Binh Vương Thần Bí

Chương 234




- Tôi mặc kệ cậu có quan hệ gì với Vùng đất di vong, nhưng nhà tôi không hy vọng cầu liên lạc với Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu còn nhỏ, không hiểu chuyện... Nhưng tôi hy vọng chồng tương lai của nó có thể mang tới hạnh phúc cho nó.

- Trừ phi sau này cậu có thể chứng minh mình mang lại được hạnh phúc cho Hiểu Hiểu.

Lời nói của Phan Thiên Mục liền xóa thẳng lời Giang Khương định giải thích còn chưa ra tới miệng.

Nghe đầu kia điện thoại truyền tới tiếng tít tít dồn dập, vẻ mặt Giang Khương thừ ra, không nghĩ ra nổi làm sao mình lại gặp phải một chuyện cẩu huyết như thế.

- Hiện tại thật đúng là tôi không có ý nghĩ muốn lấy con gái ông. Nhiều nhất chúng tôi chỉ được tính là... Bạn bè thôi...

Bạn học Giang Khương đã hơi nổi giận, trong lòng buồn bực nghĩ... Chẳng qua khi nghĩ tới hai chữ bạn bè, đột nhiên Giang Khương thấy tâm tình tức vốn tức giận dường như cũng bởi vậy mà bắt đầu từ từ biến mất...

Phan Thiên Mục ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, trong tay là chiếc di động rất đẹp, đột nhiên thở dài nhẹ nhàng. Gần đây, tin tức về Giang Khương này đã bắt đầu âm thầm truyền khắp quanh Yên Kinh rồi.

Trong vòng tròn của đám con cháu lúc này cũng bí mật lưu truyền một vài sự kiện, ví dụ như Trương Nghĩa Quân, cháu trai của phó tổng Trương có biệt hiệu "Chó điên" kia xung đột với một tên nhà quê từ bên ngoài tới, kết quả chẳng những chịu thiệt, lại còn bị phó tổng Trương cấm túc nữa.

Mặc dù Phan Thiên Mục chưa bao giờ chú ý tới những chuyện này, nhưng bởi ông cố hết sức điều tra, tất nhiên có thể tra ra được. Những tư liệu thu được gần đây khiến ông hơi kinh ngạc với thân phận của Giang Khương. Một người đánh cháu trai bảo bối của phó tổng Trương, hơn nữa cuối cùng còn khiến phó tổng Trương phạt cấm túc gã, lại được nhà họ Dương rất coi trọng, thậm chí khiến nhà họ Dương ra mặt làm chỗ dựa cho hắn.

Phải biết rằng nhà họ Dương luôn tự tuân thủ rất nghiêm luật lệ, dù cho Giang Khương có là con riêng của Dương Vân Dương cũng không có khả năng khiến nhà họ Dương hành động như vậy.

Đối thủ là một nhân vật có lai lịch thật sự quá khả nghi như vậy, cho dù phía sau hắn có nhà họ Dương làm chỗ dựa, Phan Thiên Mục cũng tuyệt đối không dám giao con gái bảo bối của mình vào trong tay hắn.

Dù sao từ lý lịch của người thanh niên này thì có thể thấy thật sự hơi ly kỳ, cho nên Phan Thiên Mục quyết định tuân theo quyết định của cha mình, tạm thời sẽ không cho thanh niên này cơ hội. Đương nhiên ông cũng để lại đường lui. Nếu sau này tên nhóc này có thể chứng minh mình mang lại được hạnh phúc cho Hiểu Hiểu, như vậy...

Nhưng Phan Thiên Mục cũng không rõ lắm, dường như tên nhãi này cũng chưa phải theo con gái bảo bối mình. Trước mắt mà nói, thật giống như con gái mình thích

hắn mới đúng. Thời gian kế tiếp, Giang Khương ở Yên Kinh tương đối bình tĩnh. Sở dĩ bình tĩnh đó là bởi quả nhiên Phan Hiểu Hiểu không xuất hiện nữa. Đã không có Phan Hiểu Hiểu, tuyệt đại đa số thời gian Giang Khương đều ở trong phòng, đọc sách giết thời gian...

Mấy ngày nay, trừ ở cục bảo an hai ngày, đây là lần đầu tiên Giang Khương ăn bữa sáng một mình. Tay hắn gắp một cái quẩy, đưa lên mép cắn một cái, sau đó liền gác cái quẩy giòn vào trong bát mỳ.

Sau đó hắn liền gắp một gắp mỳ vào miệng, chậm rãi nhấp nháp, hài lòng nuốt xuống...

Quẩy bùng nổ giòn tan được nước mỳ thấm đẫm, trở nên mềm mại nhưng ăn vào miệng lại có một cảm giác khác.

Ăn hết cả quẩy và mỳ trong bát không còn dư chút nào, lại nhìn vị trí trống không trước mặt, lúc này Giang Khương mới mỉm cười gật đầu với vị đầu bếp đứng cạnh.

- Sư phụ Bành... Mấy ngày nay thật sự làm phiền ông rồi...

- Đâu có, đâu có... Làm bữa sáng cho thầy thuốc Giang là bổn phận của tôi. Làm gì có chuyện làm phiền chứ...

Thấy Giang Khương ăn sạch bát mỳ, sư phụ Bành hết sức vui mừng, nhưng cũng không nhận ra trong lời nói của Giang Khương có chút hàm nghĩa khác.

Mãi cho tới buổi sáng thứ hai, ông chuẩn bị mỳ và quẩy mang tới bàn cơm, lại phát hiện ra không có ai cả, lúc này mới nhờ lời nói của thầy thuốc Giang hôm qua kia, hóa ra là từ biệt mình.

Quản gia đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người thanh niên tùy ý khoác ba lô, trên mặt cũng lộ một tia không nỡ... Mãi tới khi người thanh niên đi xa rồi, lúc này quản gia mới lấy di động ra báo tin thầy thuốc Giang đã rời đi cho ông chủ...

- Hắn cứ đi như vậy thôi sao?

- Cũng không để xe tiễn?

Dương Vân Dương vốn vẻ mặt đầy ánh hồng, lúc này trong mắt lóe lên một tia sợ hãi và cảm giác mất mát, đưa tay lấy di động, đang muốn bấm dãy số quen thuộc kia nhưng tay vừa bấm điện thoại, đột nhiên ngón tay liền dừng lại.

Một lúc lâu sau, Dương Vân Dương mới hít sâu một hơi, chậm rãi buông điện thoại, mặt lộ một tia mỉm cười, gật đầu, hạ giọng nói:

- Cám ơn!

- Cha...sáng sớm hơm nay thầy thuốc Giang đột nhiên trở về Vân Giang rồi...đúng, việc kiểm tra thân thể của ngài có lẽ phải lùi lại một chút...

- Đã về rồi à? Ừ...

Ông lão Dương cầm điện thoại, hơi tiếc nuối, sau đó cười cười nói:

- Cũng không sao. Dù sao y sĩ Vương của Thiên Y viện cũng vừa kiểm tra cho cha rồi. Lần sau đi. Nhưng đúng là hắn cũng đầy đủ lòng tin nhỉ...

Nghe thấy phụ thân nói vậy, mặt già của Dương Vân Dương cũng hơi đỏ lên, vội vàng ho khan một tiếng, sau đó nói nhanh:

- Sau nửa tháng nữa con sẽ lại mời thầy thuốc Giang lên kinh kiểm tra cho con, thuận tiện lại mời hắn điều trị thân thể cho cha.

- Vân Dương, hiện tại tuổi con cũng chưa phải là lớn, mau chóng cho cha thêm một đứa cháu, lưu lại một huyết mạch cho nhà họ Dương chúng ta đi...

Ông lão Dương cười. Mấy ngày con trai ở nhà, mười mấy năm qua, lần đầu tiên con dâu không xuất hiện cùng ăn sáng với cả nhà. Điều này khiến tâm tình ông lão Dương hôm nay thật sự rất tốt...

Xe taxi chậm rãi chạy trong dòng xe, di động từng chút một, tiến về phía sân bay. Giang Khương ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng tòa nhà cao tầng, nhà nào cũng lớn, đột nhiên nở nụ cười...

- Có lẽ cuối cùng quyết định ở lại nơi này, mình có thể tiếp tục sống tốt...

Phòng khám Khánh Nguyên, lúc này Trương Nhạc đang bận rộn tới luống cuống tay chân. Bệnh nhân bên cạnh đã tới mười mấy người, gã vừa kê thuốc cho bệnh nhân, một lúc lại làm điện tâm đồ. Giờ đã vào mùa đông, không ngờ gã còn bận rộn tới mức đầu đầy mồ hôi.

Xem xong hết ba bốn bệnh nhân xong, Trương Nhạc ngẩng đầu nhìn một hàng dài bệnh nhân đang ngồi chờ trên ghế băng, đột nhiên phát hiện ra chẳng còn chỗ trống nào. Chiếc ghế đã bị người ta ngồi đầy từ bao giờ rồi.

- Xế chiều sao lại còn nhiều bệnh nhân như vậy...

Trương Nhạc buồn bực lấy tay áo lau lau mồ hôi trán, kiểm tra cho một người bệnh xong liền dẫn vào phòng khám bên trong, làm điện tâm đồ.

Gắn điện cực xong rất nhanh, sau đó bắt đầu bấm nút, thấy hình ảnh máy điện tâm đồ thể hiện ra, gã vội vàng cầm lấy, vừa xem vừa nhíu mày.

- Quả nhiên là tim có vấn đề.

Trương Nhạc vừa âm thầm thở dài, vừa nhanh chóng chờ điện tâm đồ chạy hết, sau đó xé băng giấy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

- Điện tâm đồ này, còn phải làm báo cáo, bên ngoài còn nhiều bệnh nhân như vậy, muốn khám hết chỉ sợ là phải bận tới lúc thầy đi giảng về thôi.

Tâm tình Trương Nhạc u ám, đi về phía bàn khám bệnh, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra bàn khám bệnh bên cạnh đã có thêm một bóng người quen thuộc rồi.

- Giang Khương?!

Nhìn bóng người mặc áo blu trắng quen thuộc đang bắt mạch kia, tâm tình u ám của Trương Nhạc chợt bay sạch, sau đó hưng phấn kêu.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Giang Khương quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trương Nhạc, gật đầu, sau đó hỏi bệnh nhân:

- Gần đầu bác ăn uống thế nào...

Cơm tối được tăng thức ăn. Dì La cấp dưỡng cố ý đi chợ thêm, làm món cá nướng mà Giang Khương thích nhất, khiến đám người Trương Nhạc ngồi cạnh hâm mộ, kháng nghị không thôi.

- Dì La...dì lại coi trọng Giang Khương như vậy. Lúc hắn không có ở đây, chúng cháu còn chả có cá mà ăn. Hắn vừa về, dì lại đổi món ngay...cháu đố kỵ chết mất...

Trương Nhạc vừa thò đũa gắp một miếng cá, bỏ vào mồm, vừa hừ hừ nói.

- Cậu miệng rộng quá, có ăn còn vẫn chưa chịu thôi...

Dì La cười ha hả, gắp thêm một miếng thịt cá, lại cho vào bát Trương Nhạc, nói:

- Được rồi, mau ăn đi.

- Á... Dì La, chúng cháu cũng đố kỵ đây...

Một đám hộ sĩ thấy cảnh này cũng bắt đầu cười lớn ồn ào, thoáng chốc khiến cả phòng ăn vui vẻ náo nhiệt hẳn.

Thầy thuốc Hồ mỉm cười nhìn cảnh này, trên mặt đầy vẻ ấm áp...

Bên ngoài, trong phòng tiêm, mấy bệnh nhân nghe thấy tiếng cười đùa truyền tới cũng không nén nổi hai mắt nhìn nhau. Phần lớn bọn họ đều là bệnh nhân quen, ít khi thấy các thầy thuốc và hộ sĩ trong phòng khám này náo nhiệt như vậy.

- Ông Ngô, hôm nay có vụ gì thế? Sao các thầy thuốc và hộ sĩ lại náo nhiệt vậy...

Một bệnh nhân quen nhìn ông Ngô đang truyền dịch ở đối diện, tò mò hỏi.

Lúc này ông Ngô cũng đang duỗi cổ nhìn về hướng bên kia, nghe thấy câu hỏi đó, không khỏi cười lắc đầu nói:

- Làm sao tôi biết được... Chắc là có việc gì vui chăng!

- Ừ, tôi cũng nghĩ thế. Nếu không thì làm sao phòng khám có thể náo nhiệt như vậy được. Thầy thuốc Hồ vẫn nổi tiếng nghiêm khắc mà, không cho phép ồn ào như vậy đâu...

Bệnh nhân quen này cũng đồng tình gật đầu.

Lúc này, vừa lúc hộ sĩ Tiểu Tình đi từ trong phòng thuốc ra, đổi chai dịch cho ông Ngô. Ông Ngô vội vàng tò mò cười hỏi:

- Hộ sĩ Tiểu Tình.... Phòng khám hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy.

- À... Hôm nay thầy thuốc Giang trở về... Cho nên mọi người mới náo nhiệt hơn một chút. Nếu bác thấy ầm ĩ thì để tôi đóng cửa lại...

Tiểu Tình mỉm cười nói.

- A. Là thầy thuốc Giang đã về rồi à? Hắn đã từ Yên Kinh về...

Ông Trần ở đổi diện dỏng tai nghe được lời này, còn chưa đợi ông Ngô lên tiếng đã hưng phấn kêu lên.

- Đúng... Vừa trở về...

Tiểu Tình cười tủm tỉm nói.

- Ồ ồ... Thầy thuốc Giang đã về là tốt rồi. Trong đám người già có một người chỉ tin thầy thuốc Giang, mấy hôm trước lên Bệnh viện số 1 nằm vài ngày, nói là hiệu quả còn không bằng thuốc Đông y thầy thuốc Giang kê, vẫn đang chờ thầy thuốc Giang trở về. Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy tới khám...