Nhìn nụ cười khiêu khích lẫn khinh thường của Viên Nhất Chương, Giang Khương không nhịn được mà mỉm cười.
Phan Hiểu Hiểu khẩn trương nhìn Giang Khương, nắm chặt tay hắn, muốn nhắc nhở hắn đừng đồng ý.
Mặc dù cô không thích Viên Nhất Chương, nhưng chuyện về Viên Nhất Chương cô cũng đã nghe qua. Khi Viên Nhất Chương vừa về nước, dường như cũng thi đấu với ai đó một lần. Mặc dù kém hơn so với ba tay đua chuyên nghiệp kia, nhưng trong trận đấu đó y đã bỏ xa đối thủ đến 2km.
Giang Khương ngay bằng lái xe cũng không có. Hơn nữa, nếu Viên Nhất Chương muốn đánh cuộc, nhất định số tiền đánh cược sẽ không nhỏ. Cô sợ Giang Khương đồng ý, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Cảm giác được động tác của Phan Hiểu Hiểu, còn có vẻ mặt khẩn trương của cô, Giang Khương liếc mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười ra hiệu cô cứ an tâm, sau đó quay sang nhìn Viên Nhất Chương:
- Tôi không có bằng lái.
- A!
Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều cứng đờ, sau đó không nhịn được phì cười một tiếng. Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Giang Khương, còn có chuyện Trương Nghĩa Quân nhìn thấy tên nhà quê này đã vội vàng bỏ chạy, tất cả đều nín cười. Bọn họ không giống như Viên Nhất Chương, cũng không thể tùy tiện đắc tội với một sát tinh.
- Không có bằng lái?
Viên Nhất Chương thoáng chốc cũng cứng đờ, nhìn chằm chằm Giang Khương, thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, không hề có sự xấu hổ, cũng không giống như đang nói đùa, lúc này mới phản ứng lại.
Lập tức không khỏi lắc đầu trêu tức:
- Yên tâm đi, không ai đến kiểm tra bằng lái của chúng ta đâu. Hơn nữa, tôi cũng không có. Đừng nói là ngay cả xe anh cũng không biết lái nhé? Nếu anh không dám đánh cược, cứ việc nói thẳng, tôi sẽ không ép anh.
Nói đến đây, Viên Nhất Chương giang hai tay, nhún vai một cái rồi quay đầu nhìn người phía sau, đắc ý cười to.
Mọi người đằng sau đều nhìn Giang Khương, cất lên tiếng cười phụ họa. Vốn bọn họ thật không nghĩ đến Giang Khương lại dùng lý do không có bằng lái để từ chối. Bọn họ cũng đang chờ, chờ Giang Khương nói rằng hắn không biết lái xe.
Nhưng Giang Khương đã khiến cho bọn họ phải thất vọng rồi.
- Anh đã có nhã hứng như vậy, vậy thì chúng ta cứ thử xem.
Giang Khương gật đầu:
- Nhưng chúng ta cũng sẽ không chơi không? Một trăm vạn làm tiền đặt cược, như thế nào?
Thấy Giang Khương đồng ý, Viên Nhất Chương liền có chút sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- Được, chỉ là chút tiền nhỏ, nhưng có còn hơn không.
Mặc dù y không cảm thấy hài lòng với một trăm vạn tiền đánh cược, nhưng nếu Giang Khương đã nói ra, mà y lại đòi số tiền đặt cược cao hơn, chỉ sợ tên tiểu tử này sẽ từ chối. Y cũng chỉ cố mà đáp ứng. Một trăm vạn xem như là vãn hồi tổn thất vừa rồi. Hơn nữa y còn muốn dùng đối phương để xả giận, một trăm vạn này xem như cũng đáng.
Mọi người thấy Giang Khương đồng ý, vừa có chút kinh nghi lẫn hưng phấn. Bọn họ đều tin tưởng vào Viên Nhất Chương. Bây giờ có thể nhìn thấy tên nhà quê sát tinh này bị chà đạp, cảm giác lại càng cao hứng.
- Được rồi, trong ba chiếc xe này, anh cứ tùy ý chọn một chiếc.
Viên Nhất Chương dứt khoát, nhìn Giang Khương, nhún vai nói:
- Để anh chọn trước, nếu không lại bảo tôi khi dễ anh.
Giang Khương mỉm cười, sau đó nói:
- Vậy thì chọn Hồng Hồ.
Thấy Giang Khương tùy ý chọn chiếc xe tệ nhất Hồng Hồ, Viên Nhất Chương có chút sửng sốt. Y vốn cho rằng Giang Khương sẽ chọn chiếc Bạch Lang vừa mới chiến thắng, hoặc là Chim Xanh xếp thứ hai, nhưng không nghĩ đến hắn lại chọn chiếc kém nhất Hồng Hồ.
Nhưng trong lòng lại cười lạnh. Dù sao, ba chiếc xe này đối với y cũng chẳng có gì khác nhau. Trước kia y đã thử qua, tùy tiện chọn chiếc nào cũng như vậy.
- Được, vừa rồi tôi chọn Chim Xanh thua mất hai trăm vạn, bây giờ tôi chọn nó để gỡ lại.
Sau khi chọn xe xong, Viên Nhất Chương nói với Giang Khương:
- Đi thôi, mặc áo bảo hộ vào, chúng ta có thể xuất phát.
Dứt lời, Viên Nhất Chương liền kéo Triệu Minh Tử bước vào lều vải.
Phan Hiểu Hiểu khẩn trương nhìn Giang Khương, nói:
- Giang Khương, đua xe rất nguy hiểm. Hơn nữa, anh có một trăm vạn không đấy?
- Không cần lo lắng. Có khi nào tôi làm chuyện mà không nắm chắc không?
Giang Khương mỉm cười nói:
- Đi thôi.
Nhìn Giang Khương vẫn mỉm cười, La Lệ và Miêu Miêu đang lo lắng cũng cảm thấy yên tâm.
Bước vào trong lều vải, không ngoài sở liệu của Giang Khương, bên trong có một cái bàn phục vụ nhỏ. Lúc này Viên Nhất Chương đang chờ hắn. Thấy hắn bước vào, liền nói:
- Được rồi, tôi đã lấy đồ bảo hộ cho anh. Chúng ta bắt đầu thôi.
Người phụ trách bên trong nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó khách sáo hỏi:
- Giang thiếu, xin hỏi anh trả tiền mặt hay là chuyển khoản? Hay là chi phiếu?
Giang Khương lấy ra một tấm thẻ, nói:
- Chuyển khoản.
Thấy Giang Khương đã chuyển khoản xong, Viên Nhất Chương gật đầu. Tên này có thể lấy ra được một trăm vạn, đúng là không tệ.
- Được rồi, Viên thiếu và Giang thiếu, người của chúng tôi đã chuẩn bị xong. Theo thông lệ, hai người ký tên vào đây.
Nhìn hai người ký tên xong, người phụ trách liền nở nụ cười:
- Nếu hai vị không còn vấn đề gì khác, bây giờ có thể xuất phát.
- Không, tôi đặt thêm cho mình một trăm vạn nữa.
Viên Nhất Chương lại rút ra một tấm chi phiếu đưa cho người phụ trách.
- Được, không thành vấn đề.
Người phụ trách tiếp nhận.
- Thế nào? Giang Khương anh có cần đặt cược thêm cho mình không?
Viên Nhất Chương hỏi.
Giang Khương nhún vai, cười nói:
- Không cần, tôi không thích lắm, chỉ là bồi Viên thiếu chơi đùa mà thôi.
Giang Khương nói xong, Phan Hiểu Hiểu bên cạnh đột nhiên lấy ra một tấm thẻ:
- Tôi đặt năm mươi vạn, đặt Giang Khương thắng.
Viên Nhất Chương sửng sốt, sau đó bật cười, nắm tay Triệu Minh Tử nhìn Giang Khương, sau đó nhìn Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt toát ra một tia âm trầm, cười nói với Triệu Minh Tử bên cạnh:
- Tôi đem Minh Tử theo.
Giang Khương hơi ngẩn ra, sau đó quay sang nói với Phan Hiểu Hiểu:
- Có dám hay không?
Phan Hiểu Hiểu giật mình nhìn Giang Khương, rồi nhìn Triệu Minh Tử đang đắc ý phía đối diện, âm thầm cắn răng, ôm lấy cánh tay Giang Khương, gật đầu nói:
- Được.
- Được, vậy chúng ta xuất phát.
Thấy Phan Hiểu Hiểu cũng đã đồng ý, Viên Nhất Chương đắc ý cười.
Lần này, y không chỉ muốn thắng một cách xinh đẹp mà còn muốn dạy cho tên tiểu tử này một bài học. Tây Sơn không phải là nơi để đùa. Hơn nữa, y cũng muốn cho Phan Hiểu Hiểu biết, chờ sau khi cô lên xe rồi la hoảng lên, cô sẽ biết, gã nhà quê này đúng là không thể dựa vào được.
Bốn người bước ra khỏi lều vải, bên ngoài đã sớm tập trung một đám người. Đám công tử thân với Viên Nhất Chương đều vỗ tay:
- Viên thiếu nhất định phải thắng cho đẹp mắt.
- Không thành vấn đề. Mọi người chờ tôi thắng được tiền đi.
Viên Nhất Chương cười lớn.
Miêu Miêu và La Lệ vây quanh bên cạnh Giang Khương, hưng phấn nói:
- Giang Khương, Miêu Miêu nói anh nhất định sẽ thắng. Có nắm chắc hay không?
- Sao?
Giang Khương ngoài ý muốn nhìn Miêu Miêu, sau đó cười nói:
- Vậy thì đặt tôi đi.
Nghe Giang Khương nói xong, nhìn thấy nụ cười của Giang Khương, Miêu Miêu gật đầu:
- Được, có những lời này của anh, tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi sẽ đặt hết tiền tiêu vặt của mình. Nếu thua, anh phải chịu trách nhiệm đấy.
- Haha, đây là chuyện của cô, tôi mặc kệ.
Dứt lời, Giang Khương liền kéo Phan Hiểu Hiểu bước về phía chiếc xe.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu đi theo Giang Khương, còn Triệu Minh Tử thì đi theo Viên Nhất Chương, Miêu Miêu trợn tròn mắt:
- Hiểu Hiểu, cậu cũng đi sao?
Phan Hiểu Hiểu lúc này đã quyết tâm. Mặc dù cô cũng có chút khẩn trương, nhưng cô vô cùng tin tưởng Giang Khương. Nếu Giang Khương có dũng khí mang cô đi, vậy thì cô còn cái gì phải lo lắng nữa. Nghe Miêu Miêu hỏi, Phan Hiểu Hiểu liền gật đầu:
- Chuyện vui như vậy, tớ tất nhiên là muốn chơi rồi.
- Hả, vậy tớ cũng muốn đi.
La Lệ bên cạnh nhảy dựng lên.
- Không có phần của cậu đâu. Lần sau Phan Nghị sẽ mang cậu đi.
Phan Hiểu Hiểu le lưỡi với La Lệ:
- Mau đi đặt cược đi.
- Hiểu Hiểu, cậu xấu lắm.
La Lệ dậm chân, buồn bực nhìn Phan Hiểu Hiểu đi theo Giang Khương bước lên xe, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
- Này, cũng đừng hâm mộ người ta chứ. Chúng ta mau đi đặt cược đi.
Miêu Miêu mỉm cười kéo La Lệ đang hâm mộ về phía lều vải.
- Này, cậu định đặt hết phải không?
Nhìn Miêu Miêu đặt đến sáu mươi vạn, ngay cả tiền thắng một trăm vạn cũng bỏ vào luôn, La Lệ kinh ngạc nói.
- Đương nhiên.
Miêu Miêu cười nói:
- Cậu xem, lần này Viên Nhất Chương thua chắc rồi. Chúng ta xem như buôn bán có lời.
Nhìn bộ dạng tin tưởng mười phần của Miêu Miêu, La Lệ sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- Được, hai trăm vạn.