Nếu như người khác nói thì Phan Hiểu Hiểu thật đúng là không thể tin nổi. Nhưng cô lại hiểu rõ Giang Khương, không có khả năng lừa gạt cô một chuyện như thế. Đầu bên kia lập tức vang lên tiếng hoan hô, nói:
- Thật tốt quá, thật sự là tốt quá rồi..
Hàn huyên một hồi với Phan Hiểu Hiểu, chưa ngắt điện thoại được bao lâu, di động của Giang Khương lại đổ chuông rất nhanh. Lần này là Miêu Miêu gọi tới, rất rõ ràng là biết tin từ chỗ Phan Hiểu Hiểu.
- Giang Khương... Vì cảm tạ anh, và chúc mừng nữa... Hôm nay em mời anh uống rượu!
Trong thành phố Tứ Cửu, người chú ý tới Giang Khương cũng không nhiều. Cho dù là nhắc tới hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thẳng ranh nhà họ Trương kia là bị tên nhà quên không biết trời cao đất rộng này khiến phải chịu thiệt thòi. Cho tới khi nhà họ Trường và phía Dương Vân Dương va chạm một chút, trừ một số mấy nhân vật tầng cao của cục bảo an ra, vẫn rất ít người biết tới.
Ngô Lượng ngày đó ở hộp đêm Kim Hoa, đêm nay đang ngồi uống rượu. Chẳng qua ngồi cùng bàn với hắn lại là Kỳ Kỳ ngày ấy đi cùng với mấy người Phan Hiểu Hiểu. Từ lần đó, quan hệ giữa hai người có vẻ gần gũi hơn nhiều, lần này ngồi cùng nhau, vừa uống rượu vừa tán dóc.
- Cái tên nhà quê kia tên là gì ấy nhỉ? Hẳn là chết chắc rồi...
Nguyên lão cười khẽ, nâng chén rượu nhấp một ngụm, nói.
- Chưa chắc đâu... Công phu của Giang Khương kia cũng không tồi. Hai người thủ hạ của Trương Nghĩa Quân không hẳn là đối thủ của hắn. Tôi thấy chưa chắc...
Nhớ tới thân thủ của Giang Khương ngày đó, trong mắt Kỳ Kỳ lóe lên một tia sáng lạ, từ tốn nói.
Nhìn vẻ mặt của Kỳ Kỳ, Ngô Lượng hừ khẽ một tiếng, cười giễu cợt:
- Thân thủ tốt thì đã sao? Với tính cách của Trương Nghĩa Quân kia, lần này thằng ranh đó làm gã mất mặt như vậy, việc này nhất định khó qua... Trừ phi thằng ranh đó thuận lợi rời kinh suốt đêm, nếu không thì chết chắc rồi...
- Ồ...
Nghe những lời này của Ngô Lượng, lúc này trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận. Hiển nhiên cô cũng hiểu rõ lời Ngô Lượng không sai. Trương Nghĩa Quân là một con chó điên, chịu thiệt thòi như vậy, tất nhiên không có khả năng không đòi lại.
Lúc ấy cô thấy Giang Khương, còn cảm thấy tên này khá dễ nhìn, khí chất hơi đặc dị, nhưng quần áo trên người thì rõ ràng là một tên nhà quê chính cống.
Mãi đến sau này, Giang Khương che chắn bảo vệ trước người Miêu Miêu, còn hạ gục hai thủ hạ của Trương Nghĩa Quân rất dễ dàng, cuối cùng lạnh nhạt bắt Trương Nghĩa Quân làm con tin. Vẻ bình tĩnh siêu nhiên này, hơn nữa khí chất tràn ngập hấp dẫn kỳ dị kia khiến cho trái tim Kỳ Kỳ thầm run rẩy.
Tất nhiên cô biết lúc ấy Giang Khương cũng chưa rời kinh, muốn tới đây. Kỳ Kỳ không nén nổi thầm thở dài, chẳng qua cũng chỉ là thở dài mà thôi.
Nhìn dáng vẻ tin tưởng của Kỳ Kỳ, Ngô Lượng bắt đầu cười đắc ý, nâng chén rượu, cười nói:
- Luôn luôn có một số kẻ nhà quê không biết trời cao đất dày, muốn ra mặt gây chú ý tại Tứ Cửu. Nhưng bọn họ không biết chúng ta có thể khiến đám nhà quê thuần túy như họ toi mạng... Hắc... Không chừng hiện giờ thi thể đã bị đốt thành tro rồi ấy chứ...
Nhìn Ngô Lượng cười đắc ý như vậy, Kỳ Kỳ cũng bắt đầu lộ nụ cười phụ họa. Chẳng qua cô vừa mới cười liền chứng kiến Ngô Lượng nhìn về phía cửa vào đối diện, vẻ tươi cười không biết cứng lại từ bao giờ.
Kỳ Kỳ hơi ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của Ngô Lượng, đã thấy ở cửa có bốn năm người vào. Đợi tới khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười lạnh nhạt của thanh niên nọ, Kỳ Kỳ mới biết vì sao đột nhiên Ngô Lượng lại có vẻ mặt như vậy.
Nhìn bên cạnh còn có Phan Hiểu Hiểu, Phan Nghị, còn cả Miêu Miêu, Kỳ Kỳ cũng đã cảm thấy bất ngờ. Nhưng cả đám cô gái có mặt trong sự kiện khiêu khích ngày đó đều tập trung hết ở đây hôm nay lại càng khiến Kỳ Kỳ kinh ngạc hơn.
Mà lúc này Ngô Lượng nhìn nhóm người cũng đã hoàn toàn ngẩn ra. Thật sự gã không hiểu rõ, rốt cục tại sao lại thế? Chẳng lẽ trời đất trong Tứ Cửu đột nhiên thay đổi rồi sao?
Đương nhiên cũng không chỉ có hai người bọn họ sửng sốt. Vài bàn khác cơ bản đều là khách quen của câu lạc bộ Kim Hoa, hiển nhiên biết chuyện ngày hôm đó. Nhìn đám người Phan Hiểu Hiểu đi tới, mặt mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên nghi hoặc.
Đám người Phan Hiểu Hiểu và Miêu Miêu lúc này thấy Ngô Lượng và Kỳ Kỳ ngồi đó, hơi sửng sốt, sau đó cũng gật đầu chào hỏi.
Sắc mặt Kỳ Kỳ quái dị nhìn bọn họ. Đợi tới khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình rồi, lúc này cô mới không nhịn nổi mà đi tới.
Sau khi chào hỏi một phen, lúc này cô mới mang theo vẻ mặt tràn đầy quái lạ, đi trở về.
Thấy Kỳ Kỳ trở về, lúc này rốt cục Ngô Lượng cũng không nhịn nổi nữa, vội vàng hạ giọng nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nghìn vẻ mặt nghi hoặc của Ngô Lượng, sắc mặt Kỳ Kỳ cũng trở nên quái dị một hồi mới nói:
- Hiểu Hiểu nói không sao cả... Trương Nghĩa Quân đã bị cấm túc rồi..
- Cái gì?!
Nghe những lời này, hai mắt Ngô Lượng muốn lồi ra.
- Nào nào, Giang Khương... Tôi kính anh một chén...
Miêu Miêu vẫn dứt khoát như trước, đôi mắt xinh đẹp bưng chén rượu cười nhìn Giang Khương.
- Được...
Giang Khương mỉm cười, bưng chén rượu cụng nhẹ với Miêu Miêu một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Cô gái tóc dài bảo vệ cho Miêu Miêu ở một bên, lúc này cũng vội vàng cầm bình rượu rót đầy cho Giang Khương và Miêu Miêu, sau đó hai tay bưng chén, đỏ mặt nói với Giang Khương:
- Anh Giang, cám ơn anh...
- Ha ha... Tình Lâm, không cần cám ơn tôi. Cô cám ơn Miêu Miêu là tốt rồi...
Nhìn cô gái có gan cầm chai đập Trương Nghĩa Quân này, Giang Khương cũng tương đối thích, mỉm cười nói.
- Đều phải cám ơn cả. Em mời anh Giang một chén trước...
Mặt cô gái tên Tình lâm này lại đỏ lên, sau đó nói.
- Được... Nào, vậy thì lại cạn một chén...
Cụng nhẹ ly với Tình Lâm xong, Giang Khương mới thở hắt ra, buông chén rượu trong tay xuống.
Phan Nghị ở một bên, ánh mắt nhìn Giang Khương lại có vài phần khác thường. Thật ra gã cũng không muốn để Phan Hiểu Hiểu tiếp xúc nhiều với Giang Khương lắm. Dù sao gã cũng hiểu rõ, con cháu nhà họ Phan dù được coi là tự do trong hôn nhân nhưng cơ bản không có khả năng với một người không hề có bối cảnh như Giang Khương.
Hơn nữa Phan Nghị cũng chẳng muốn để chị mình gả cho một người ở xa cả ngàn dặm, hơn nữa gia cảnh dường như cũng rất bình thường. Mặc dù Phan Hiểu Hiểu không phải loại người yếu ớt nhưng gã cũng chẳng muốn để chị mình phải theo Giang Khương sống khổ.
Cho nên nếu không phải Phan Hiểu Hiểu kiên quyết yêu cầu, gã cũng không muốn len lén đi cùng Phan Hiểu Hiểu gặp Giang Khương. Nhưng hiện tại, Phan Nghị lại không kháng cự nữa. Bởi một người có thể khiến Dương Vân Dương đối kháng với phó tổng Trương, dường như cũng không phải người đơn giản.
Không nói đến người này có tư cách làm anh rể mình không, ít nhất hắn đã có hy vọng nhất định rồi.
Cho nên nhìn Tình Lâm rót đầy chén nữa cho Giang Khương, lúc này Phan Nghị nâng chén, cười với Giang Khương:
- Nào... Giang Khương, em cũng mời anh một chén.
Nhìn Phan Nghị nâng chén kính rượu mình, Giang Khương không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Phan Nghị, cậu đã tính chưa... Tôi đã uống hai chén rồi đấy...
- Đúng đúng... Phan Nghị, cậu cũng đừng ồn ào nữa. Giang Khương đã uống liền hai chén rồi...
Lúc này Phan Hiểu Hiểu một bên cũng vội nói.
- Đâu có... Chị à, chị cũng biết tửu lượng của Giang Khương rồi. Giờ mới uống có hai chén thôi...
Nói tới đây, Phan Nghị không nén nổi hầm thừ, nói:
- Người ta nói con gái đều hướng ngoại, lời này quả nhiên không sai!
- Đúng thế, đúng thế... Chị Hiểu Hiểu...chị với Giang Khương còn chưa xem bát tự mà, giờ đã bắt đầu bênh nhau chằm chặp rồi...
La Lệ ôm cánh tay Phan Nghị, lúc này cũng không nhịn được cười mà trêu chọc.
Bị hai người này nói một hồi, Phan Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ bừng mặt, gắt giọng:
- Các người nói gì thế... Đừng có nói linh tinh...
Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Phan Hiểu Hiểu, Miêu Miêu và Tình Lâm đều không nhịn được nở nụ cười. Thấy thế, mặt Phan Hiểu Hiểu càng đỏ hơn. Giang Khương vội vàng nâng chén cười nói:
- Được rồi, được rồi, nào nào... Phan Nghị, chúng ta uống rượu, uống rượu....
- Được... Nào, coi như Giang Khương dứt khoát...
Phan Nghị cười ha hả đụng chén với Giang Khương, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Mấy bàn xung quanh đều tò mò nghi hoặc nhìn đám khách bên này, thấy cảnh náo nhiệt tùy ý ở đây, lúc này càng ngạc nhiên. Chẳng lẽ chuyện đêm đó coi như xong thật rồi? Không cần lo lắng Trương Nghĩa Quân trả thù chút nào sao?
Dần dần, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu xì xào. Dù là năng lực của đám người Phan Hiểu Hiểu, hay nhà La Lệ cũng không hùng mạnh như vậy. Rốt cục bọn họ dựa vào đâu mà không lo lắng Trương Nghĩa Quân trả thù?
Mà hai người Ngô Lượng và Kỳ Kỳ lúc này đều nhìn nhau. Vốn còn chưa thể tin chuyện Trương Nghĩa Quân bị cấm túc, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người kia thì chỉ sợ việc này đúng là thật rồi.
Dù sao thì sở dĩ Trương Nghĩa Quân có thể tùy ý hành động trong Tứ Cửu như vậy là bởi phó tổng Trương cực kỳ nuông chiều gã, chẳng ai làm gì nổi Trương Nghĩa Quân. Đó cũng là nguyên nhân khiến Trương Nghĩa Quân dám tùy ý kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ tới đây, hai người Ngô Lượng và Kỳ Kỳ đều kinh hãi hơn vài phần. Thật sự bọn họ không thể ngờ được người nào lại có năng lực ảnh hưởng tới cả phó tổng Trương, dĩ nhiên cấm túc Trương Nghĩa Quân trong nhà.
Từ chi tiết đám người Phan Hiểu Hiểu và Miêu Miêu, hai người bọn họ đều rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn nữa. Bọn họ có thể khẳng định, nhà họ Phan và nhà Miêu Miêu đều không có năng lực này. Cho dù là nhà La Lệ, trong nhà cô cũng không thể làm được tới bước này. Như vậy thì là ai?
Hai người liếc nhau, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia kinh hãi. Nếu tính như vậy, chỉ một người có khả năng thôi...
Nghĩ tới thái độ bình tĩnh tùy ý của người nọ đối với Trương Nghĩa Quân, trong lòng hai người hốt hoảng, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương đang cầm cốc uống rượu kia...
- Thật sự Giang Khương này đến từ vùng nông thôn Sở Nam sao? Cô đã hỏi thăm rõ ràng chưa?
Ngô Lượng ỉu xìu, hạ giọng nói.
Kỳ Kỳ chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Là Hiểu Hiểu nói như vậy...