Binh Vương Thần Bí

Chương 385




Giang Khương nhìn màn hình huyết áp, xác định tình huống Lô Cường đang chậm rãi ổn định lại, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Sau đó quay sang nói với bác sĩ Hồ:

- Được rồi, bác sĩ Hồ. Tình huống của Lô Cường tạm thời ổn định. Bây giờ tôi ra ngoài ăn cơm chút. Anh hãy chú ý giùm tôi nhé.

- Vâng, Chủ nhiệm Giang, cậu mau đi đi. Bây giờ cũng hơn 1h chiều rồi.

Đối mặt với vị Chủ nhiệm trẻ tuổi nhưng lại khiến người ta kinh sợ này, bác sĩ Hồ gần bốn mươi tuổi không khỏi dùng đến kính ngữ.

- Chủ nhiệm Triệu, tôi xin phép ra ngoài trước.

Giang Khương lại quay sang nói với Chủ nhiệm Triệu, xong rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa mới mở cửa, Giang Khương đã nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế cách phòng phẫu thuật không xa, đang mỉm cười nhìn hắn. Trong lúc hắn đang định cởi bộ đồng phục dính đầy máu, hai người cảnh sát đã bước đến.

- Xin chào, xin hỏi anh có phải là bác sĩ Giang hay không?

Hai cảnh sát rất khách khí, giơ tay chào Giang Khương một cái.

Giang Khương vừa cởi đồng phục vừa gật đầu:

- Đúng, tôi là Giang Khương.

- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát của phòng Hình sự cục cảnh sát. Vụ án tập kích lần này, hy vọng anh có thể phối hợp điều tra với chúng tôi một chút.

Hai người cảnh sát cũng rất khách khí. Dù sao bọn họ cũng biết rõ Giang Khương chính là anh hùng Lỗ Sơn.

Sau khi cởi xong áo đồng phục, Giang Khương cười nói với hai người cảnh sát:

- Xin lỗi, bây giờ tôi rất bận. Nếu như các người muốn biết, phòng làm việc của chúng tôi có camera, các người có thể xem. Đương nhiên, nếu muốn tôi phối hợp, xin mời liên lạc với Vụ quân pháp Tổng cục Hậu cần. Họ đồng ý thì tôi sẽ phối hợp.

Dứt lời, Giang Khương cũng không để ý hai người, bước đến Tuyên Tử Nguyệt phía đối diện.

- Ơ!

Thấy Giang Khương không thèm để ý đến mình, một người cảnh sát không khỏi muốn há mồm la lên nhưng lại bị cảnh sát còn lại vỗ vai ngăn cản.

- Từ ca...

Người cảnh sát trẻ quay đầu nhìn người cảnh sát trung niên đằng sau, bất đắc dĩ nói.

- Thôi đi.

Người được gọi là Từ ca nhìn quân hàm trên vai Giang Khương, cười khổ lắc đầu nói:

- Tìm những người khác thôi, sau đó viết báo cáo đưa lên, xem thượng cấp nói gì.

- Vâng.

Cảnh sát trẻ có chút không cam lòng nhìn Giang Khương đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái xinh đẹp, sau đó thở dài. Mặc dù cậu ta mới làm việc được có mấy năm, nhưng ở Bắc Kinh này, tình huống như vậy nhiều lắm, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ thôi.

- Xin lỗi, đã bắt cô đợi lâu.

Giang Khương cười nói.

- Không sao. Xem ra anh làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì.

Tuyên Tử Nguyệt ở đây nãy giờ, hiển nhiên cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhìn bộ quần áo đầy máu của Giang Khương mới nãy, không khỏi mỉm cười.

- Cũng không còn cách nào. Hôm nay đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Giang Khương lắc đầu, sau đó quay sang hỏi một cô y tá thỉnh thoảng tò mò nhìn sang bên này:

- Tưởng Linh, giúp tôi bọc lại cái này, rồi đưa cho nhân viên quét dọn giùm.

Dứt lời, Giang Khương liền đưa bộ đồng phục sang.

- Được.

Thấy Giang Khương đưa sang bộ đồng phục dính máu, Tưởng Linh bước đến tiếp nhận, sau đó tò mò nhìn vào Tuyên Tử Nguyệt, rồi mới quay sang nói với Giang Khương:

- Chủ nhiệm Giang, hai người bác sĩ Đào...

- Đừng lo lắng. Đã xử lý xong rồi.

Giang Khương gật đầu nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe Giang Khương nói như vậy, Tưởng Linh cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Chủ nhiệm Giang, để tôi đi xử lý cái này.

- Uh, vất vả cho cô quá.

Cảm ơn Tưởng Linh xong, Giang Khương mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Chúng ta đi ăn cơm thôi.

Trong lúc Giang Khương ra ngoài ăn cơm, trong phòng giải phẫu, Chủ nhiệm Triệu cũng đã xử lý xong vết thương cho bác sĩ Đào, lúc này mới ngưng trọng quay sang nhìn bác sĩ Hồ:

- Lão Hồ, trong năm người đó chết mất một người?

- Tên đó chết ngay tại chỗ. Khi tôi đến đó thì anh ta đã không còn thở nữa rồi.

Bác sĩ Hồ cười khổ:

- Vận khí của tên đó quả thật không được tốt lắm. Gãy bốn cái xương sườn, nhưng lại bị một cái xuyên qua tim.

Phù! Triệu Phi Lâm thở hắt ra, nhìn ra cánh cửa, nhớ đến gương mặt bình tĩnh của Chủ nhiệm Giang vừa rồi, lắc đầu nói:

- Xem ra vị Chủ nhiệm Giang của chúng ta cũng không đơn giản.

- Đúng vậy, rất không đơn giản.

Bác sĩ Hồ cảm thán nói:

- Tôi nghe y tá nói, khi bác sĩ Giang vọt vào, nhiều nhất cũng chỉ có mười giây đã gọi người vào cứu giúp rồi.

Nghe được lời này, Từ Hiểu Linh bên cạnh cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đang ở bên ngoài. Bác sĩ Giang vọt vào, chỉ nghe được bên trong phát ra vài tiếng vang, rồi bác sĩ Giang gọi chúng tôi vào.

Nghe Từ Hiểu Linh xác nhận, Triệu Phi Lâm tất nhiên là tin tưởng, trong lòng lại càng thêm cảm thán.

Nhưng ít nhiều cũng nhờ có bác sĩ Tiểu Giang. Nếu không có hắn, chỉ sợ Lô Cường và bác sĩ Đào đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Nghe Triệu Phi Lâm thở dài, bác sĩ Hồ vội vàng nói:

- Chủ nhiệm, dù sao việc này cũng được xem là phòng vệ chính đáng, không có vấn đề gì lớn đâu.

- Tôi không lo lắng chuyện này, chỉ là cảm thán thôi.

Triệu Phi Lâm lắc đầu cười nói:

- Hơn nữa với bối cảnh phía sau của Chủ nhiệm Giang, một chút cũng không cần chúng ta lo lắng. Chỉ là tại sao những người này lại đến giết bác sĩ Đào?

- Bọn họ...có một người là do tôi phẫu thuật.

Lúc này, bác sĩ Đào đang nằm trên cáng cứu thương đột nhiên lên tiếng.

- Bác sĩ Đào, cô khỏe chưa?

Nghe giọng của bác sĩ Đào, Triệu Phi Lâm vội vàng hỏi.

- Tôi không sao. Lô Cường không có việc gì chứ?

Sau khi được truyền máu, sắc mặt của bác sĩ Đào đã tốt hơn.

- Không còn việc gì rồi. Huyết áp cũng đã khôi phục bình thường. Chủ nhiệm Giang đã xử lý hết vết thương trên người cậu ấy.

Bác sĩ Hồ vội vàng nói:

- Bác sĩ Đào, cô cũng đừng lo lắng nữa.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nghe nói Lô Cường không có việc gì, bác sĩ Đào mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:

- Bệnh nhân này trước đây bị thương rất nghiêm trọng, một quả thận có thể nói là hỏng hoàn toàn. Cho nên phải cắt bỏ.

- Một tháng sau, anh ta đột nhiên gọi cho tôi, bảo có phải là chúng ta đã cắt thận của anh ta đem bán không. Tôi nói như thế nào anh ta cũng không tin.

Nói đến đây, bác sĩ Đào lại thở hổn hển:

- Về sau anh ta cứ gọi điện thoại đến quấy rầy tôi. Tôi đã trả lời là tôi không có, thế mà anh ta lại không tin, nói một quả thận của một người có thể bán đến năm sáu chục vạn, nhất định là tôi đã lén bán của anh ta, còn đe dọa tôi phải bồi thường tiền. Khi đó tôi cũng không để ý.

- Ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghe xong, Triệu Phi Lâm, bác sĩ Hồ và mấy cô y tá đều kinh ngạc, nghĩ không ra chuyện như vậy lại dẫn đến việc đối phương hành hung người khác như thế.

- Đúng là sự đời mà.

Nhớ đến gần đây tình huống này xảy ra không ít, Triệu Phi Lâm lại thở dài. Bây giờ người dân không tin tưởng vào bác sĩ xảy ra rất nhiều, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Thậm chí còn có người muốn giết cả thầy thuốc.

Đối với lý do phát sinh chuyện này, Giang Khương tất nhiên là không biết rồi. Bây giờ hắn đang đói bụng, dẫn Tuyên Tử Nguyệt đến một nhà hàng gần đó. Tuy nói hắn cái gì cũng ăn, cũng không kiêng thứ gì, nhưng sau thời gian ở nhà Dương gia, thức ăn đều là những món thanh đạm, không hề có ớt trong đó. Vì thế hắn chọn nhà hàng bán thức ăn miền nam này. Dù sao Tuyên Tử Nguyệt ở Vân Giang, ăn cay cũng là một thói quen.

Nhìn Giang Khương ăn con gà cay một cách rất thích thú, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười:

- Không ai dành với anh đâu, anh ăn nhanh như vậy làm gì?

- Ăn rất ngon. Cô không biết đã lâu rồi tôi chưa được ăn đã ghiền đến như vậy. Bất luận là ở bệnh viện hay là ở Dương gia, đều ăn rất thanh đạm.

Giang Khương lại lùa hai miếng cơm vào miệng, hài lòng nuốt xuống.

- Chậc chậc, Giang đại anh hùng của chúng ta đáng thương thật.

Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Vậy anh ăn nhiều thêm chút nữa đi.

Giang Khương ăn một hơi bốn chén cơm mới xem như no bụng.

Tuyên Tử Nguyệt bị Giang Khương ảnh hưởng, cũng ăn hai chén cơm. Đối với lượng thức ăn của Giang Khương, cô một chút cũng không kỳ quái. Người tu luyện nội khí, ăn lượng thức ăn này cũng là chuyện rất bình thường.

Ăn cơm xong, Giang Khương chở Tuyên Tử Nguyệt ra ngoại thành.

Nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi nội thành, Tuyên Tử Nguyệt có chút tò mò:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Tây Sơn.

Giang Khương cười nói.

- Tây Sơn?

Tuyên Tử Nguyệt ngẩn người:

- Tôi còn tưởng rằng anh đưa tôi đi thuê phòng chứ.

- Đúng, chính là đưa cô đi thuê phòng đấy.

Giang Khương mỉm cười nói.

Chiếc xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự Tây Sơn. Nhìn hoàn cảnh thanh u chung quanh, còn có một dãy biệt thự được trang trí rất thanh nhã, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Anh không định cho tôi ở đây chứ?

- Đúng, ở đây. Như thế nào?

Nhìn biểu hiện sợ hãi lẫn vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười lái xe đến trước cửa biệt thự Dương gia.

- Đừng nói cho tôi biết đây là biệt thự của anh đấy nhé.

Sau khi xuống xe, nhìn căn biệt thự ít nhất 450 mét vuông, Tuyên Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi Giang Khương.

- Đương nhiên là không phải rồi. Căn biệt thự này ít nhất cũng phải đến bảy tám triệu. Tôi làm sao mà mua nổi.

Giang Khương cười lắc đầu, sau đó bước đến trước mặt một ông cụ, mỉm cười nói:

- Bác Lý, đã lâu không gặp.