Binh Vương Thần Bí

Chương 232




Xe đi qua phố Trường An, sau đó tiến vào trong một hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ có cảnh vệ khác, nhưng lại không ngăn cản Dương Vân Dương lái xé, chỉ hạ kính xuống cúi chào, sau đó liền lập tức cho phép đi qua.

Ở trong hẻm nhỏ, xe chậm rãi đi tới, Giang Khương nhìn thấy dọc đường đi có không ít khu nhà nhỏ, ở cửa không ít khu nha đều có cảnh vệ cầm súng canh gác.

Nhìn ánh mắt uy nghiêm của cảnh vệ, Giang Khương mỉm cười, biết mình bắt đầu từ từ tiến vào một khu lãnh đạo tương đối cao cấp rồi. Chẳng qua dần dần hắn cũng thoáng hồi hộp. Dù sao lần này hắn cũng gặp thành viên của tổ bảy người tối cao, là đại lão tầng cao nhất của Hoa Hạ mà.

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa một khu nhà nhỏ. Thư ký của Dương Vân Dương bước xuống xe, sau đó mở cửa sau ra.

Theo Dương Vân Dương chậm rãi bước xuống xe, Giang Khương cùng đi vào phía trong khu nhà nhỏ.

Hai gã cảnh vệ cầm súng ở cửa nhìn về phía Giang Khương đi sau Dương Vân Dương, sau khi chào Dương Vân Dương liền không hề có động tác nào khác.

Mà thư ký Hồ Dương cũng không đi theo vào, chỉ có hai người Dương Vân Dương và Giang Khương đi vào thôi.

Khu nhà này thật ra không hề nhỏ, ở bên trái thậm chí còn có một cây hoa quế già một người ôm không hết. Dưới tàng cây hoa quế là một chiếc bàn đá và hai cái ghế đẩu. Bên cạnh thậm chí còn có một cái ao nhỏ...

- Nào nào... Mời thầy thuốc Giang đi bên này, đi bên này...

Dương Vân Dương mỉm cười đưa tay mời Giang Khương, dẫn hắn đi về phía phòng khách.

Đôi mắt với động tác lộ vẻ khách khí của Dương Vân Dương, Giang Khương cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Chuyện mình có thể làm cho Dương Vân Dương đủ để khiến Dương Vân Dương đối đãi như vậy. Phải nói rằng tuy người làm nghề y thì không phải bệnh nào cũng chữa nổi, nhưng năng lực của mình lại hơn xa thầy thuốc bình thường. Chỉ cần là người thông minh đều sẽ thể hiện sự tôn trọng đầy đủ với mình.

Đi vào phòng khách, Giang Khương liền thấy một ông lão tóc trắng, lúc này đang ngồi trên ghế sa lon đọc báo. Mà bên cạnh ghế sa lon còn có một người đàn ông trung niên sắc mặt cương nghị.

Chứng kiến ông lão này, Giang Khương còn không cảm thấy có gì bất ngờ. Nhưng khi chứng kiến người đàn ông trung niên kia, tầm mắt hai người giao nhau, bước chân Giang Khương không kìm nổi hơi sững lại một chút.

- Rất mạnh...

Mặc dù hai người chỉ nhìn nhau một chút nhưng bằng cảm giác nhạy cảm, Giang Khương phát hiện ra trung niên này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn tất cả những người mà hắn từng gặp.

Giang Khương hiểu rất rõ đối phương là ai, nhưng lại không thể ngờ đối phương mạnh tới vậy, trong lòng càng cảnh giác hơn vài phần, thầm nghĩ đúng là mình quá coi thường đặc vệ rồi. Người trung niên trước mặt này nếu so với Miêu Ưng thì đúng là không phải cùng một cấp bậc.

Chẳng qua Giang Khương cũng không chần chừ, chỉ đi bên người Dương Vân Dương, tiếp tục tiến về phía trước.

Nghe tiếng bước chân đi vào, lúc này ông lão mới chậm rãi buông tờ báo trong tay xuống, nhìn về hướng này.

Nhìn thấy khuôn mặt nhìn như già nua bình thường nhưng lại tràn ngập vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự đang nhìn về phía mình, vẻ mặt Giang Khương cũng nghiêm lại, trên mặt thoáng lộ vẻ kính trọng, nhìn ông lão trước mắt, hơi khom người cười nói:

- Chào Dương lão!

- Tốt tốt... Chào thầy thuốc Giang...

Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Dương Vân Dương, ông lão kia chậm rãi đứng dậy, đi về hướng này hai bước, sau đó vươn tay, mỉm cười nói.

- Dương lão khách sáo rồi...

Nhìn động tác của đối phương, hai mắt Giang Khương cũng hơi co rụt lại, sau đó vươn cánh tay ra cầm tay đối phương, bắt khẽ một chút.

- Nào nào... Mời thầy thuốc Giang ngồi bên này...

Ông lão mỉm cười giơ tay mời, cũng chậm rãi ngồi xuống ghế sa lon.

Đôi mắt với ông lão đang đối xử khách sáo nhiệt tình với mình như người cùng bậc, mặc dù trong lòng tràn đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ nhưng Giang Khương cũng mỉm cười, ngồi xuống cạnh theo ý ông lão.

- Thầy thuốc Giang ở Yên Kinh đã lâu... Hôm nay mới mời thầy thuốc Giang ăn bữa cơm, thật sự là hơi thất lễ...

Ông lão nhìn Giang Khương, mỉm cười tạ lỗi.

Giang Khương hơi cúi đầu, khiêm tốn nhìn ông lão, cười nói:

- Dương lão khách sáo quá rồi... Ngài bề bộn trăm bề mà vẫn nhớ tới cháu, thật sự khiến cháu được quan tâm mà lo lắng...

- Ha ha... Thầy thuốc Giang mới thật là khách sáo...

Thấy vẻ mặt khiêm nhường của Giang Khương, ánh mắt Dương lão lộ một tia mỉm cười, lúc này mới bảo bảo mẫu mang trà lên. Dương lão cười nói:

- Nào... Mời thầy thuốc Giang uống trà...

Dương Vân Dương ở một bên nhìn lại vô cùng cẩn thận. Mặc dù bên ngoài ông khiến người người kính sợ, là phó chủ nhiệm nắm thực quyền cải cách nhưng lúc ở trong mặt cha mình, ông đúng là một người con hiếu thuận vô cùng. Hiện tại không ngờ cha biểu hiện thái độ coi trong Giang Khương như vậy, mặc dù kinh ngạc nhưng Dương Vân Dương vẫn đứng một bên chờ cha dạy bảo.

- Nghe nói một vài ngày trước, thầy thuốc Giang bởi một chút bất ngờ mà xảy ra chút hiểu lầm với phía cục bảo an... Ở đây tôi đại biểu cục bảo an xin lỗi thầy thuốc Giang.... Cục bảo an cai quản không nghiêm, lại để xảy ra hiểu lầm, khiến thầy thuốc Giang chịu oan ức rồi...

Dương lão bưng chén nhấp một ngụm, sau đố đột nhiên mỉm cười nói với Giang Khương.

Lúc này Giang Khương cũng bắt chước nhấp một ngụm trà, đang thưởng thức nước trà màu nâu đỏ mà có hương thơm nhàn nhạt kia, nghe thấy lời Dương lão nói, trái tim hơi đập mạnh, sau đó chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, mỉm cười nói:

- Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, cũng không có gì là oan ức cả. Không ngờ lại khiến Dương lão phải quan tâm, thật sự là cháu có lỗi quá...

- Ha ha... Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi...

Ông lão họ Dương ngửa đầu cười ha hả, giống như bởi Giang Khương hoàn toàn không so đo việc này mà cảm thấy hết sức hân hoan vậy.

Dương Vân Dương và Giang Khương thấy dáng vẻ như vậy, trong lòng đều nghi ngờ. Chẳng qua Dương Vân Dương liền nghĩ thông rất nhanh, lúc ngẩng đầu nhìn Giang Khương, trong mắt lại càng tăng thêm một tia coi trọng.

Chỉ có Giang Khương cảm thấy ánh mắt của hai nhân vật quan trọng nhất nhà họ Dương nhìn mình dường như hơi quái lạ... Hơn nữa dường như còn mang theo chút... Kiêng dè rất nhỏ...

Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Giang Khương cũng tương đối hài lòng với tình huống trước mắt. Phải biết thành viên tổ bảy người tối cao của Hoa Hạ là nhân vật tầng cao nhất của đất nước. Bọn họ không ngờ đối xử khách sáo với mình như vậy, hiển nhiên cũng không phải chuyện gì xấu.

Lúc này Giang Khương đã bình tĩnh vài phần, mặc dù khiêm nhường cung kính nhưng lại thoáng buông lỏng hơn, trò chuyện tùy ý với vị Dương lão trong tổ bảy người tối cao này.

Trong lời nói của vị Dương lão thỉnh thoảng lại lộ chút vẻ dò xét, thử hỏi một chút vấn đề, dần dần cũng bắt đầu khiến Giang Khương rõ ràng hơn một chút, tại sao vị Dương lão này lại khách sáo với mình.

- Sư phụ của tại hạ là Bạch Vân Sơn Nhân... Thầy tôi chẳng những nghiên cứu rất sâu võ học, hơn nữa cũng chuyên với y đạo, trình độ cực cao. Thuở nhỏ tôi đã có y đạo gia truyền, hơn nữa theo sư phụ tôi tu tập ba năm...mới có được thành tựu ngày hôm nay...

Đối với chuyện này, Giang Khương đã nghĩ ra câu trả lời từ rất lâu. Dù sao trước kia đã nói thế để ứng phó với cục bảo an, đương nhiên cũng phải nói với ông lão họ Dương như vậy.

Mặc dù đã có tư liệu từ cục bảo an trước đó nhưng nghe Giang Khương tự nói ra những lời này, hơn nữa ẩn thật mười mấy năm của con mình cũng có thể trị hết, khiến cho trong lòng ông lão họ Dương càng khẳng định.

Vị này có lẽ không phải người của Thiên Y viện nhưng lại có thể không tránh khỏi quan hệ với bên đó. Vị Bạch Vân Sơn Nhân kia có thể dạy dỗ ra vị đồ đệ trước mắt, như vậy càng có khả năng liên quan tới Thiên Y viện. Chỉ có điều dù là ông ta cũng không cách nào kiểm tra được. Dù sao thầy thuốc của Thiên Y viện cũng không dễ mời tới.

Phải biết rằng, hàng năm tổ bảy người tối cao hàng năm cũng chỉ mời được một số y sĩ cấp thấp của Thiên Y viện tới kiểm tra một lần. Lúc gặp vấn đề lớn, nếu muốn mời thầy thuốc Thiên Y viện tới, vậy thì sẽ phải trả một cái giá tương đối đắt.

Mà mấy năm nay, vì ẩn tật của Dương Vân Dương, ông lão họ Dương đã mời không ít danh y toàn cầu tới hội chẩn, nhưng cũng không có cách nào khác cả.

Đến mấy năm trước, ông lão họ Dương tiến vào tổ bảy người tối cao, lập tức cố ý trả giá lớn, cũng không tiếc mặt mũi, mời một vị thầy thuốc của Thiên Y viện vội tới kiểm tra cho Dương Vân Dương. Lúc ấy vị thầy thuốc kia tỏ vẻ có hy vọng chữa được tốt, nhưng bởi Dương Vân Dương không phải là thành viên của tổ bảy người tối cao, trả giá tất nhiên phải càng xa xỉ hơn.

Lúc ấy vị thầy thuốc họ Thang kia để lại một danh sách, yêu cầu tìm được những thứ này cho y, tính làm phí trị liệu...

Nhưng những thứ trong danh sách này, cho dù lấy toàn bộ nguồn lực của nhà họ Dương, hơn nữa ông lão họ Dương cũng vận dụng không ít sức lực, gần năm năm cũng chỉ tìm được hai phần ba. Hơn nữa những thứ có thể tìm được ở phía sau danh sách càng ngày càng ít. Truyện Cổ Đại

Vốn hai cha con còn tưởng ít nhất phải mấy năm nữa mới có thể tìm đủ phí trị liệu cho vị thầy thuốc họ Thang kia, mời vị thầy thuốc đó tới điều trị, nhưng không ngờ lại gặp được đại phúc tinh là Giang Khương.

Chuyện này khiến cho ông lão họ Dương không thể không hoài nghi lai lịch của Giang Khương. Chẳng qua làm gì có chuyện thầy thuốc Thiên Y viện lại dễ mời như thầy thuốc Giang, không ngờ chỉ lấy một ít nhâm sâm núi nhiều năm...

Chút sâm núi ấy có lẽ trong mắt người bình thường thì cũng tương đối hiếm có, nhưng nên biết rằng trong mắt y sĩ thấp nhất tại Thiên Y viện, chút sâm núi lâu năm kia chỉ sợ chỉ giá trị hơn cỏ đuôi chó ven đường một chút thôi...

Nhưng khi buổi sáng ông lão họ Dương nhận được tư liệu từ phía cục bảo an, không ngờ nghe thấy Giang Khương đánh trọng thương một gã đặc vệ, thậm chí chỗ bị đánh thương còn tương đối đặc thù, căn bản không trị hết được, hoàn toàn bị phế. Sau đó ông lão họ Dương bắt đầu hoài nghi rồi. Dù sao có thể có được y thuật tốt như vậy, hơn nữa ngay cả đặc vệ cũng không phải là đối thủ của hắn, lại đánh bị thương người ta chính xác tới vậy, ông không nghĩ ra được trừ người trong Thiên Y viện kia ra, còn có ai lợi hại như vậy?

Cho nên cho dù vị thầy thuốc Giang này có phải có liên quan tới Thiên Y viện hay không, ông lão họ Dương cũng hiếm khi hạ thể diện xuống, giữ đầy đủ sự tôn trọng với một tên nhóc mới lớn như vậy, hơn nữa cũng thể hiện sự nể trọng đầy đủ đối với đối phương.

Nhân vật có thể leo lên tới tổ bảy người tối cao hiển nhiên cũng không phải là người đơn giản, tính toán rất rõ ràng. Vị thầy thuốc Tiểu Giang này thật sự có liên quan tới Thiên Y viện, đãi ngộ với đối phương như vậy liền không đắc tội tới đối phương. Mà cho dù đối phương không có quan hệ với Thiên Y viện, nhưng một thân y thuật này đối phương cũng đủ để cho ông lão họ Dương đối xử lễ độ.

Dù sao thì sau khi vị y sĩ của Thiên Y viện kia kiểm tra cho Dương Vân Dương cũng tỏ vẻ không có cách nào, chỉ có thể mời một vị thầy thuốc cao hơn một bậc tới mới có hy vọng.

Mà Giang Khương lại coi như chữa khỏi hoàn toàn cho Dương Vân Dương. Nói như vậy, ít nhất về y thuật hắn cũng so được với cấp bậc thầy thuốc của Thiên Y viện. Đây còn chưa nói tới việc rốt cục đối phương khiến nhà họ Dương có hy vọng chân chính, hiện tại thân thể ông lão họ Dương cũng đã dần dần suy yếu. Nếu sau này mời vị thầy thuốc Tiểu Giang kiểm tra bồi bổ cho mấy lần lại đáng tin hơn mời y sĩ và thầy thuốc của Thiên Y viện nhiều.

Dù sao thì kiểm tra hàng năm một lần, ngày thường mối gặp y sĩ của Thiên Y viện đều cực kỳ khó khăn. Vị thầy thuốc Tiểu Giang trước mặt vừa có thực lực cấp bậc thầy thuốc Thiên Y viện, không kết giao thì đúng là ngu ngốc rồi.

Cho nên trong lòng ông lão họ Dương tràn ngập nhiệt tình và thân cận nói chuyện với Giang Khương, mãi cho tới khi một người phụ nữ trung niên khí độ ưu nhã đi tới, gọi dùng cơm mới dừng lại.

- Thầy thuốc Giang... Vị này là vợ của tại hạ...

Nhìn thấy người phụ nữ này đi ra, Dương Vân Dương vội vàng cười giới thiệu với Giang Khương.

- Ồ.... Chào Dương phu nhân...

Giang Khương ngẩng đầu liếc người phụ nữ trước mặt một cái, sau đó liền đứng dậy gật đầu mỉm cười, ân cần thăm hỏi.

- À... Chào thầy thuốc Giang. Không ngờ thầy thuốc Giang lại trẻ tuổi như vậy... Thật là không ngờ được...

Người phụ nữ trung niên này cũng tương đối khách khí và thân cận với Giang Khương, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, mỉm cười nói:

- Tôi họ La, thầy thuốc Giang nếu không chê thì có thể gọi tôi là dì La.

Tổ bảy người tối cao gần đây yêu cầu quốc dân chống lãng phí, xem ra nhà ông lão họ Dương này cũng đang hoàn toàn thực hành điều này...

Thức ăn mặc dù không nhiều nhưng lại tương đối thịnh soạn. Giang Khương nhìn vài lần, biết mấy con cá này đúng là cá đao Trường Giang thượng hạng, tuy nói không phải đặc biệt hiếm thấy nhưng cũng tương đối khó kiếm.

Còn một số nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tài liệu khá tinh tế hiếm thấy, xem ra đúng là chuẩn bị riêng cho hắn.

- Thầy thuốc Giang có uống rượu không, tôi uống với cậu mấy chén?

Dương Vân Dương đưa tay cầm một bình rượu cổ bằng đất sét, mỉm cười nhìn Giang Khương nói.

Nhìn bình rượu bằng đất sét kia ẩn hiện một dấu hiệu cổ xưa, hai mắt Giang Khương hơi sáng ngời, đang định trở lại thì ông lão họ Dương bên cạnh lại cười nói: