- Hai người kia thì thôi, nhưng người bị nứt phổi chúng tôi vẫn có thể làm phẫu thuật.
Lúc này Tôn Nghị vẻ mặt tối tăm nhưng lại tự lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Giang Khương cũng không tốt lắm, chậm rãi nói:
- Anh làm phẫu thuật cho anh ta, nắm chắc được mấy phần?
- Với thiết bị như vậy, tôi có thể nắm chắc được năm phần!
Tôn Nghị cắn răng, trừng mắt nhìn Giang Khương, hừ giọng nói.
- Năm phần? Bây giờ đưa đi, đưa đến huyện thì ít nhất có tám phần chắc chắn, sao lại phải để anh làm ở đây!
Quả thật Giang Khương không thèm nói với đối phương nữa, hắn quay đầu nói với Từ Thượng úy:
- Thượng úy, làm phiền các anh rồi.
Nghe thấy lời này của Giang Khương, Từ Thượng úy cũng vội gật gật đầu, vẫy tay với binh lính phía sau, chuẩn bị đưa ba người bệnh này lên máy bay trực thăng!
- Chờ một chút.
Tôn Nghị vẫn không chịu bỏ qua, lạnh giọng nói:
- Anh có thể đảm bảo bệnh nhân bị đưa đi đưa lại như vậy sẽ không xảy ra vấn đề không? Bây giờ tôi làm phẫu thuật còn nắm chắc được năm phần, nếu anh làm vậy không cẩn thận là có thể xảy ra vấn đề ở trên máy bay!
Nếu không phải trong lều vải có nhiều người bệnh như vậy, đánh nhau dễ xảy ra vấn đề thì lúc này Giang Khương đã ra tay rồi. Mặc dù đối phương e là cũng là một cao thủ nhưng Giang Khương tự nhận chỉ cần Vương Mịch kia không ra tay thì hắn muốn đánh cho tên Tôn Nghị kia rơi răng cũng không khó.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi thở hắt ra, nhìn về phía người nhà bệnh nhân nọ ở bên cạnh nói:
- Chị Ngô, nếu thầy thuốc Tôn đã nói như vậy thì các chị tự quyết định đi, muốn để ở đây nhờ thầy thuốc Tôn hay là đến huyện làm phẫu thuật.
Chị Ngô là một người phụ nữ thôn quê thật thà, sớm đã bị thế giằng co đậm mùi thuốc súng giữa hai vị thầy thuốc này dọa sợ hãi. Lúc này chị ta rất sửng sốt, chị ta đã bao giờ nghĩ đến vấn đề này sẽ để chị ta làm chủ đâu.
Tôn Nghị ở bên cạnh cũng nhìn về phía chị Ngô, anh ta rất tự tin mình mạnh hơn nhiều tên dân quê mặt đầy bụi đất trước mặt này, bà cô ở nông thôn chắc không thể nào nghe lời đối phương được. Có điều Tôn Nghị không muốn lật thuyền trong mương, giả vờ mỉm cười nhìn chị Ngô nói:
- Chị Ngô đúng không, tình hình vừa nãy tôi cũng nói với chị rồi, tình trạng của chồng chị không thích hợp để di chuyển, chuyện này do chị cân nhắc đấy!
Nghe thấy lời này của Tôn Nghị, dường như chị Ngô càng thêm căng thẳng, nhìn mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, chị ta có chút hoang mang. Chị ta lúc thì nhìn Tôn Nghị, lúc lại nhìn Giang Khương, đột nhiên cắn răng một cái, nói:
- Thầy thuốc Giang đáng tin cậy, tôi tin thầy thuốc Giang!
- Hả.
Nghe thấy chị Ngô bỗng nhiên nói vậy, sắc mặt Tôn Nghị lập tức tối sầm, vẻ mặt không thể tin nổi. Với khí chất, năng lực của anh ta, còn đặc biệt nói những lời vừa nãy mà một bà cô nhà quê lại không tin anh ta? Lại đi tin tên lang trung quê mùa này?
- Được rồi Từ Thượng úy, làm phiền các anh rồi.
Giang Khương gật gật đầu với Từ Thượng úy, sau đó chậm rãi đi ra khỏi lều vải, bỏ lại Tôn Nghị vẻ mặt xanh mét, chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Máy bay trực thăng phát ra tiếng kêu cực lớn, sau đó chậm rãi bay lên, chậm rãi biến mất trên bầu trời dưới những cái vẫy tay của người dân.
- Lão Vương, Lão Lý đến giúp tôi một tay với.
Giang Khương đứng ở cửa kêu một tiếng, lập tức có hai người đi đến giúp hắn bắt đầu dựng lều vải.
Rất rõ ràng, người dân quê không quen lắm đối với những lều lớn chỉ cần chống khung đỡ lên. Nhưng dưới sự chỉ đạo của Giang Khương, ba người rất nhanh liền dựng xong một cái lều vải.
Dựng xong cái thứ nhất thì cái thứ hai cũng đơn giản hơn nhiều, hai người dân cộng thêm Giang Khương, rất nhanh liền dựng xong cái thứ hai.
Tôn Nghị và Vương Mịch vừa đi ra từ lều vải nhìn Giang Khương dẫn hai thôn dân đang dựng lều vải y tế, lúc này hai người đều trầm mặc.
Vương Mịch chậm rãi nói:
- Có những lúc chúng ta cũng không thể xem thường những thầy thuốc này, có thể có một số thứ bọn họ không biết nhiều bằng chúng ta nhưng bọn họ cũng có rất nhiều kinh nghiệm!
- Hừ, một tên lang trung nhà quê có gì so được với chúng ta chứ, chỉ biết hù người thôi, chỉ biết hù những bà cô nhà quê.
Nhìn Giang Khương đang dẫn người luống cuống tay chân dựng lều vải, Tôn Nghị vẫn không phục nói.
Nhìn bóng người đang bận rộn kia, lúc này Vương Mịch lại như đang nghĩ ngợi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nặng nề, sau đó trầm giọng nói:
- Tôn Nghị, chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn, chỉ e vị thầy thuốc Giang này không đơn giản vậy đâu, thân thủ chỉ e là cũng không tệ!
- Hừ bây giờ cũng có không ít môn phái tu luyện, biết luyện khí cũng chẳng kỳ lạ, dù anh ta là môn phái gì thì trước mặt chúng ta chẳng phải cũng đều là một đống phân chó sao?
Tôn Nghị ngửa đầu khinh thường nói:
- Chỉ cần chúng ta lộ rõ thân phận thì tôi không tin tên nhãi này còn dám kiêu căng trước mặt chúng ta!
Nhìn vẻ mặt vẫn kiêu ngạo đó của Tôn Nghị, trong mắt Vương Mịch lướt qua một tia bất đắc dĩ và tức giận nhưng cô ta cũng chỉ nói:
- Đi thôi, lều dựng xong rồi, chúng ta cũng dọn chút đồ, chắc tiếp sau đây sẽ rất nhiều việc.
Sau khi dựng xong hai lều to và hai lều nhỏ, lại phân loại chủng loại, tìm mấy người đưa mấy thứ to vào trong xong Giang Khương liền mặc kệ. Hắn ôm hai hòm dược phẩm dùng khi cấp bách, vội đi về phía lều của mình. Hơn trăm bệnh nhân vẫn luôn thiếu thuốc, giờ thuốc đến rồi còn không dùng thì là kẻ ngốc. Còn về hai người kia thì Giang Khương mặc kệ ai muốn để ý thì cứ đi mà để ý.
Giang Khương dẫn thầy thuốc Đào trong lòng tràn đầy vui mừng phối bình thuốc, sau đó lấy ra truyền cho người bệnh, trong lòng vô cùng sung sướng. Phó xã trưởng Lý ở bên ngoài thấy thầy thuốc Tôn và thầy thuốc Vương đang chuyển đồ của mình, không ai để ý đành phải vội cười tiến lên, bảo mấy người giúp hai người này.
Rất nhanh lại có một nhóm người bệnh được đưa từ thôn khác đến, Giang Khương và thầy thuốc Đào lại bắt đầu bận rộn. Còn Tôn Nghị và Vương Mịch vừa mới sắp xếp xong thấy bệnh nhân được đưa đến dưới sự xử lý đâu ra đó của Giang Khương và thầy thuốc Đào, người nào người nấy đều được xử lý rất tốt, sắp xếp ở trong lều vải, dường như hoàn toàn không cần hai người bọn họ vậy. Lúc này vẻ mặt hai người mới có chút khó coi.
Vốn dĩ để nâng cao cơ hội đủ tư cách trong lần sát hạch này, hai người đặc biệt yêu cầu tìm một nơi bận nhất, vất vả nhất. Mà phía huyện Lỗ Sơn cho rằng xã Tề La phái người ra lấy thuốc hẳn là nơi bị thiên tai nghiêm trọng nhất, hơn nữa lại cần nhiều dược phẩm như vậy, còn phái người leo mấy chục km đường núi ra cõng thuốc về thì chắc là nơi người bệnh nhiều nhất nên mới chỉ định chỗ này cho hai người.
Có điều bây giờ hai người nhìn tình hình này có chút trợn tròn mắt, đây đúng là không cần bọn họ mà. Thứ xã Tề La cần chỉ là đống dược phẩm mà bọn họ mang đến mà thôi, thậm chí ngay cả những dụng cụ bọn họ mang đến hình như cũng không sử dụng đến.
Khi hai người đang anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng tràn đầy rối rắm thì cũng may thôn bên dưới lại đưa bốn năm người bệnh nữa đến.
Thấy lại có người bệnh đến, cuối cùng Tôn Nghị và Vương Mịch cũng thấy hưng phấn, vội chỉ huy các thôn dân đưa bệnh nhân vào lều vải của mình.
Nhìn các thôn dân đưa người bệnh vào trong lều vải dưới sự chỉ huy của Vương Mịch, Tôn Nghị ở bên cạnh trong lòng đầy buồn bực. Anh ta nghĩ đến thân phận của bọn họ, trước giờ đều là người khác cầu xin bọn họ khám bệnh cho, hơn nữa người bình thường còn không có tư cách cầu xin bọn họ. Nhưng bây giờ lại ra nông nỗi phải cướp người bệnh với hai tay lang trung quê mùa, quả thực khiến người ta muốn hộc máu mà.
Tôn Nghị oán hận nhìn về phía lều vải cũ nát của bọn Giang Khương, sau đó sải bước đi vào trong lều vải y tế của mình, định hoàn thành sát hạch xong sẽ mau chóng rời khỏi nơi đáng chết này. Anh ta đường đường là một người rất nhanh sẽ được thăng chúc làm y sĩ thực tập, sao có thể sa sút ở đây.
Lúc này Giang Khương và thầy thuốc Đào cũng không thể không thừa nhận có hai thầy thuốc này đến, hai người bọn họ thoải mái hơn nhiều. Ít nhất thì hai người cũng không cần như hai con lừa cả ngày không ngừng xoay quanh cối xay.
Sau khi mất hai tiếng xử lý xong những bệnh nhân được đưa đến, cộng thêm việc cho thêm bình thuốc gì đó cho những bệnh nhân cũ, về cơ bản Giang Khương và thầy thuốc Đào cũng chẳng còn việc gì nữa. Hai người bưng một cái bát to ngồi xổm trước lều vải, lần đầu tiên không có việc gì ngồi uống nước nói chuyện, nhìn hai vị trong lều lớn đối diện bận rộn.
- Thầy thuốc Giang, lều vải của bọn họ thật không tệ. Chắc trời lạnh chỉ cần kéo kín cửa lều là chẳng khác nào trong phòng nhỉ.
Thầy thuốc Đào nhìn chiếc lều lớn màu trắng ở bên kia, vẻ mặt hâm mộ nói.
Giang Khương gật đầu, nói:
- Không sai, giá của cái lều vải này ít nhất cũng phải mấy vạn, không biết hơn bao nhiêu lần những chiếc lều được dựng từ vải sọc màu này của chúng ta. Một chiếc của người ta đổi được mười mấy chiếc của chúng ta đấy.
- Thật mong có cơ hội vào bên trong lều vải như vậy làm phẫu thuật, cảm giác đó nhất định sẽ không tệ.
Nhìn chiếc lều vải màu trắng đó, lúc này thầy thuốc Đào càng hâm mộ hơn.
- Sẽ có, sẽ có cơ hội.
Giang Khương mỉm cười gật đầu nói. Chỉ là hắn nhìn trong lều vải đối diện đổ ra hết chậu nước bẩn này đến chậu nước bẩn khác, cau mày. Nguồn nước trong núi này không nhiều, không thể sử dụng nước như vậy được. Bọn họ rửa cho người khác đều là lấy khăn lông vắt khô một nửa, cẩn thận tiết kiệm lau. Hai người này không biết sự quý giá của nước ở đây, lại dám dùng từng chậu một. Nghĩ đến đây, cuối cùng Giang Khương cũng không nhịn được nữa, đứng dậy dặn thầy thuốc Đào ở bên cạnh chú ý đến người bệnh bên trong lều vải xong liền sải bước đi vào trong lều vải đối diện.
Giang Khương đi vào trong lều vải, mặc dù hắn sớm đã được thấy rồi nhưng lúc này vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng, bên này và bên kia của hắn thật đúng là một trời một vực, như là hoàng cung và chòi rách của ăn mày vậy.