Binh Vương Thần Bí

Chương 388




Tuyên Tử Nguyệt đang định về phòng, lập tức nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu tràn đầy khí thế xông vào, liền cảm thấy sửng sốt, không biết vị Phan tiểu thư này rốt cuộc muốn làm gì.

Giang Khương bất đắc dĩ đi theo đằng sau, nhìn vẻ mặt tò mò của Tuyên Tử Nguyệt, còn có vẻ mặt hầm hầm của Phan Hiểu Hiểu, sau đó thở dài.

- Muốn ở đây cũng được, dù sao trên lầu cũng còn phòng.

Giang Khương nói.

Phan Hiểu Hiểu nhìn vẻ mặt cười khổ của Giang Khương, rồi lại nhìn vẻ mặt quái dị của Tuyên Tử Nguyệt, hầm hừ nói:

- Mau dẫn tôi đi.

- Được rồi, được rồi.

Giang Khương thở dài.

- Cô ngủ phòng này đi.

Mở cửa phòng, nhìn bên trong đã trải sẵn chăn mền mới tinh, Giang Khương quay sang nói với Phan Hiểu Hiểu.

- Vậy anh ngủ ở đâu?

Lúc này Phan Hiểu Hiểu một chút ý định tìm hiểu căn phòng cũng không có.

Trong lúc Giang Khương đang định nói chuyện, phía sau lưng truyền đến tiếng cười của Tuyên Tử Nguyệt:

- Anh ấy ở ngay bên cạnh cô đấy, Phan tiểu thư không cần khẩn trương.

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói xong, rồi nhìn Tuyên Tử Nguyệt bước vào căn phòng đối diện, Phan Hiểu Hiểu quay sang nhìn Giang Khương, cười nói:

- Dẫn tôi đi xem phòng của anh được không?

- Được, đương nhiên là được.

Giang Khương nào biết cô này ghen đến như vậy, đành phải thở dài mở cửa phòng của mình, làm ra tư thế mời.

Cẩn thận nhìn quanh căn phòng Giang Khương một lần, xác nhận Giang Khương chính là ngủ căn phòng này, Phan Hiểu Hiểu mới âm thầm thở phào, sau đó mỉm cười nói với Giang Khương:

- Được rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cũng đi ngủ đây.

Nhìn Phan Hiểu Hiểu tủm tỉm bước về phòng của mình, Giang Khương chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ:

- Đúng là không có việc gì thì tự cấp phiền phức cho mình mà.

Sau đó cũng tắt đèn, đóng cửa, rửa mặt, lên giường.

Cũng như lúc trước, Giang Khương ngủ rất nhanh. Sau khi nghe được một tin tức trong đầu, hắn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Nhưng hai người ở hai căn phòng khác lại không thể ngủ được.

Tuyên Tử Nguyệt mở to mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng ánh mắt dường như không còn sự cô đơn hay mơ hồ như lúc trước.

Cô chỉ là bất đắc dĩ và...cười.

So với Tuyên Tử Nguyệt tương đối bình tĩnh, Phan Hiểu Hiểu lại khẩn trương hơn nhiều. Cô nằm trong chăn, lăn qua lăn lại, cặp chân mày nhíu lại, xem ra là ngủ không ngon giấc rồi.

Đêm cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua.

Sáng sớm, Giang Khương thức dậy, hình xăm trên cánh tay trái của hắn cũng dần dần ngừng lóe sáng.

Tập Ngũ Cầm Hí một hồi, Giang Khương trở lại phòng, tắm rửa một cái.

Khi bước ra, thấy hai căn phòng vẫn không có động tĩnh, Giang Khương mỉm cười, sau đó bước xuống lầu ăn sáng. Phan Hiểu Hiểu giờ này chưa thức dậy cũng là chuyện bình thường, nhưng Tuyên Tử Nguyệt còn chưa dậy thì đúng là có chút kỳ quái.

Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, Giang Khương tất nhiên là không để ý.

Ăn sáng xong, thấy thời gian cũng không còn sớm, mà hai người kia cũng chưa thức dậy, Giang Khương cũng mặc kệ. Hai người này muốn nháo thì cứ nháo. Nhớ đến cảm giác bị kẹp chính giữa, Giang Khương cảm thấy tẩu vi chính là thượng sách.

Nhìn chiếc xe của Giang Khương chậm rãi rời khỏi khu biệt thự, Tuyên Tử Nguyệt đứng ban công nhìn xuống, sau đó nhìn chiếc xe màu vàng, mỉm cười một cái rồi trở về phòng.

Đến khoa, Giang Khương dường như cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. Sắc mặt của một số bác sĩ và y tá đều ngưng trọng. Thấy vậy, Giang Khương cau mày rồi bước vào phòng làm việc của mình.

Sau khi thay đồng phục xong, nhìn Từ Hiểu Linh mang theo một chồng bệnh án bước vào, Giang Khương rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:

- Từ Hiểu Linh, có chuyện gì vậy? Hình như hôm nay mọi người không được vui.

Nghe Giang Khương hỏi, Từ Hiểu Linh chần chừ một chút rồi nhìn Giang Khương, cười khổ nói:

- Chuyện bác sĩ Đào bị tập kích đã được đăng lên trên mạng. Nhưng chủ mưu tập kích thì chết một người, bị thương nặng bốn người. Bây giờ đang có người tạo sóng gió, nói kỳ thật bệnh nhân chỉ muốn đến bệnh viện lấy lại công đạo, cuối cùng xảy ra xung đột. Kết quả người bệnh lại bị đánh chết.

- Hơn nữa...hơn nữa bọn họ còn nói anh động thủ đánh người trước. Còn nói bên phía cảnh sát cố ý bao che.

Nghe Từ Hiểu Linh nói, Giang Khương cau mày. Hắn thật không ngờ, mới qua hai ngày, chuyện đó lại mang một ý nghĩa khác trước mặt mọi người. Hơn nữa, với việc quản lý và kiểm soát tin tức ở báo chí và internet của Hoa Hạ, tình huống này phải không xảy ra mới đúng. Hắn không tin truyền thông lại dám đưa tin tức một cách trái sự thật như vậy.

- Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ truyền thông dám đăng tin tức sai sự thật như vậy sao?

- Không, không phải là truyền thông đăng, mà là xế chiều ngày hôm qua, trên một số diễn đàn mạng nhắc đến chuyện này, tốc độ truyền đi rất nhanh.

Nói đến đây, Từ Hiểu Linh bất đắc dĩ cười nói:

- Anh cũng biết, bây giờ có một số người muốn bôi đen bác sĩ chúng ta. Chỉ cần nhìn thấy những tin tức như vậy, mặc kệ là thật hay giả, cũng đều ăn nói lung tung. Cho đến sáng nay thì chuyện này đã truyền đi thất loạn bất tao rồi.

Nhìn Từ Hiểu Linh cười khổ, Giang Khương cũng đành thở dài:

- Thôi, cứ để cho bọn họ truyền. Dù sao thì việc này chúng ta cũng không quản được. Chúng ta cứ làm tốt công việc, không thẹn với lòng là ổn.

Nhưng tình hình lại không đơn giản như Giang Khương đã nghĩ. Xế chiều, khi Giang Khương tan làm trở lại Tây Sơn, liền phát hiện Phan Hiểu Hiểu không có ở nhà, mà Tuyên Tử Nguyệt cũng không luôn. Giang Khương đến phòng của Dương Vân Dương, mở máy tính ra xem. Dù sao hắn cũng cảm thấy tò mò vì lời nói của Từ Hiểu Linh.

Chỉ là sau khi mở máy, gõ vào từ khóa bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, lại phát hiện có không ít diễn đàn đang đưa tin về chuyện xảy ra hôm trước. Hơn nữa, những lời bình luận chỉ nhằm vào bệnh viện và hắn.

Đọc xong những bài này, đánh giá tình huống lại một chút, sắc mặt Giang Khương dần dần lạnh xuống. Hắn không ngờ đến sức ảnh hưởng của những thứ này quá mạnh như vậy.