Lập Lương dùng gậy quất vào bắp đùi. Phát hiện cha của y đến đánh y thật, Viên Nhất Chương gào lên. Y biết ông ngoại đang ở trong thư phòng, nhất định sẽ nghe được tiếng y kêu cứu.

Cho nên, rất nhanh y liền nhìn thấy được cứu tinh xuất hiện trong phòng khách. Nhìn thân ảnh quen thuộc nhưng uy nghiêm, tinh thần Viên Nhất Chương run lên, lớn tiếng cầu cứu:

- Ông ngoại, ông ngoại, ba cháu muốn đánh chết cháu. Ông ấy muốn đánh chết cháu.

Phó thủ tướng Vương nhìn Viên Lập Lương, sau đó nhìn bảo bối Viên Nhất Chương của mình, nhìn ánh mắt cầu cứu của y, đột nhiên bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

- Đánh, đánh thật mạnh cho ta.

- A, ông ngoại. Á, á...

- Ba, con không dám nữa. Con không ra ngoài nữa, con trở về phòng đây.

Mang theo một chút tuyệt vọng trở lại phòng, Viên Nhất Chương nằm lên giường, ánh mắt tràn đầy bi phẫn. Y không rõ tại sao ông ngoại lúc nào cũng yêu thương y lại không còn che chở cho y nữa. Hơn nữa, người cha chưa bao giờ đánh y lại xuống tay tàn nhẫn với y như vậy.

- Mẹ kiếp, không biết có phải ba mình không nữa?

Nhìn cái mông sưng vù, Viên Nhất Chương oán hận mắng một câu.

Sau khi mắng xong, Viên Nhất Chương mới cảm thấy hả giận được đôi chút, sau đó cảm giác nằm ở trên giường thật sự rất buồn bực, tiện tay cầm điều khiển mở tivi, vừa theo dõi vừa tự hỏi tại sao mọi chuyện đang rất tốt, đột nhiên lại biến thành như vậy?

Mặc dù Viên Nhất Chương là một người rất kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc. Chỉ là y vẫn tưởng rằng mấy ngày nay ba mẹ chỉ đang quản giáo y, nhưng bây giờ thấy được sự thật, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận tình huống mà mình phải chịu.

- Giang Khương, tao nhất định sẽ cho mày đẹp mắt, mày cứ chờ đó cho tao.

Viên Nhất Chương lạnh lùng nói.

Nhưng y vừa nói nói chưa dứt câu, liền nhìn thấy một hình ảnh hiện lên trên màn hình tivi.

Một người mặc đồ trắng, giơ tay nhấc chân giống như trên phim, tạo thành một hình ảnh máu tanh.

- Bác sĩ Giang Khương, anh hùng Lỗ Sơn, tiếng đồn đúng là không sai. Tôi nghĩ cậu ấy hẳn xuất thân từ bộ đội đặc chủng.

Giọng nói trên tivi chậm rãi truyền đến.

Nhìn người nào đó đang khoe khoang trên màn hình, Viên Nhất Chương bỗng dưng ôm lấy bụng của mình. Lúc này y cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu co rút.

Có đôi khi, bóng ma tâm lý thật đáng sợ. Trong đầu Viên Nhất Chương không ngừng hiện lên cảnh tượng hộc máu của người kia, vừa ôm bụng vừa cảm giác dạ dày thật đau đớn.

- Giang Khương đáng chết!

Mặc dù thầm mắng trong lòng, nhưng sự sợ hãi trong lòng y lại càng lúc càng đậm. Vẻ oán độc vừa rồi biến mất vô tung.

Giang Khương ôm một chồng bệnh án đưa cho y tá, lúc này cũng nhìn thấy rất nhiều bác sĩ và y tá đang đứng trước một màn hình tivi, cũng tò mò bước lại gần, rốt cuộc cũng nhìn thấy đoạn video này.

Trong lúc hắn đang cau mày thưởng thức tư thế anh hùng của mình, mũi đột nhiên ngứa lên, hắt xì hai cái, khiến cho các bác sĩ và y tá đang hưng phấn xem tivi phải quay lại.

- Khụ, thật xấu hổ quá, bị cảm, bị cảm.

Nhìn ánh mắt của mọi người, chỉ thiếu không nâng hắn lên mà thôi, Giang Khương ho khan hai tiếng, bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy trối chết.

- Trưởng phòng, ngài có biện pháp khống chế đoạn video kia không? Nếu cứ như vậy, tôi không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện được nữa, mà trở thành gấu mèo cho người ta chiêm ngưỡng mất.

Trốn trong phòng làm việc không dám ra, Giang Khương gọi điện thoại cho Dương Vân Dương.

- Haha...

Nghe giọng nói buồn bực của Giang Khương, Dương Vân Dương không nhịn được mà phá lên cười, sau đó nói:

- Giang Khương, cũng đành chịu thôi. Nó không đi ngược lại nguyên tắc, Cục tuyên truyền cũng không thể nhúng tay. Hơn nữa tôi lại không quản bên đó.

- Vả lại, tôi nghĩ cấp trên cũng sẽ không đồng ý. Bọn họ hẳn rất thích nhìn thấy cảnh tượng này. Nên biết rằng, lúc trước vì muốn tuyên truyền cho cậu, cục Tuyên truyền đã mất không ít khí lực. Bây giờ được miễn phí, cậu nghĩ bọn họ chịu đứng ngoài cuộc sao?

- Mà thôi, cậu cứ kiên nhẫn một chút. Qua được giai đoạn này thì sẽ ổn.

Nghe tiếng cười của Dương Vân Dương, Giang Khương thật sự là rất buồn bực.

- Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Làm sao mà tôi ăn nói với Tề gia đây?

Cha của Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên Năng đang tức giận nói với một người phụ nữ trung niên có vài phần giống Tuyên Tử Nguyệt.

- Tôi làm sao mà biết? Ông không phải không biết tính tình của nó sao? Nó cái gì cũng không mang, cứ như vậy mà bỏ đi. Tôi biết hỏi ai đây?

Người phụ nữ trung niên cũng không chịu lép vế, nói.