Binh Vương Thần Bí

Chương 327




- Bà nó…

Giang Khương phất tay hung hăng cắm dao phẫu thuật xuống bàn phẫu thuật, sau đó xoay người xốc màn cửa lên bước ra ngoài. Hắn ngồi xổm dưới đất giơ tay bưng kín mặt, hung hăng vuốt vuốt mấy cái, khuôn mặt dính đầy vết máu tràn ngập sự bất đắc dĩ, thất vọng và tức giận.

Mà một người đàn ông trung niên ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi thấy dáng vẻ này của Giang Khương liền ngồi bệt xuống đất, khóc thành tiếng…

Không lâu sau, thầy thuốc Đào cũng chán chường chậm rãi đi ra khỏi lều vải, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh, bất đắc dĩ nói:

- Hết cách rồi… Thầy thuốc Giang, điều kiện của chúng ta không đủ…

- Điều kiện không đủ… Điều kiện không đủ… Chúng ta vì chuyện này đã chết bao nhiêu người rồi?

Giang Khương đứng dậy, đạp hòn đá to bằng quả bóng rổ bay xa mấy trượng, khàn giọng phẫn nộ quát mắng:

- Bây giờ ngay cả thuốc cầm máu cũng hết… Chỉ cần có hai ống Pituitrin là cô ấy sẽ không chết… sẽ không chết… Thứ chỉ một hai tệ mà có thể đổi lấy một mạng người, má nó…

Nghe thấy tiếng mắng khàn khàn của Giang Khương, trên mặt những người gần đó lập tức lộ ra một tia bi ai, hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thầy thuốc Giang trước giờ đều ôn hòa ân cần tức giận.

Hai ba ngày qua, thầy thuốc Giang dựa vào mấy cái đèn pin cầm tay, hàng ngày đều làm phẫu thuật đến một hai giờ đêm, năm sáu giờ sáng trời bắt đầu sáng lại dậy bắt đầu. Về cơ bản một mình hắn từ lúc ngủ dậy liền không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng dù mệt thế nào, vất vả thế nào đi nữa, hắn cũng chưa từng thấy mất kiên nhẫn.

Hơn nữa bọn họ đã nghe nói một số bệnh nhân nghiêm trọng nguy cấp không đưa ra khỏi núi được, vì cứu mạng người, thầy thuốc Giang bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ dựa vào mấy con dao phẫu thuật, bắt đầu làm cả những phẫu thuật lớn như mổ bụng mà vẫn chưa từng xảy ra vấn đề gì. Mấy ngày nay không biết hắn đã cứu được bao nhiêu mạng người rồi…

Nhưng bắt đầu từ sáng sớm nay, thầy thuốc Giang bắt đầu phát hỏa, đôi mắt tràn ngập tơ máu quả thật có thể ăn thịt người bởi vì không có thuốc, ngay cả nước truyền cũng không đủ nữa. Cả ngày hôm nay hắn làm mười ba cuộc phẫu thuật lớn nhỏ thì đã chết đến bốn người…

Thật ra người dân cũng không hiểu rõ sự bực bội trong lòng Giang Khương, vì thiếu thuốc và một số thiết bị, đã không chỉ có bốn người chết rồi. Ngoài ra còn có ít nhất còn có năm bệnh nhân vì không có thuốc và thiết bị nên Giang Khương không thể đưa họ lên bàn phẫu thuật, như là đánh cược mà không dám đánh cược vì nếu không lên bàn phẫu thuật thì chết chắc, mà lên bàn phẫu thuật cũng chết, hơn nữa còn chết nhanh hơn…

Vậy nên Giang Khương chỉ có thể trừng mắt nhìn những bệnh nhân này chết đi mà không thể giúp được gì, như vậy làm sao hắn có thể không bi phẫn, không căm tức

được đây.

- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang, anh đừng giận… Tôi không trách mọi người, không trách mọi người… Đều tại vợ tôi mệnh không tốt, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.

Người đàn ông đang bi thương khóc lớn nhìn Giang Khương một cước đạp đi, ngay cả giày cũng đạp rách, thậm chí đầu ngón chân cũng bắt đầu chảy máu. Anh ta bò dậy, sống chết kéo thắt lưng Giang Khương, sợ Giang Khương lại đá hòn đá lớn như vậy nữa, vừa khóc vừa nói.

Giang Khương ngẩng đầu, nhìn đám mây màu đỏ trên đỉnh núi trên bầu trời, lúc này những giọt nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh đôi mắt tràn đầy tơ máu. Mấy năm nay dù hắn ở đâu cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, chỉ có người không cứu được, chưa từng gặp người nào chết vì không có thuốc.

Cho dù là ở Haiti nghèo đói nhất thì hắn cũng chưa từng thiếu những loại thuốc cần có này… Nhưng bây giờ, vì thiếu một số loại thuốc rẻ nhất như vậy mà phải trơ mắt nhìn những sinh mạng vốn dĩ có thể sống sót cứ thế mất đi.

- A…

Giang Khương ngẩng đầu, quơ nắm tay hướng về phía trời chiều phía chân trời, phát ra tiếng kêu phẫn nộ nhất…

Ban đêm vì không có đủ thuốc nên lần đầu tiên Giang Khương ngừng sớm như vậy, hắn ôm Tiểu Bảo ngồi trong sân của Viện y tế khẽ đong đưa. Đã hai ngày nay hắn không ở cùng Tiểu Bảo, hôm nay đột nhiên có thời gian nên Tiểu Bảo rất vui.

Tiểu Bảo náo loạn trong lòng hắn một lúc rồi theo bóng đêm chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Giang Khương kéo kéo chăn, ôm Tiểu Bảo chặt hơn, sau đó ngẩng đầu chậm rãi nhìn bầu trời đêm, không nói gì.

- Thầy thuốc Giang… Ngày mai tôi vẫn nên đi ra ngoài một chuyến…

Trong góc, thầy thuốc Đào đột nhiên thấp giọng nói:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả loại thuốc cơ bản và băng vải, băng gạc chúng ta cũng không có…

Ghế vẫn đang khẽ đong đưa, Giang Khương lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, một lúc sau mới nói:

- Đã là ngày thứ tư rồi, theo lý mà nói cứu viện chắc cũng sắp đến rồi, mai tôi đi một chuyến…

- Anh đi… anh đi rồi thì ở đây phải làm sao? Ở đây không thể không có anh…

Thầy thuốc Đào căng thẳng nói.

Giang Khương khẽ cười khổ một tiếng, ở đây không có cách liên lạc với bên ngoài, hắn đành phải đi nên lập tức bất đắc dĩ nói:

- Ở đây không có thuốc, tôi ở lại cũng vô ích… Nếu tôi đi thì ít nhiều còn có thể lấy chút đồ về!

Nghe thấy lời này của Giang Khương, thầy thuốc Đào im lặng, anh ta biết lời này của Giang Khương là sự thật. Thầy thuốc Giang là người của quân đội, hắn đi thì dù thế nào đi nữa cũng còn hơn một người dân thường như anh ta.

- Anh đi ngủ sớm đi… Ngày mai e là có mấy bệnh nhân không gắng gượng được, hơn nữa chưa biết chừng sẽ có nhiều bệnh nhân hơn đến, anh sẽ có rất nhiều việc…

Giang Khương chậm rãi thở dài…

Hắn lại nắm chặt chăn trong tay, đắp kín cho Tiểu Bảo sau đó theo thói quen sờ vào túi mình, sờ vào mới thấy trống không, đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Mấy cây Lão sơn sâm hắn mang đến, ngoài hai ngày đầu hắn ăn một ít ra, còn lại đều dùng để cấp cứu rồi. Miếng cuối cùng dài khoảng một cm chiều hôm qua hắn đã dùng vào người một bệnh nhân phẫu thuật.

Hắn đành mang theo nụ cười bất đắc dĩ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ…

“Cơ thể tiến hành trạng thái ngủ đông… Phương pháp vận khí Ngũ Cầm tự động bắt đầu vận hành…”

Tin tức này hiện lên trong đầu Giang Khương, luồng năng lượng trong Khí Hải của Giang Khương lại lần nữa bắt đầu vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc. Mà những hạt năng lượng bạo ngược quanh người hắn lúc này cũng bắt đầu lại đi vào trong cơ thể Giang Khương, bắt đầu trận chiến mỗi ngày, phá hoại, bị hấp thu, phá hoại, được chữa trị…

Mà trong đầu Giang Khương cũng lại lần nữa bắt đầu tiến vào mộng cảnh. Thật ra mộng cảnh mấy ngày nay đều tương tự nhau, đều là theo Tổ sư gia học và ôn tập các ca bệnh. Điều khác biệt duy nhất là ca bệnh hiện tại đều là các ca bệnh Tổ sư gia xử lý các loại bệnh nhân bị thương ở xương, rất hợp với tình hình, dạy Giang Khương học những thứ này.

Mặc dù về mặt này Giang Khương đã có rất nhiều kinh nghiệm nhưng mỗi ngày khi tỉnh lại, Giang Khương đều phát hiện những thứ Tổ sư gia dạy có rất nhiều thứ hắn không nghĩ đến nên kinh nghiệm xử lý những người bệnh này của hắn càng phong phú hơn.

“Cơ thể sắp thức tỉnh, tạm dừng vận hành phương pháp Ngũ Cầm, hiện tại năng lượng tích lũy Cửu Vĩ đuôi 4 đạt 19%...”

Cùng với việc tin tức hiện lên, Giang Khương lại lần nữa chậm rãi mở mắt ra, nhớ đến con số 19% này, trong lòng hắn cũng thấy có chút vui sướng. Hình như tu luyện năng lượng tích lũy nội khí ở đây nhanh hơn nhiều nơi khác, ít nhất thì buổi tối dù không có Lão sơn sâm thì hắn vẫn có thể tăng thêm mấy phần, đây là điều những nơi trước đây không thể sánh được.

Vì không cần vội dậy làm phẫu thuật nên hôm nay Giang Khương dậy lúc chưa đến bảy giờ. Hắn nhìn nhìn Tiểu Bảo ở trong ngực, nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đang ngủ say, tâm trạng không được tốt lắm của Giang Khương hình như đã có chuyển biến tốt hơn một chút…

Giang Khương cẩn thận ôm Tiểu Bảo, sau đó đi ra bên ngoài tìm một thím vừa nấu xong bữa sáng, nhờ thím ấy chăm sóc cho Tiểu Bảo rồi lấy một bát cháo, húp “sùm sụp sùm sụp”. Đã rất nhiều ngày rồi hắn không chính thức súc miệng rửa mặt gì đó, dù sáng dậy cũng không lãng phí nước đi rửa mặt.

Trừ khi làm phẫu thuật mặt dính máu ra, Giang Khương về cơ bản đều không rửa mặt, còn về việc tắm hay gì đó thì càng là chuyện không có khả năng lắm. Có điều may mà là mùa đông nên dù ra chút mồ hôi nhưng cũng không quá mùi.

Từ sau khi không còn Lão sơn sâm, trong tình trạng hàng ngày đều phải tiêu hao một lượng lớn thể lực và tinh thần, Giang Khương ăn càng ngày càng nhiều. Có điều mặc dù trong xã nguồn nước hơi thiếu hụt chút nhưng đồ ăn lại không thiếu, mọi nhà về cơ bản đều có lương thực tích trữ. Nếu không còn lương thực thì đều quay lại đống đổ nát đào, không đến nỗi khiến bụng Giang Khương không được no.

Sau khi ăn liền hai bát to cháo khoai này, Giang Khương quệt miệng rồi mới đứng dậy. Sau khi lấy một chiếc áo blu trắng đầy vết ố đã không còn nhìn rõ màu từ trên giá bên ngoài mặc vào người, Giang Khương liền đi vào trong lều vải. Mặc dù hắn đã chuẩn bị hôm nay ra ngoài một chuyến nhưng trước khi đi hắn vẫn phải sắp xếp chuyện ở đây thỏa đáng rồi mới có thể yên tâm rời đi. Nếu không một mình thầy thuốc Đào ở đây đối phó với nhiều chuyện như vậy hắn không yên tâm.

- Chào buổi sáng thầy thuốc Giang…

Có thể thấy thầy thuốc Đào là một người thầy thuốc rất có trách nhiệm và nghiêm túc, Giang Khương thấy thưởng thức nhất là điểm này.

Hàng ngày thầy thuốc Đào không ngủ sớm hơn Giang Khương, nhưng dậy chắc chắn sớm hơn Giang Khương, lúc này rõ ràng anh ta đã kiểm tra bệnh nhân một lần rồi. Nhìn đôi mắt tràn ngập tơ máu và nụ cười của đối phương, Giang Khương cũng mỉm cười gật đầu nói:

- Chào buổi sáng thầy thuốc Đào…

- Tôi vừa xem một lượt người bệnh rồi, về cơ bản không có gì đặc biệt cả…

Nói đến đây, thần sắc thầy thuốc Đào lại có chút buồn bã nói:

- Nhưng ba bệnh nhân đó đã có hai người lâm vào trạng thái hôn mê sâu, tôi đoán chắc không chống đỡ được qua chiều ngày hôm nay!

Nghe thấy lời này, trong mắt Giang Khương cũng hiện lên một tia buồn bã, khẽ gật đầu nói:

- Yên tâm… Tôi sẽ cố gắng về sớm…

- Uh… Hy vọng có thể mang chút thuốc về… Bây giờ thuốc của chúng ta cùng lắm cũng chỉ cố được đến chiều hôm nay…

Khi nói đến đây, thầy thuốc Đào không nhịn được cắn cắn môi. Anh ta biết rõ có thể cố đến chiều hôm nay là nhờ anh ta và Giang Khương cực kỳ tiết kiệm, nếu không từ chiều qua đã hết thuốc truyền rồi…

Lúc này Giang Khương cũng dùng sức gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Khương, nói:

- Yên tâm… Tôi nhất định sẽ mang thuốc về!

Khi nói câu này, thật ra Giang Khương cũng không chắc chắn gì, ai biết được thuốc trong huyện có đủ không, nếu chi viện bên ngoài còn chưa đến thì hắn cũng hết cách…