Binh Vương Thần Bí

Chương 297




Ngồi một chỗ lâu đúng là rất mệt mỏi. Ngồi ở cabin này mặc dù thỉnh thoảng cũng nắm được vào cửa cabin một chút nhưng phía sau không có chỗ dựa lưng, rốt cục Giang Khương cũng cảm thấy hơi khó chịu rồi.

Bất đắc dĩ thay đổi tư thế một chút, hắn ngồi hơi dựa vào cánh cửa cabin, một chân gác vào bên trong cabin, một chân thò ra ngoài. Nếu từ bên ngoài nhìn lại, tư thế này có vẻ hơi ra vẻ một chút. Chẳng qua ai cũng không biết Giang Khương cũng chẳng thích như vậy. Dựa vào cánh cửa cabin phía sau, lưng vẫn hơi khó chịu, tuy vậy vẫn thoải mái hơn là không có chút chỗ dựa nào.

Lúc này trực thăng đã bay qua ba bốn đỉnh núi nhưng vẫn chưa thấy sự tồn tại của Mộc Long Căn. Tuy nhiên Giang Khương cũng không thèm để ý. Nếu chỗ trấn Võ Nguyên vẫn có Mộc Long Căn tồn tại, như vậy hắn càng không tin chỉ có một cây. Nhiều núi non như thế, trùng trùng điệp điệp, nhân lực khó tới, hắn không tin là không thể tìm được thêm.

Hơn nữa tốc độ hiện tại cực nhanh, đã tìm tòi ba ngọn núi mà chỉ mất chưa tới một tiếng. Cứ như thế này, hắn cũng không tin tìm mười, hai mươi ngọn núi lại không thấy nổi một cây Mộc Long Căn.

Không thể không nói, có công mài sắt, có ngày nên kim.

Tuy rằng Giang Khương cũng không kiên trì được lâu lắm, định ngồi trực thăng tìm hết ngọn núi này liền quay về ăn trưa nhưng khi trực thăng lượn một vòng cuối cùng, một cây dây leo mà hắn chờ mong đã lâu nhẹ nhàng lay động trong gió trên vách đá, xuất hiện trước mắt hắn.

- Phát hiện Mộc Long Căn, cách khoảng ba mươi chín mét.

Cảm thụ được tin tức hiện lên trong đầu, Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ ý cười thoải mái. Xem ra cũng không xuất hiện vấn đề gì bất ngờ. Lựa chọn tăng cường công năng phát hiện vị thuốc cho mắt của mình cũng không tính là sai lầm.

- Ngừng đi tới, tăng độ cao, hướng về phía đỉnh núi.

- Ôi chao lại thấy trực thăng rồi, gần thế không biết.

Đám người đứng ngắm cảnh ở cách đó không xa lại gặp trực thay bay lên đỉnh núi, hai cô bé hưng phấn kêu lên.

- Oa, đẹp trai quá. Là bộ đội đặc công rồi. Có người nhảy thẳng từ trực thăng xuống kìa.

Sau đó hai cô bé ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên đỉnh núi không xa, vẻ mặt hưng phấn. Ngay cả Cát thiếu gia đi đằng trước cũng không kìm nổi, dừng xe lại, gỡ kính đen xuống, tò mò nhìn lên.

Lúc này tên nhóc mập Lý Cường cũng đứng lên, nghển cổ nhìn về phía ngọn núi, lộ vẻ nghi hoặc. Ở khu vực này xuất hiện máy bay trực thăng cũng không kỳ quái. Nhưng trên trực thăng này lại có người nhảy thẳng từ trên không trung xuống đỉnh núi nguy hiểm như vậy, đây đúng là chuyện chưa từng thấy bao giờ.

- Oa, thật sự nhảy xuống nửa vách núi kìa. Cao như vậy...

Lúc này cô gái mặc quần áo vàng rực hưng phấn hét tiếp.

- Đúng vậy. Nếu là mình thì đã bị dọa cho chết ngất rồi.

Cô gái mặc áo đỏ chớp hàng mi dài, đột nhiên hâm mộ nói:

- Chẳng qua bọn họ ngồi trên không trung ngắm phong cảnh như thế, nhất định rất khoái nhỉ.

Thị lực của nhóc mập Lý Cường có vẻ cũng không tồi, lúc này đột nhiên kêu lên:

- Ối chao, là hái thuốc. Cha mẹ ơi, không ngờ lại lái trực thăng đi hái thuốc.

- Hái thuốc?!

Vốn nghe lời cô gái áo đỏ nói, Cát thiếu gia đã hơi khó chịu, định khởi động xe rời đi, lúc này cũng sửng sốt, lại quay đầu nhìn lại. Quả nhiên gã thấy ở trên lưng chừng núi cách đó không xa, người nọ đang treo mình, dường như đang đưa tay lôi một thứ dây leo ra khỏi vách đá. Sau đó máy bay trực thăng liền bay lên.

- Không biết là nhà giàu chơi trội ở đâu tới, dĩ nhiên lại lái trực thăng đi hái thuốc.

Nhìn chiếc trực thăng kia kéo người lên liền nhanh chóng rời đi, lúc này mặt Lý Cường mới lộ vẻ khinh miệt đố kỵ, ngồi trở lại vị trí. Mặc dù bố gã đây là thị trưởng một thành phố ở Hồ Nam, nhìn thấy người ta lái trực thăng đi hái thuốc cũng phải đố kỵ một hồi lâu. Phải biết rằng ngay cả gã ta cũng còn chưa bao giờ được có cảm giác ngồi trực thăng ngắm cảnh trên không trung.

Cát đại thiếu gia tự nhận là kiến thức rộng rãi cũng bị chấn động một hồi, không nói một lời, khởi động xe, tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước.

- Ha ha ha ha.

Lão Cố ôm túi của Giang Khương, chẳng để ý tới mặt mũi, ngồi trên trực thăng cười lớn, chỉ kém nước không lăn lộn dưới đất mừng rỡ.

Ông thật sự không ngờ hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy.

Hai mươi mấy giờ trước, ông vẫn còn nóng lòng như cứu hỏa, chạy tới cầu cứu vị thầy thuốc Giang khiến lòng người run sợ này. Kết quả là sau đó bỗng nhiên ông lại chuyển buồn thành vui, không ngờ chỉ trong hai mươi mấy giờ đã lấy được hai cây Mộc Long Căn mà trước đó tìm kiếm mấy ngày hoàn toàn không có tung tích. Hiện giờ đã có ba cây, chỉ còn thiếu một cây thôi.

Sao ông có thể không hạnh phúc được?

Trực thăng chậm rãi đáp xuống trong khu nhà họ Kim. Sư phụ Kim sớm đã biết chuyện tìm được thêm một cây Mộc Long Căn, nhìn trực thăng hạ xuống, bên kia liền đốt một băng pháo thật dài. Từng tiếng pháo nổ tưng bừng, lộ rõ sự vui mừng.

Nói đại khái, người hái thuốc đốt pháo đều là khi tìm được dược liệu trân quý khó lường. Mộc Long Căn này đối với người hái thuốc bình thường mặc dù không phải là dược liệu gì đáng giá, nhưng đối với hai vị khách nhân tôn quý từ xa tới, thậm chí còn khởi động cả trực thăng đi hái thuốc thì đúng là một chuyện đáng mừng hơn cả tìm được nhân sâm nói trăm năm. Cho nên sư phụ Kim đã chuẩn bị trước băng pháo, hoan nghênh khách nhân trở về.

Bạn già của sư phụ Kim lúc này đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn, chúc mừng hai vị khách.

Mang theo chút vui mừng, hân hoan, mặc dù xế chiều còn phải tiếp tục tìm kiếm nhưng hôm nay lão Cố cũng không kìm nổi uống hai chén.

- Để Lý Cường đói bụng rồi. Chúng ta tìm một nơi ăn cơm, cũng không cần phải chịu đói với tôi.

Cát thiếu gia đã ngồi trở lại, nhìn thôn trấn càng ngày càng gần, cười thản nhiên nói.

Lý Cường vội vàng gật đầu, cười nói:

- Cát thiếu gia yên tâm. Tôi biết một nhà hàng không tồi, còn có chút đặc sản. Hôm nay tôi sẽ đưa Cát thiếu gia đi nếm thử.

Lập tức, Lý Cường liền nhanh chóng lái xe về hướng thôn trấn.

- Ồ, cái trực thăng kia trông thật đẹp!

Còn chưa tiến vào thôn trấn, mấy cô bé phía sau xe liền nhìn thấy chiếc trực thăng đậu bên ngoài khu nhà của sư phụ Kim.

Theo tiếng nói của các cô, lúc này Cát thiếu gia cũng thấy được chiếc trực thăng hai màu lam trắng kia. Nghe giọng hưng phấn của hai cô bé phía sau, gã liền liếc Lý Cường một cái, nói:

- Lý Cường, một chút nữa để bọn họ mang chúng ta đi dạo một vòng.

- À tốt, không có vấn đề gì.

Nghe giọng Cát thiếu gia, Lý Cường thoáng do dự một chút, sau đó lập tức đồng ý. Nếu đã đỗ ở trấn Võ Nguyên, như vậy hiển nhiên cũng không phải vấn đề gì lớn. Sau đó gã cười nói:

- Cát thiếu gia, nhà hàng tôi vừa nói ở ngay trước mắt rồi. Chúng ta ăn cơm xong, tôi sẽ bố trí ngay.

Nghe nói có thể ngồi trực thăng đi chơi, hai cô bé lập tức hoan hô, hai mắt cũng lóe sáng bừng bừng, nói:

- Hay quá đi, hay quá đi. Cát thiếu gia và Cường thiếu gia quá giỏi.

Nhìn ánh mắt hai cô bé đầy ngưỡng mộ, trên mặt hai vị lớn nhỏ này cũng đều lộ một tia tự đắc.

- Ông chủ, chuẩn bị thỏ nướng, cá hấp, thêm một con gà sấy, chuẩn bị chút đồ ăn thêm đi.

Đi vào trong nhà hàng, Lý Cường gọi món rất thuần thục.

- Ái chà, mời Lý thiếu gia ngồi. Lập tức dọn món, dọn món ngay đây.

Chủ quán nhận ra ngay vị đại thiếu gia vừa vào quán, cũng biết lai lịch của gã, lập tức vội vàng khách khí tới đón tiếp.

Mấy người ngồi xuống rồi, Lý Cường liền đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.

Không tới mấy phút sau, một chiếc xe liền dừng trước cửa. Lý Cường gật đầu với Cát thiếu gia xong liền đi ra ngoài, cùng hai người vừa xuống xe đi về hướng khu nhà họ Kim.

Lúc này đám người Giang Khương đang ăn cơm. Tìm được hai cây Mộc Long Căn, tâm tình lão Cố tương đối tốt, uống hai chén rượu chúc mừng với sư phụ Kim. Mà Giang Khương và hai vị phi công bởi chiều còn phải ra ngoài hái thuốc nên cũng lấy trà thay rượu, không khí rất vui vẻ.

Đang lúc mọi người ăn uống cao hứng, lúc này ngoài cửa có người gọi:

- Có ai ở nhà không?

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi cửa, sư phụ Kim liền lên tiếng, sau đó buông chén đi ra ngoài, nhìn thấy vài người đang đứng ngoài sân. Người đi đầy có khí thế không tầm thường, thấy vậy ông liền vội vàng cười nói:

- Xin hỏi mấy vị có việc gì sao?

- Ồ, ông là chủ nhà này sao? Tôi là cán bộ chính phủ, muốn hỏi trực thăng đỗ bên ngoài là từ đâu tới?

Một người trung niên nhìn sư phụ Kim một cái, sau đó hơi ngẩng đầu hỏi.

Nghe thấy lời này, sư phụ Kim hơi sửng sốt, sau đó cười nói:

- Trực thăng là của hai vị khách trong nhà tôi, không biết vị lãnh đạo này có chuyện gì cần hỏi!

- Vậy thì ông gọi họ ra đây một chút. Vị này là lãnh đạo trong chính phủ, muốn thương lượng với bọn họ một chút chuyện.

Người trung niên kia liền giới thiệu qua về một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi đứng bên cạnh.

Sư phụ Kim đưa mắt nhìn sang người thanh niên lộ nụ cười hơi ngại ngùng nhưng cũng có vài phần hãnh diện kia, cũng không dám chậm trễ, vội vàng cười nói:

- Được được, không biết mấy vị khách đã ăn cơm chưa, có thể mời vào ngồi, nếu không chê thì cùng nhau ăn một bữa cơm!

- Không cần đâu. Ông gọi chủ của trực thăng ra là được.

Người thanh niên kia cười cười, cẩn thận nói.

- Tốt tốt, xin mời đợi một chút.

Thấy mấy người nọ không vào, sư phụ Kim liền gật đầu, đi vào nói chuyện với lão Cố.

Thấy sư phụ Kim đi vào rồi, người thanh niên kia liền cười nói với Lý Cường.

- Cường thiếu gia, hay anh đi tiếp Cát thiếu gia đi. Nơi này giao cho tôi là được!

- À à, không sao đâu. Còn đợi thức ăn bên kia mang lên mà. Xác nhận xong tôi về dễ nói chuyện với Cát thiếu gia.

Lúc này Lý Cường lắc đầu, lộ vẻ không kiên nhẫn.

- Cường thiếu gia không cần lo lắng. Mọi người nơi này đều phải nể mặt thị trưởng. Cho dù là khách bên ngoài tới cũng phải nể mặt tỉnh trưởng Dương.

Lúc này người thanh niên kia lộ nụ cười rất tự tin...

(QUAN Y)