Binh Vương Thần Bí

Chương 342




Từ khi gia nhập Cô Lang đến nay, trong lòng Giang Khương chưa từng có suy nghĩ đầu hàng bao giờ. Nhìn bốn người trước mặt, Giang Khương khẽ hít vào một hơi, ba ngón ngón tay cái, ngón trỏ, ngón giữa khẽ nắm chặt chuôi dao, lại lần nữa khẽ quát một tiếng, xông về phía Tề Lang.

Nếu hắn muốn trốn khỏi đây thì phía Tề Lang là hướng tốt nhất, chỉ cần thoát khỏi mấy người này, trốn khỏi khúc quanh này thì không cần sợ nữa, ở nơi nhiều người thì hắn không tin bọn Tề Lang dám làm gì.

Nhưng rất rõ ràng, lần này mấy người bọn Tề Lang có chuẩn bị từ trước, ngoài cánh tay Tề Lang bị lưỡi dao của Giang Khương không cẩn thận sượt qua, rạch một vết thương dài không sâu lắm, những người còn lại không hề bị tổn thương gì. Giang Khương bị ép quay về giữa, hơn nữa trên lưng còn bị trúng một nắm đấm, mặc dù hắn kịp thời né tránh nhưng vẫn bị một nắm đấm đó đánh trúng nghiêng người.

Mặc dù không phun ra máu nhưng trong miệng hắn bắt đầu thấy ngòn ngọt, rõ ràng đã bị nội thương rồi.

Giang Khương hít một hơi thật sâu, cố nén sự đau nhức ở vùng lưng, điều chỉnh hô hấp đều đặn, lại lần nữa khẽ hừ một tiếng rồi vọt qua.

Qua lần này, Giang Khương vẫn thất bại, chỉ là lần này có điểm khác là hai bên cùng bị thương.

Cánh tay trái của Tề Lang bị Giang Khương rạch một vết thương dài hơn chục cm sâu đến tận xương, còn người phía sau Giang Khương cũng bị hắn cắt đứt hai ngón tay. Nhưng bản thân hắn cũng phải chịu hai nắm đấm, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng đã khiến ngực chiếc áo đồng phục màu trắng của hắn bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Thầy thuốc Giang, anh không đi được đâu, hà tất phải vậy?

Tề Lang nhìn nhìn vết thương rất sâu trên cánh tay trái, bây giờ mới cảm thấy tên này quả thật không dễ đối phó. Lúc này trong mắt anh ta cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo nhưng lại đang khuyên bảo lần cuối vì nhiệm vụ của anh ta là bắt sống Giang Khương về. Nếu anh ta mang một người chết về thì chẳng còn chút giá trị nào cả.

Đồng thời, nếu phía anh ta phải trả giá quá lớn mới bắt được tên này thì thật không có lợi.

Làm sao có chuyện Giang Khương không biết ý định của Tề Lang là gì, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, không để ý đến một loạt thông tin trong đầu. “Cơ thể bị thương nghiêm trọng, cần tiến vào trạng thái hôn mê tiến hành chữa trị”. Hắn quát lên một tiếng rồi lại vọt về phía Tề Lang.

Cho đến bây giờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ đầu hàng. Lúc này, chỉ có chiến đấu đến cùng thì có lẽ còn có một tia hy vọng thoát thân được.

“Bịch”, Giang Khương lại lần nữa bị đấm vào ngực, sau đó bị một nắm đấm này đánh vào vách núi bên cạnh. Có điều hai con dao phẫu thuật trong tay hắn lúc này cũng đang chậm rãi chảy máu, hình như đối phương cũng chẳng giành được lợi ích gì.

Tề Lang nhìn vết thương dài sâu đến tận xương quai xanh trên vai mình cùng với vết thương dài hơn hai tấc ở thắt lưng, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Mà mấy người ở bên cạnh lúc này trên người cũng đều có hoặc ít hoặc nhiều vết thương, hai người trong đó còn bị cắt mất một hai ngón tay. Thậm chí còn có một người bị một vết dao từ má đến cổ, động mạch cổ suýt nữa thì bị cắt đứt, có điều bị người này giơ tay cản lại nên mất đi một ngón tay.

Lúc này, trong mắt bốn người đều lộ ra vẻ tàn nhẫn. Bốn người bọn họ hợp lực lại, mặc dù không hạ tử thủ nhưng không ngờ lại không bắt được đối phương, ngược lại còn khiến bản thân bị thương không nhẹ, lúc này đều trở nên tàn nhẫn.

Chỉ có Tề Lang là thầm kêu khổ, anh ta không hề ngờ đến tên Giang Khương này lại tàn nhẫn như vậy, chết cũng không chịu cúi đầu.

Minh thiếu đã dặn dò nhất định phải bắt hắn về, vốn tưởng bốn người cùng hợp lực thì sẽ dễ dàng tóm được đối phương nhưng bây giờ xem ra điều này rất khó, chỉ e là đến khi bắt được thằng ranh này thì hắn đã chẳng còn sống được bao lâu.

- Thằng ranh này mày thức thời chút, bây giờ mày không thể chạy được đâu, tao cho mày cơ hội cuối cùng.

Tề Lang lạnh giọng nói:

- Bây giờ buông dao xuống, đi cùng bọn tao một chuyến, lời tao nói vẫn có hiệu lực!

“Cơ thể bị thương nghiêm trọng, bắt đầu chữa trị khẩn cấp”.

Nghe thấy trong đầu hiện lên tin này, Giang Khương dựa vào vách núi, thở hổn hển, lẳng lặng nhìn bốn người trước mặt, khẽ cười nhưng không nói gì. Hắn biết rõ bây giờ mình cần kéo dài thời gian.

Có thể kéo dài lâu một chút thì cơ thể và nội tạng bị tổn thương của hắn có thể khôi phục thêm một phần, hy vọng chạy trốn được sẽ nhiều hơn một phần.

Thấy Giang Khương thở hổn hển nhưng không nói gì, Tề Lang tưởng Giang Khương bắt đầu động lòng, tiếp tục khuyên:

- Bây giờ anh đã làm mấy anh em chúng tôi bị thương, nếu không phải bên trên muốn dẫn anh về thì chúng tôi sẽ không nương tay đến bây giờ. Có điều nếu anh vẫn u mê không tỉnh ngộ thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của anh!

Giang Khương dựa vào vách núi vừa nghỉ ngơi vừa thở hổn hển, nhưng không hề trả lời Tề Lang.

- Nếu anh buông dao xuống thì mặc dù mấy người bọn tôi bị thương không nhẹ nhưng sẽ lập tức nâng anh đi, tuyệt đối không để anh xảy ra bất cứ vấn đề gì!

Thấy Giang Khương không lên tiếng, Tề Lang lạnh mắt, tiếp tục khuyên nhủ.

Mặc kệ Tề Lang nói thế nào thì Giang Khương cũng vẫn không nói gì, yên lặng điều chỉnh hơi thở. Tề Lang khuyên mấy câu thấy Giang Khương vẫn không nói gì, cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó, lập tức không khỏi cười lạnh nói:

- Được, nếu anh đã không nói gì thì cũng đừng trách mấy anh em tôi không khách sáo.

- Lên, sống chết mặc kệ!

Thấy Giang Khương vẫn không có phản ứng, cuối cùng Tề Lang ánh mắt phát lạnh, hôm nay mấy anh em bọn họ đã đến mức này rồi, không còn đường lui, lập tức vung tay lên, tàn nhẫn nói.

Thấy bốn người như nửa vòng tròn vây quanh mình, Giang Khương khẽ hít một hơi. Mặc dù hắn mới chỉ nghỉ ngơi một lát nhưng lúc này sự đau nhức trong nội tạng đã giảm đi rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng thoải mái hơn vài phần. Xem ra hắn vẫn có sức liều mạng, dù chết ở đây thì đối phương cũng phải có ít nhất hai người chôn cùng mình.

Là một người chiến sĩ, ba năm trước hắn đã chuẩn bị tâm lý chết trận nhưng không ngờ an nhàn được gần một năm, bây giờ hắn lại lâm vào cảnh gần như chắc chắn phải chết này.

Có điều cũng may bây giờ hắn mạnh hơn trước rồi, cũng không cần như lần trước, như một con chó điên bị đuổi theo, chạy trốn khắp nơi, hắn vẫn còn có sức đánh lại.

Giang Khương chậm rãi đứng thẳng người, hai tay khẽ miết hai con dao phẫu thuật. Lúc này hai giọt máu vẫn chưa đông lại chậm rãi trượt từ sống dao xuống, thuận theo sống dao bóng loáng trượt xuống mũi dao. Dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng như có hai viên trân châu máu óng ánh đang tỏa ra quang mang rất nhỏ.

Giang Khương khép hờ hai mắt, đứng ở đó, khẽ hít thở. Hắn biết có lẽ đây là trận đánh cuối cùng.

Cùng với việc Giang Khương yên lặng hít thở, hình xăm màu đỏ nhạt ở bên vai trái của hắn như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến, bắt đầu chậm rãi mà kiên định lóe lên. Còn nội khí trong cơ thể Giang Khương cũng bắt đầu chậm rãi tự vận chuyển, trong không gian xung quanh, những tia năng lượng lờ mờ không thể nghe thấy bắt đầu bay bay.

Dần dần, cùng với tiếng hít thở càng ngày càng nhẹ nhàng, Giang Khương mơ hồ cảm thấy đầu mình càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn có thể cảm giác được mỗi một bước tiếp cận, mỗi một bước dịch chuyển, và mỗi một tấc khoảng cách.

“Cơ thể tiến vào trạng thái không minh, khởi động trái tim thông minh thiên phú mạch máu, thiên phú cấp 1: Mê hoặc, thanh chướng, khởi động tốc độ, tiêu hao năng lượng giảm 90%.”

Cùng với việc hình xăm màu đỏ nhạt ở vai bên trái lóe càng lúc càng nhanh, chấn động năng lượng hỗ trợ xung quanh Giang Khương cũng càng ngày càng rõ ràng, một số hạt năng lượng cũng bắt đầu chậm rãi bị hút vào cơ thể Giang Khương. Lúc này trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua một thông tin nhưng hắn không chú ý vì đối phương đã ép sát trong vòng năm thước, chiến đấu bắt đầu rồi.

Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Giang Khương đang chậm rãi tràn ra, bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi không chần chừ gì nữa, người bên trái không nhịn được quát một tiếng, trực tiếp vung một nắm đấm đến.

Mà người ở bên phải cũng theo sát sau đó, một chân đá vào bụng dưới của Giang Khương, hai người một người tấn công bên trên, một người tấn công bên dưới. Còn Tề Lang và một người khác lúc này đã toàn thân căng lên, chuẩn bị đòn tấn công thứ hai. Bọn họ bắt buộc phải xử lý xong tên khó chơi đã bị trọng thương trước mặt này trong vòng hai cú đánh.

Nắm đấm của người bên trái vung ra, mắt thấy cách ngực phải Giang Khương chưa đến hai thước, vẻ vui mừng trong mắt không khỏi lộ ra. Còn mũi chân người bên phải cách bụng dưới của Giang Khương cũng chưa đến hai thước rưỡi, càng trong lòng mừng rỡ. Hình như thằng nhãi đó bị thương quá nặng chưa kịp phản ứng, lần này nếu đánh trúng thì không cần phí sức lực nữa.

Có điều niềm vui trong mắt bọn họ còn chưa mất đi thì tay Giang Khương đột nhiên động đậy, sau khi hai đạo ánh sáng màu bạc lóe lên bằng tốc độ cực kỳ nhanh liền xuất hiện ở cổ tay và khuỷu chân của họ.

“Vụt”, thấy con dao với tốc độ đáng sợ đang vụt qua trước mắt mình, hai người chỉ cảm thấy trong lòng giật mình, đang định lùi lại thì mới phát hiện hình như cánh tay hoặc phần chân đã có chút ý lạnh truyền đến.

Hai người vội nhìn quanh, thấy một dòng máu đỏ dày đặc đang trào ra từ chỗ đó.

Mắt thấy tình hình không ổn, Tề Lang và một người khác ở đối diện tung người lên, đá chân ép Giang Khương lùi lại hai bước, để hai người kia an toàn lùi lại.

Có điều lúc này hai người rõ ràng đã bị thương không nhẹ, mạch ở cổ tay của người bên trái bị cắt đứt hoàn toàn, lộ ra xương cổ tay bên trong, dù là động mạch hay tĩnh mạch cũng đều đang chảy máu.

Mà tên còn lại còn thê thảm hơn mấy phần. Chỗ khuỷu chân của gã mặc dù không chảy nhiều máu như người bên trái nhưng gân chân bị Giang Khương một dao lưu loát cắt đứt.

- Á, anh Lang báo thù cho em, báo thù cho em, giết nó đi, giết nó đi.

Người động mạch gân tay đều bị cắt đứt vội dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải cầm máu rồi đỏ mắt gầm như sói tru với Tề Lang.

Mà một người khác lúc này lại đang ôm cái chân kia, đứng tập tễnh, về cơ bản bây giờ cái chân đó đã không dùng được lực mạnh rồi.