- Bác gái... Bác vất vả rồi.
Giang Khương tiến gần chỗ Tiểu Bảo một chút. Hiện tại tình hình Tiểu Bảo rất không tồi, thông qua bổ sung dịch và canh sâm đề khí, hiện tại rõ ràng đã ổn hơn, chẳng qua vẫn đang ngủ say. Mà hiện giờ dịch truyền cũng còn đủ duy trì chừng hai giờ.
Bác gái ôm Tiểu Bảo cười thân thiện, nói:
- Bác sĩ Giang, ngài khách sáo rồi... Ngài có việc bận, tôi giúp ôm cháu bé cho ngài... Đừng lo lắng!
- Tốt... Vậy thì làm phiền bác gái...
Giang Khương gật đầu cảm kích, kéo cái hòm to của mình đi về hướng bên ngoài.
- Bác sĩ Giang... Phiền ngài xem cái chân cho ông xã tôi một chút...
- Bác sĩ Giang, ngài khám cho tôi một chút, cánh tay này của tôi còn có thể dùng sao?
Nghe thấy tiếng cầu cứu của thôn dân, Giang Khương cười cười, sau đó gật đầu nói:
- Mọi người đừng nóng nảy. Tôi sẽ khám lần lượt cho mọi người...
Đứng ở cửa, Giang Khương tùy ý nhìn quanh một chút, sau đó liền khám trước cho người có vẻ nghiêm trọng nhất.
Đầu tiên chính là thầy Ngô kia. Thầy Ngô hình như cũng bị gãy xương sườn, được bác sĩ Đào dùng băng dính cố định lại, không biết ra sao. Giang Khương muốn khám cho thầy Ngô trước tiên.
Khám xong, Giang Khương lại hài lòng gật đầu. Mặc dù thủ pháp thô sơ nhưng cuối cùng cũng đạt được kết quả. Mà phương diện hắn kiểm tra cũng như không có vấn đề gì quá lớn, không xuất hiện tình trạng phổi bị thủng.
- Thầy Ngô, nằm nghỉ ngơi đi, không sao đâu... Ít nói một chút!
Giang Khương vỗ bả vai thầy Ngô, cười an ủi.
- Cám ơn... Cám ơn bác sĩ Giang!
Trên mặt thầy Ngô lộ vẻ tươi cười, cúi đầu cảm ơn.
Khám cho thầy Ngô xong, Giang Khương liền đi về phía một bệnh nhân bên cạnh.
Hán tử trung niên này nằm ở đó không lên tiếng, nhưng Giang Khương lại chú ý tới chân y có một mảng vết máu rất rõ ràng, nhưng hình như còn chưa được xử lý gì. Giang Khương vội vàng bước đi tới.
Thấy Giang Khương đi tới, mặt người đàn ông kia hướng về phía Giang Khương, gật đầu, cảm kích cười cười:
- Chào bác sĩ!
Giang Khương đưa tay vén ống quần bệnh nhân lên, lại phát hiện ra ở bắp chân người này có một vết thương dài tới mười cm, bên trên còn dính ít bụi đất, nhưng ở gần bắp chân có buộc một sợi dây, không để máu chảy ra thêm.
Lập tức lông mày Giang Khương nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Sao cả băng bó một chút cũng không có vậy?
- Tôi thấy mình bác sĩ Đào quá bận nên dùng sợi dây buộc lại đã, đợi ông ấy điều trị cho những người dân thôn khác trước... Hiện tại đã không chảy máu nữa rồi...
Người đàn ông kia lộ một tia cười đôn hậu, nói:
- Không ngại lắm đâu!
- Không ngại lắm đâu...
Nhìn nụ cười đôn hậu trên mặt người đàn ông này, trong lòng Giang Khương cũng thầm giật mình, sau đó khẽ thở dài, tay mở cái hòm lớn bên người ra, lấy một lọ nước muối, cầm miếng bông, bắt đầu rửa vết thương cho người đàn ông này.
Người đàn ông này đúng là một Hán tử, vết thương lớn như vậy, Giang Khương lau rửa mãi, rốt cục cũng rửa sạch được bụi đất, để lộ tình hình bên trong.
Thấy rõ tình hình bên trong, Giang Khương cũng phải hít sâu một hơi. Bên trong vết thương, xương cốt cũng vỡ vụn mà vẫn còn không có việc gì? Giang Khương hiểu rất rõ loại vết thương này đau đến mức nào... Ngẩng đầu nhìn mặt người nọ đã hơi tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười, Giang Khương không nén nổi lộ một tia bội phục. Người đàn ông này làm hắn nhớ tới một số người trong Cô Lang... Giang Khương cũng không nói nhiều nữa. May mắn là xương cốt chỉ bị vỡ vài mảnh nhỏ, chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần không hoạt động mạnh, chậm rãi nối lại, sau một tháng là có thể khôi phục gần ổn rồi.
Lập tức hắn lấy một bình ô xy già nhỏ bên trong hòm ra, rửa qua vết thương một chút. Hắn cố gắng lau hết vết thương, khiến sắc mặt của người đàn ông kia lại tái đi vài phần. Giang Khương biết loại cảm giác này, bị ô xy già chảy vào vết thương chẳng khác nào dùng bàn chải đánh vào trong đó vậy.
Thật ra bình thường thủ pháp của Giang Khương là trực tiếp đổ cả lọ ô xy già vào vết thương, cũng không cần phải lau như vậy. Nhưng hiện tại Giang Khương cũng thể không làm thế. Ô xy già trong hòm cấp cứu không nhiều, cũng chỉ có hai bình nhỏ như vậy, dùng hết là không còn gì.
Chắc bên trong trung tâm y tế cũng còn có một ít, nhưng nhiều bệnh nhân như vậy, cứ dùng bạt mạng thì nhất quyết sẽ không đủ. Nước muối sinh lý còn tốt, nếu dùng hết không còn, như vậy thì còn có thể dùng nước sôi rửa vết thương. Nhưng ô xy già thì chẳng có gì thay thế cả.
Là thứ thuốc khử trùng chủ yếu, nếu muốn khống chế không nhiễm trùng trong điều kiện thiếu thuốc men, đây ắt là vật không thể thiếu. Cho nên Giang Khương phải dùng thật tiết kiệm.
Lau xong vết thương, Giang Khương lại dùng iodine complex lau lại một lần, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn lấy một cái kìm trong hòm cấp cứu ra, khử trùng bằng iodine complex một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc mặt người đàn ông đã hơi tái nhợt, gật đầu nói:
- Tiếp đây sẽ rất đau đó!
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, đồng tử của người đàn ông co rụt lại, sau đó lại gắng gượng tươi cười, gật đầu, vẻ mặt coi thường nói:
- Không sao cả...
Giang Khương cũng gật đầu. Hắn cũng chỉ nhắc nhở đối phương một chút để chuẩn bị mà thôi. Đau đớn sau đó cũng không phải là quá sức chịu đựng.
Mấy người bên cạnh giờ cũng tò mò nhìn lại, thấy sắc mặt người đàn ông giờ đã hơi trắng bệch, lúc này lòng đều căng thẳng. Người đàn ông tên Lý Dương Lâm này nổi tiếng gan lỳ, giờ sắc mặt cũng trở thành như vậy, đủ để biết đau tới mức nào rồi. Tiếp theo lại còn đau hơn... Chỉ tưởng tượng nếu mình bị, sắc mặt vài người cũng tái đi.
Giang Khương vô cùng cần thầm dùng kìm gắp mảnh xương vỡ ra, đồng thời trực tiếp bẻ gẫy một vài mẩu xương có đầu sắc còn sót lại. Mà mỗi lần hắn bẻ, khóe miệng người đàn ông lại khẽ giật giật run rẩy. May mà tay chân Giang Khương cũng rất nhanh, chỉ chừng một hai phút đồng hồ là đã dọn sạch hết mảnh xương vỡ.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt của ông ta giờ đã trắng bệch hoàn toàn, trán đầy mồ hôi như hạt đậu:
- Đúng là một Hán tử...
Lúc này Giang Khương không nén nổi khen một tiếng. Chỉ đơn thuần việc này, người đàn ông này đã hoàn toàn có thể sánh với những người trong đội của hắn trước kia.
Người đàn ông đưa tay lau mồ hôi, cố sức gật đầu với Giang Khương, cười nói:
- Bác sĩ Giang quá khen rồi!
Giang Khương nhún vai. Hắn vẫn rất có thiện cảm đối với một Hán tử như vậy, cho nên động tác lại càng lưu loát thêm. Thuốc tê cục bộ không thiếu, chẳng qua loại đó không gây tê được xương, cho nên Giang Khương chỉ lợi dụng thứ này trong lúc khâu vết thương cho người đàn ông này, nhanh chóng khâu lại.
Mất chưa tới năm phút đồng hồ, Giang Khương đã khâu xong cả vết thương. Vết thương được khâu rất đều, khiến không ít người không chuyên bên cạnh cũng đều phải than thở không thôi. Không ngờ khâu vết thương cũng có thể khâu đẹp như vậy.
Băng bó tốt cho người đàn ông nọ xong, dặn ông ta cố gắng ít vận động, không thể để vết thương dính nước, Giang Khương liền tiếp tục điều trị cho người khác.
Chẳng qua hắn vừa mới khám tới người thứ hai, lúc này ngoài cửa lại có người đang khiêng vào. Giang Khương đành phải lại luống cuống tay chân cấp cứu cho người đó.
Lại bận rộn nửa giờ, lúc này cuối cùng Giang Khương mới điều trị khiến tình hình bệnh nhân mới đưa tới này ổn định. Nhưng khi hắn vừa mới ưỡn lưng đứng dậy, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, sau đó một loạt tiếng chấn động kịch liệt truyền đến.
- Lại chấn động rồi...
Sắc mặt Giang Khương tái nhợt, bỏ thứ trong tay xuống, vọt vào bên trong đại sảnh. Tiểu Bảo còn ở trong đó.
May mắn là lúc này dù bác gái kia kinh hãi nhưng một tay vẫn ôm Tiểu Bảo, mang theo cọc truyền dịch chạy ra cửa. Giang Khương đón được ở cửa, hai người liền nhanh chóng chạy về trong viện, lúc này địa chấn mới từ từ ngừng lại.
Nhìn nửa trung tâm y tế còn lại cũng chưa bị sụp nốt, lúc này Giang Khương mới thở phào một hơi. Nếu giờ mà sụp nốt thì coi như xong rồi. Người bên ngoài còn hoàn hảo, nhưng bên trong vẫn còn bác sĩ Đào và hai bệnh nhân.
Nghĩ tới đây, Giang Khương hận không thể tát mình một cái. Làm sao lại quên chuyển còn có dư chấn chứ. Nếu dư chấn lớn hơn một chút thì chắc toàn bộ trung tâm y tế này đã sụp xuống rồi.
Hắn lập tức giao Tiểu Bảo trong tay cho bác gái, đi vào mang ghế ra cho bác gái ngồi, sau đó liền vội vàng giúp bác sĩ Đào di dời bệnh nhân ở bên trong ra.
Lê Tề Trường vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần mang theo mấy chai máu đang truyền là được. Giang Khương gọi, thấy bác sĩ Đào mặt trắng bệch, sau đó hai người cùng nâng bệnh nhân ra. Nhưng ông lão bị gãy chân ở phòng bên cạnh, lúc này lại hơi phiền phức một chút. Lúc đó hắn còn phải dùng gạch treo xuống dưới giường, giờ muốn khiêng đi cũng khó khiêng.
Lúc Giang Khương đi tới, bên trên nóc vẫn còn có bụi rơi xuống. Ông lão đang tức giận mắng con trai, bảo y ra ngoài trước đi. Mà con trai ông lão lại không chịu đi, vừa cởi sợi dây trên chân ông vừa khóc, kêu lớn:
- Cha, nếu chết thì chết chung. Nhất định con phải cõng cha ra ngoài... Nhiều nhất thì chân này trị không khỏi là xong, sau này coi hầu hạ cha!
Nhìn thấy hai cha con này chỉ còn thiếu nước ôm nhau khóc, lúc này lòng Giang Khương cũng thêm vài phần cảm động. Một số tình thân luôn luôn như vậy, chỉ vào lúc nguy hiểm nhất mới thấy rõ được.
Hai cha con này đang khóc lóc, Giang Khương đã tiến vào... Thấy hắn vào, mắt người con trai sáng ngời. Lúc này ông lão cũng dừng khóc... Vị cứu tinh này cuối cùng cũng tới rồi... Đối mặt với chuyện này, Giang Khương cũng không có biện pháp nào đặc thù, đầu tiên là phải lấy gạch ra, sau đó hai người nâng ông lão đi ra ngoài vô cùng cẩn thận, sau đó gỡ giường ra, đến ngoài sân mới ghép lại, rồi lại để ông lão nằm ở đó. Sau đó Giang Khương cởi băng vải ra, kiểm tra lại thấy quả thực xương chân của ông lão cũng không bị lệch vị.
Nhìn động tác vô cùng cẩn thận của Giang Khương, con trai ông lão đứng bên cạnh cũng lo lắng, sợ lại xảy ra vấn đề gì. Nếu như có vấn đề gì nữa, ngẫm lại cần phải tiếp xương một lần nữa, trong lòng người con trai cũng kinh hãi từng hồi. Tuy rằng kỹ thuật của bác sĩ Giang tốt như cũng vẫn đau đớn chứ.
Chẳng qua còn may là sau kh ign kiểm tra xong liền xác nhận hai người nâng ông lão rất tốt, xương ông không bị lệch vị trí, lúc này mới khiến cả hai người thở phào nhẹ nhõm.