Binh Vương Thần Bí

Chương 251




- Nhát gan.

Nghe bên tai truyền đến giọng nói hờn dỗi, Giang Khương cảm thấy bụng dưới đau nhói lên. Ai ui. Cơn đau truyền đến, lúc này tinh thần Giang Khương mới tỉnh táo lại, ôm lấy nửa người bên dưới thụt lùi ra ngoài, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang hung hãn:

- Cô...cô thật...

- Đương nhiên là thật rồi. Đồ nhát gan, mau tiếp chiêu đi.

Nhìn Giang Khương đang ôm chỗ nào đấy, vẻ mặt thống khổ, tâm trạng của Tuyên đại tiểu thư dường như thoải mái hơn không ít, quát khẽ một tiếng, sau đó lao đến Giang Khương.

- Mụ La Sát này, đừng tưởng rằng tôi sợ cô nhé.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt hung hăng đánh tới, Giang Khương bất chấp bên dưới vẫn còn đau, nổi giận nhảy bật lên, huy quyền đánh về phía Tuyên Tử Nguyệt. Cô gái này ra tay quá ác độc. Đã đánh lén lại còn đánh ngay chỗ đó. Nếu xảy ra vấn đề thì làm thế nào bây giờ?

Lần này Tuyên Tử Nguyệt không hề lưu thủ. Cô biết được thực lực của Giang Khương không kém, tất nhiên là xuất ra mười phần công lực. Còn Giang Khương thì biết

Tuyên Tử Nguyệt chính là một nữ bá vương, hơn nữa còn thử qua không chỉ một lần. Lúc nãy suýt chút nữa bị mụ La Sát “phế” đi chỗ kia, thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.

Thoáng chốc, bên trong khu rừng nhỏ, kình phong bốn phía, khiến cho các cây nhỏ cũng phải nhẹ nhàng rung lên.

Sự thật chứng minh, nam và nữ đánh nhau, nếu nữ đủ hung hãn, tình hình chung là nam tuyệt đối thắng ít bại nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình hình chung. Giang Khương đã một lần nữa nghiệm chứng được chân lý của câu danh ngôn này.

Mặc dù thực lực của Giang mỗ gần đây đã được tăng lên, có thể nói là không thua kém Tuyên Tử Nguyệt. Nhưng khi hắn đánh nhau lại có chút bó tay bó chân. Đối mặt với Tuyên Tử Nguyệt, hắn không thể nào đánh ra hết thực lực. Ít nhất là không thể đánh vào bộ ngực lớn kia?

Đánh vào hạ thân của người ta cũng không được.

Còn có gương mặt xinh đẹp kia nữa chứ?

Cho nên, mặc dù đồng chí Giang Khương đủ mạnh, nhưng đối mặt với Tuyên đại tiểu thư, không thể nghi ngờ là bại lui.

- A!

Trong lúc không đề phòng, Tuyên đại tiểu thư trở cổ tay, một cước đá vào chỗ nào đó của người kia vẫn còn đang đau.

- Mẹ kiếp.

Sắc mặt Giang Khương biến đổi. Cô gái này đùa dai thật. Nếu không phòng bị, hắn sẽ bị phế mất.

Nào dám ngạnh kháng nữa, đành phải hít một hơi thật sâu, sau đó bị Tuyên đại tiểu thư hung hăng quật qua sau lưng.

Bịch! Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi thịt chạm đất, sống lưng vẫn truyền đến cơn đau, khiến cho Giang Khương không nhịn được mà nghiến răng.

Nhưng còn chưa hồi phục lại tinh thần, tay đã bị căng ra, giống như bị Tuyên Tử Nguyệt vặn ngược, đang định khóa trái.

Giang Khương nổi giận, nào cho Tuyên Tử Nguyệt cơ hội này, toàn thân căng ra, khuỷu tay trái chống xuống đất, tay phải ôm lấy tấm lưng của Tuyên Tử Nguyệt, nghiêng người bật dậy.

Đang tức giận, nào có chuyện thương hoa tiếc ngọc, chân phải co rụt lại, kẹp chặt thân dưới của Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn Giang Khương quỷ dị bay qua thân của mình, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cảm nhận được động tác dưới chân Giang Khương, sắc mặt liền biến đổi, hiển nhiên không dám áp chế Giang Khương lần nữa. Nếu không, đó chính là tình huống lưỡng bại câu thương. Bàn tay đang bóp chặt cổ tay Giang Khương lập tức buông lỏng, đồng thời lên gối, tay phải chống xuống mặt đất, muốn xoay người đứng lên.

Lúc này Giang Khương đã thông suốt, nào có chuyện lưu thủ. Thấy Tuyên Tử Nguyệt muốn xoay người đứng dậy, biết được nếu để cô lao qua thân mình, hắn muốn tìm cơ hội hoàn thủ sẽ rất khó, dưới chân đè mạnh một cái. A! Tuyên Tử Nguyệt mới trở mình được một nửa, đột nhiên cảm giác được một trận kình phong đánh tới, trong lòng căng thẳng, thầm kêu không ổn.

Lập tức nghiến răng một cái, một cước đá ra, hướng chỗ kình phong kéo đến, vừa đá vừa nghĩ thầm:

- Có bản lãnh thì dùng hết sức đi. Nếu không, cái chân này sẽ bị chặt đứt. Còn không ngoan ngoãn một chút.

Nhưng một cước này vừa đá ra, đột nhiên cảm giác có chút không ổn, còn chưa phản ứng lại được thì bắp đùi lại bị kẹp chặt.

Nhưng cô cũng biết, bị bắp đùi Giang Khương kẹp lại, có phản kháng thế nào cũng không được. “Anh tưởng muốn kẹp là có thể kẹp sao?” Đối với ý đồ khống chế chân của cô, còn muốn trực tiếp khóa trụ cô lại, Tuyên Tử Nguyệt cười lạnh, chân lại tiếp tục đá lên. Mặc dù hai chân Giang Khương khống chế cô cực chặt, nhưng dưới sự toàn lực của cô, hắn còn không chịu rút ra sao?

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đã đánh giá thấp Giang Khương rồi. Tuy nói thực lực của Giang Khương vẫn còn thấp hơn cô, nhưng cô làm sao có thể so sánh với kinh nghiệm thực chiến với hắn?

Sớm đã có kinh nghiệm, Giang Khương liền cảm nhận được bắp đùi thon dài bên dưới đang căng ra, thắt lưng của hắn liền rướn lên, mạnh mẽ xoay một cái, lấy bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt làm trục, mạnh mẽ quay nửa vòng, sau đó rơi ầm xuống đất.

- Hừ.

Tuyên Tử Nguyệt theo sức mạnh cường đại của Giang Khương, cũng chỉ có thể chuyển thân theo, nhưng cảm giác chân bị kẹp vẫn không thay đổi.

Bị Giang Khương kẹp chặt, Tuyên Tử Nguyệt nổi giận, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu chân của mình đạp phải tiểu oan gia của hắn, vậy thì không phải rồi.

Trong lúc Tuyên đại tiểu thư còn rối rắm, Giang Khương cũng cau mày căng thẳng, gắt gao khóa chặt bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt. Sau đó dùng tay chặn tay phải Tuyên Tử Nguyệt, chuẩn bị áp chế hoàn toàn.

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đã hồi phục lại tinh thần, nào có chuyện để Giang Khương đắc thủ. Lập tức huy quyền đánh vào mũi hắn.

Cứ như vậy, tay trái khóa tay phải đối phương, đùi phải khóa đùi phải đối phương, không ai chịu thua ai, giằng co với nhau.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang cố giãy dụa bên dưới, Giang Khương nhe răng nhếch miệng. Tuy nói hắn kẹp chặt đùi phải của Tuyên Tử Nguyệt, nhưng cũng chỉ là tránh cho tiểu đệ của hắn bị đánh trúng.

Nhưng Tuyên Tử Nguyệt càng giãy dụa, lại càng không ngừng cọ xát vào chỗ bị đá lúc trước, khiến cho hắn cảm nhận được cơn đau truyền đến.

Lập tức tận lực tránh chỗ bị thương, dùng hai chân tiến thêm một bước kẹp chặt bắp đùi của Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt biết được Giang Khương không chống đỡ được bao lâu, liền cố giãy dụa. Nhưng sau hai lần, cô phát hiện Giang Khương không những không bỏ chân ra mà còn kẹp chặt hơn.

Để thoát khỏi, Tuyên Tử Nguyệt bắt đầu ra sức giãy dụa, bởi vì cô biết, bây giờ cả hai đang kềm chế nhau. Ai có thể giãy ra được đầu tiên thì người đó chiếm thế thượng phong.

Giang Khương cũng nghĩ như vậy. Hắn hận đến nghiến răng với hành vi đánh lén của Tuyên Tử Nguyệt, hơn nữa, một người đàn ông thì không thể ở dưới thân phụ nữ. Cho nên hai người người nào cũng muốn chiếm thế thượng phong.

Dần dần, hơi thở đã bắt đầu hổn hển, mồ hôi ứa ra.

Giang Khương hung hăng dùng tay chặn tay trái Tuyên Tử Nguyệt. Tuyên Tử Nguyệt dùng tay phải giữ chặt tay trái Giang Khương. Giang Khương bắt đầu cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở Tuyên Tử Nguyệt phả vào mặt của mình.

Hơn nữa, chỗ bắp đùi cũng xuất hiện hiện tượng không ổn. Bây giờ hắn đang dùng hai chân toàn lực kẹp chặt bắp đùi Tuyên Tử Nguyệt, tránh đụng phải chỗ bị thương. Nhưng bắp đùi của Tuyên Tử Nguyệt lại không ngừng giãy dụa trong hai chân của hắn, khiến cho chỗ đó của hắn cứ bị ma sát.

Sau khi cảm nhận được hơi thở khác thường phả vào mặt, hắn phát hiện chỗ nào đó đang dần căng lên.

Cảm nhận được sự khác thường, hơi thở của Giang Khương trong nháy mắt cũng trở nên nặng nề, bắt đầu cúi xuống nhìn Tuyên Tử Nguyệt dưới thân.

Tuyên đại tiểu thư cũng không cảm giác có gì lạ thường, chỉ là cảm nhận được hơi thở của Giang Khương bắt đầu nặng nề, tưởng rằng Giang Khương đang sắp không trụ nổi, lại càng dùng sức giãy dụa.

Cảm giác mềm mại cọ xát bên dưới mình ngày càng nhiều, mà chỗ đó lại càng ngày càng căng lên, Giang Khương bắt đầu rối rắm. Chần chừ cả nửa ngày, rốt cuộc hắn không nhịn được mà lên tiếng:

- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.