Binh Vương Thần Bí

Chương 236




Bởi thình lình có một khúc nhạc đệm này nên tiết tấu khám bệnh của phòng khám liền chậm lại. Mà bệnh nhân đang đợi khám bên cạnh thấy tình huống này, lại khó có thể gặp người thầy thuốc Giang cũng không bắt bệnh chuẩn, cho nên đều tò mò, hơn nữa nhìn người trung niên chỗ thầy thuốc Hồ kia đều lộ vẻ đồng tình. Người này cũng thật đáng thương, không ngờ bị bệnh ngay cả thầy thuốc Giang cũng không chẩn đoán được...

Mà Trương Nhạc một bên lúc này cũng xử lý xong một bệnh nhân, ngừng tay, bắt đầu chú ý một người bệnh này. Ba thầy trò đều tiến đến, bệnh nhân bên cạnh cũng không tiện thúc giục, cùng kiên nhẫn chờ đợi.

Thầy thuốc Hồ kiên nhân tiến hành vấn chẩn tỉ mỉ lại một lần, sau đó nhìn một số tư liệu người đàn ông trung niên kia mang tới. Người đàn ông trung niên kia giờ cũng cẩn thận trả lời từng câu, sợ mình quên gì đó.

Sau khi hỏi xong, thầy thuốc Hồ cũng hơi sửng sốt. Từ vấn chẩn mà thấy, rõ ràng bệnh nhân là một người bị Tiêu khát chứng, tại sao Giang Khương lại không thể quyết định? Nhưng ông lại hiểu rất rõ Giang Khương. Nếu đúng chỉ là Tiêu khát chứng, như vậy hắn không có vẻ khó quyết định như vậy.

Lập tức ánh mắt ông hơi sững lại, đưa tay đặt lên uyển mạch của người trung niên, bắt đầu xem mạch thật cẩn thận.

Trương Nhạc một bên giờ cũng đưa tay đọc tư liệu người trung niên mang tới, bắt đầu xem, lông mày chậm rãi nhíu lại, sau đó cũng nghi hoặc nhìn Giang Khương.

Lại nói người trung niên này tên là Trương Văn Thanh, chủ yếu là bởi hai tháng trước bắt đầu xuất hiện biểu hiện khát nước uống nhiều, thân thể gầy gò, đến mấy bệnh viện đều điều trị qua, chẩn đoán là: Bệnh tiểu đường.

Nhưng trải qua một tháng điều trị bệnh tiểu đường, bệnh tình vẫn luôn lặp đi lặp lại, không khá hơn bệnh nhân, hơn nữa trước kia cũng từng uống thuốc Đông y, hiệu quả cũng không tốt. Đang lo lắng, ông bỗng nghe nói tiểu thần y ở phòng khám Khánh Nguyên đã trở về từ Yên Kinh, mấy ngày nay đã chẩn bệnh tại đây. Nghe rằng vị thần y này y thuật vô cùng kỳ diệu, thế nên sáng sớm nay ông ta liền chạy tới thử vận may.

Chẳng qua ai ngờ tính toán người ta tám giờ đi làm, đã tới đăng ký từ sớm mà vẫn còn xếp thứ hai mươi mấy. Còn chưa tới phiên ông khám bệnh, phía sau đã có người xếp thứ bốn năm mươi rồi. Thế mới biết đúng là danh tiếng vị thầy thuốc Tiểu Giang rất lớn, trong lòng đang có chút phấn chấn hy vọng. Ai ngờ vị thầy thuốc Tiểu Giang với những bệnh nhân khác khám chỉ vài phút là xong, khiến đám người này vui mừng rời đi, đến phiên mình thì lại khám rõ lâu, hơn nữa còn có vẻ không nắm chắc, lại khiến ông ta thất vọng một lần.

Chẳng qua may là ở đây ngoài đồ đệ còn có sư phụ. Ít nhất nhiều người đến khám vị thầy thuốc Tiểu Giang này như vậy, cuối cùng vẫn còn có chút hy vọng.

Cho nên vẻ mặt Trương Văn Thanh này mong ngóng nhìn thầy thuốc Hồ, chờ ông nói.

Thầy thuốc Hồ bắt mạch một lúc lâu, lại nhìn đầu lưỡi đài lưỡi, lông mày cũng dần dần khóa chặt, sau đó nhìn Giang Khương một chút, lại híp mắt lại, cẩn thận bắt uyển mạch của Trương Văn Thanh một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi buông ra.

- Thế nào? Thầy thuốc Hồ?

Trương Văn Thanh lo lắng hỏi.

Thầy thuốc Hồ phất phất tay nhẹ, ý bảo ông ta đừng nói chuyện, sau đó nhìn về phía Giang Khương đối diện, khẽ nhíu mày, nói:

- Con cảm thấy thế nào?

- Xem biểu hiện thì quả thật là thận âm hư hình tiêu khát... Nhưng mặt lại hơi trắng, lưỡi lạnh, trong mạch tượng dường như cũng hơi dị thường...

Giang Khương nhìn thầy thuốc Hồ, từ tốn đáp.

Lồng mày thầy thuốc Hồ nhẹ run lên, sau đó nói:

- Đúng thế. Biểu hiện bệnh của ông ta đúng là thận âm hư tiêu khát, nhưng trong thuốc ông ta từng uống đã có thuốc bổ thận âm, hiệu quả lại không tốt. Xem ra đúng là có sai sót gì rồi.

Nói tới đây, thầy thuốc Hồ nhíu mày, lại không nói gì thêm. Nếu bệnh nhân chưa uống thuốc bổ thận kết âm, như vậy tất nhiên ông sẽ nghĩ là thận âm thiếu hư, dùng thuốc trị liệu một thời gian xem. Nhưng tình hình người bệnh trước mặt đã dùng loại thuốc này, hơn nữa hiệu quả cũng không tốt, như thế thì đáng lo rồi...

Chẳng qua với tình hình trước mắt, mặc dù bệnh nhân cũng giống lời Giang Khương, có biểu hiện thận âm hư, nhưng không rõ ràng. Dù sao biểu hiện nhỏ như vậy cũng không thể xác nhận được điều gì...

Lập tức thầy thuốc Hồ cũng cảm thấy rối rắm. Bệnh tình chưa rõ, không thể kê đơn...

Thấy thầy thuốc Hồ lại cau mày, không nói gì, lúc này Trương Văn Thanh cũng cảm thấy u ám, rốt cục không nhịn được nói:

- Thầy thuốc Hồ... Rốt cục tôi bị làm sao? Ông có nắm chắc hay không?

Nghe lời này, thầy thuốc Hồ ngẩng đầu nhìn Trương Văn Thanh, sau đó cười cười nói:

- Chớ vội. Ông đã tới nhiều nơi như vậy cũng chưa thể trị tốt, đầu tiên phải tìm được nguyên nhân giúp ông thì mới tiện dùng thuốc được...

- Tìm được nguyên nhân, chẳng lẽ không phải là bị bệnh tiểu đường sao?

Nghe lời này của thầy thuốc Hồ, Trương Văn Thanh sửng sốt, sau đó trầm giọng nói:

- Kết quả xét nghiệm và hồ sơ ở đây đều nói rõ là bị bệnh tiểu đường mà.

- Hiện tại biểu hiện của ông là bệnh tiểu đường đúng rồi. Nhưng ông đã uống thuốc hạ đường máu nhiều như vậy, hiểu quả cũng không tốt, cho nên phải suy nghĩ tới vấn đề ở phương diện khác...

Thấy Trương Văn Thanh có vẻ hơi nôn nóng, thầy thuốc Hồ bất đắc dĩ cười giải thích.

- Vậy thì phiền ông cố hết sức nghĩ cách giúp tôi xem sao.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của thầy thuốc Hồ, lúc này Trương Văn Thanh đã không tin tưởng mấy nữa, buồn bực nói.

Thầy thuốc Hồ chậm rãi gật đầu. Bệnh nhân này đúng là rất phiền toán, nếu kiên nhẫn một chút thì mình có thể hết sức nghĩ biện pháp giúp ông ta. Nhưng nếu không chờ nổi, vậy thì mình cũng chỉ có thể dùng ít thuốc trị thận âm hư giúp ông ta xem sao.

Lúc này Giang Khương cũng đang cau mày, tự hỏi. Tuy hiện tại hắn có không ít kinh nghiệm của Tổ sư gia nhưng với loại tình huống trước mắt, thật đúng là hắn không có khái niệm gì. Bởi biểu hiện đúng là chứng tiêu khát, nếu không phải mình phát hiện ra bệnh nhân uống không ít thuốc trị tiêu khát mà không có hiệu quả, như vậy mình cũng không suy nghĩ sâu.

Chỉ là hiện tại Giang Khương thật sự đau đầu. Bởi hắn cảm thấy dường như sư phụ cũng không có ý nghĩ khác, giống như hắn, trước mắt chỉ có thể phán đoán ra bệnh tiêu khát, không thể xác nhận bệnh khác.

- Chẳng lẽ thật sự phải kê thuốc trị tiêu khát, đuổi bệnh nhân này đi, thử vận may một hồi?

Lông mày Giang Khương càng nhíu chặt. Thầy thuốc không thể nào không biết thử vận may. Nếu đã không nghĩ ra được biện pháp nào khác thì cũng chỉ đành như vậy. Mà tình huống trước mắt không tìm được nguyên nhân, chẳng lẽ thật sự phải thử như vậy?

Nhìn vẻ mặt bệnh nhân càng lúc càng không chờ nổi, tâm tình Giang Khương cũng âm trầm hơn vài phần.