Giang Khương ghét nhất là qua lại với các đồng chí già như yêu tinh ngàn năm như thế này.
Giống như bây giờ, đồng chí Viện trưởng viện bảo tàng Thang này vẻ mặt nhiệt tình, lấy trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng ra, đích thân ngồi bên trò chuyện, nói những lời cảm ơn thiếu muối, đồng thời thỉnh thoảng còn dùng vài câu để dò xét mình, muốn thăm dò rõ lai lịch của mình.
Điều càng khiến Giang Khương không thoải mái hơn là bên cạnh còn có một tiểu hồ ly, hàm răng sắc bén trong miệng không ngừng lóe lên tia sáng lạnh, luôn muốn nhân lúc mình không để ý để cắn lén mình.
Giang Khương thật sự không hiểu rõ lai lịch của đồng chí Lê Bạch này. Với thân phận và tư lịch của Viện trưởng viện bảo tàng Thang mà lại khách khí với Lê Bạch như vậy, thậm chí trong sự khách khí còn lờ mờ có chút kính sợ, điều này làm cho Giang Khương có chút mơ hồ.
Cho nên, hắn nhẹ nhàng liếc mắt với Phan Hiểu Hiểu bên cạnh.
Phan Đại tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thấy ánh mắt của Giang Khương liền khẽ lắc đầu, ý nói trước đây hình như mình chưa từng gặp người này ở Bắc Kinh.
Nhìn bộ dạng Phan Đại tiểu thư, Giang Khương hoàn toàn mù mờ. Vị này nếu không phải Thiên hoàng quý vị gì, cũng không phải Thái tử đảng của Trung Quốc mới, vậy vì sao Viện trưởng viện bảo tàng Thang lại khách khí với gã như vậy, không giống như kiểu đối xử với hậu bối.
Giang Khương thì đang mù mờ, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng đang rối rắm. Bên kia các cảnh vệ đang tiến hành kiểm tra hiện trường, mấy người của Tổ thư họa cũng tiến hành kiểm tra cuối cùng và thẩm tra xuất nhập kho để xác định xem rốt cuộc bức họa này bị đổi như thế nào?
Rốt cuộc là đã dùng cách nào...
Còn chàng thanh niên lai lịch thần bí trước mắt có thể chỉ ra những chỗ khác biệt rất nhỏ kia có liên quan gì đến chuyện này không? Chuyện này chưa thể nói chắc được. Viện trưởng viện bảo tàng Thang thật sự không thể tin thằng nhãi trẻ như vậy lại lợi hại hơn mình. Giám định thư họa không phải có được chân truyền của ai đó là một bước lên trời, nếu không trải qua vài chục năm tôi luyện sao có được năng lực như vậy?
Vậy mà tên thanh niên này lại có năng lực nghịch liên đến thế, với kinh nghiệm của Viện trưởng viện bảo tàng Thang, trừ phi hắn biết rõ tình hình chuyện bức họa bị làm giả, nếu không chắc chắn không thể cách một lớp kính bảo vệ mà vẫn có thể phán đoán được chỗ khác thường.
Cho nên Viện trưởng viện bảo tàng Thang đang cố hết sức kéo dài thời gian với tên thanh niên này, chờ kết quả sơ bộ bên kia, ít nhất là cũng phải chờ đến khi làm rõ được thân phận tên thanh niên này rồi tính tiếp.
Giang Khương hiểu rõ suy nghĩ của vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này, cho nên lúc đó mới hơi tức giận. Có điều Giang Khương hiểu suy nghĩ của đối phương cho nên mới tuyệt đối phối hợp với hành động của đối phương. Hắn cũng không muốn tự nhiên gây chuyện. Nên biết chuyện vật phẩm ở Cố Cung này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nếu lỡ mình thật sự bị dính vào thì cũng là phiền phức không nhỏ.
Sau khi trò chuyện mấy chủ đề thiếu muối, trà cũng châm hai lần, Giang Khương dần mất hết kiên nhẫn. Đám cảnh vệ này điều tra cũng chậm quá đi. Cứ thế này hôm nay đừng nói đi dạo một lượt Cố Cung, ngay cả cơm trưa chắc cũng phải ở đây ăn cơm hộp mất.
Lúc này rõ ràng Phan Đại tiểu thư đã không còn kiên nhẫn được nữa. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu Bắc Kinh, nếu không phải do thấy Giang Khương đồng ý, sao cô thèm đến đây ngồi uống trà chứ.
- Trà uống xong rồi... Giang Khương... chúng ta nên đi thôi...
Mặc dù người nào đó cảm nhận được sự không vui trong lời nói của Phan Đại tiểu thư, nhưng dù nói thế nào, giọng của Phan Đại tiểu thư vẫn tương đối dễ nghe.
Sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang khẽ kinh ngạc, vội vàng cười khan nói:
- Vị tiểu thư này... đừng vội, đừng vội. Xin hãy ngồi thêm lát nữa. Tôi và Giang tiểu ca vừa gặp như đã quen, trò chuyện thêm vài câu nữa đã, trò chuyện thêm vài câu nữa đã...
- Còn trò chuyện gì nữa. Trò chuyện lâu như vậy rồi... Chúng tôi còn phải đi ăn...
Phan Đại tiểu thư này không kiên nhẫn nữa thì sẽ chẳng thèm nể mặt ai. Cô đứng dậy hừ giọng nói.
Giang Khương cũng mỉm cười gật đầu với Viện trưởng viện bảo tàng Thang rồi dứng dậy.
Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy thế trong lòng tức giận, thầm mắng đám cảnh vệ làm ăn kiểu gì vậy, lâu như vậy mà vẫn chưa điều tra được lý lịch của tên này? Tí nữa chắc chắn mình sẽ bị cấp trên mắng rồi.
Trong lúc ông đang tức giận, điện thoại trên bàn vang lên. Viện trưởng viện bảo tàng Thang chấn động tinh thần, sau khi hưng phấn mời Giang Khương chờ một lát liền nhấc điện thoại lên.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... Điều tra ra rồi, đối phương vào không phải bằng cách mua vé bình thường...
- Quả nhiên...
Nghe đến đây, tinh thần Viện trưởng viện bảo tàng Thang chấn động, có điều trong mắt còn chưa kịp lóe lên tia tàn nhẫn thì câu tiếp theo đã hoàn toàn đập tan hưng phấn và tàn nhẫn trong lòng ông.
- Đối phương dùng giấy chứng nhận của Phòng bảo vệ quân khu Bắc Kinh... Qua kiểm tra, giấy chứng nhận đó được đặc biệt cấp cho con gái Tham mưu trưởng Phan...
- Tham mưu trưởng Phan...
Trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang giật mình, bất giác nhìn cô gái xinh đẹp đang lộ vẻ mất kiên nhẫn kia. Sau đó ông nở nụ cười khổ. Ông không quen vị Tham mưu trưởng Phan này, nhưng ông cũng hiểu rõ một số tình hình nếu như dính líu đến vị Tham mưu trưởng Phan này thì mình không thể chọc vào lung tung. Trừ phi bây giờ ông thật sự tìm được chứng cứ chứng minh Giang Khương có liên quan đến chuyện này mới có thể chọc vào đối phương.
Lúc này trên mặt Giang Khương thoáng nở nụ cười. Với thính lực của hắn cách xa chưa tới hai mét thì vẫn có thể mơ hồ nghe thấy những gì đang nói trong điện thoại. Hắn biết đối phương sẽ không giữ mình lại nữa.
Quả nhiên, sau khi cúp máy, ý cười trên mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang càng đậm thêm, sau đó khách khí cười nói với hai người:
- Được rồi, đã trì hoãn thời gian của Giang tiểu ca và vị tiểu thư này. Trong bảo tàng chúng tôi cũng có cơm trưa, nếu hai vị không chê... có thể dùng bữa trong bảo tàng chúng tôi, dùng bữa xong có thể tiếp tục tham quan...
- Đi thôi, đi thôi...
Phan Đại tiểu thư không có kiên nhẫn lằng nhằng với đối phương, sau khi nói với Giang Khương một câu liền bước ra ngoài.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang khách sáo rồi...
Giang Khương vẫn bình tĩnh cười nhạt nói một câu rồi cũng bước ra ngoài.
Có điều, Giang Khương vừa mới đi được hai bước thì bị Lê Bạch ở bên đưa tay ra cản lại.
- Anh vẫn chưa thể đi... Anh còn phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...
Vẻ mặt Lê Bạch cười lạnh, đưa tay chắn trước mặt Giang Khương, hừ giọng nói.
Lê Bạch vừa đưa tay ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, Giang Khương hơi nhíu mày, đang định nói thì sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang bên cạnh khẽ biến, ông vội vàng cười nói:
- Lê Bạch, tình hình đại khái đã rõ, tạm thời không cần...
- Không được, Viện trưởng viện bảo tàng Thang... chú còn không phân biệt được bức họa là thật hay giả mà hắn có thể nhận ra được. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Hắn nhất định phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ!
Lê Bạch không hề nể mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang, trầm giọng nói.
Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Lê Bạch kiên trì như vậy sắc mặt cuối cùng cũng không dễ coi nữa, trầm giọng nói:
- Lê Bạch... vị này là Phan tiểu thư của nhà Tham mưu trưởng Phan quân khu Bắc Kinh... Có chuyện gì chúng ta có thể liên lạc với họ... Giờ không có lý do gì...
- Tham mưu trưởng Phan?
Lê Bạch nhìn Phan Hiểu Hiểu đang bực bội trước mặt, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rụt rè:
- Phan tiểu thư có thể đi, nhưng anh ta thì không?
- Anh...
Tia tức giận lóe lên trong mắt Phan Hiểu Hiểu, cô đang định nói nhưng lại ngừng lại vì Giang Khương khẽ phất tay.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... anh ta là ai?
Giang Khương lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở sau, chậm rãi nói.
Nhìn đôi mắt trong suốt như hồ sâu cua Giang Khương đang toát ra hàn ý, trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang lạnh đi. Ông vội vàng nhìn về phía Lê Bạch nói:
- Lê Bạch... Đây là chuyện của Phòng cảnh vệ, để Phòng cảnh vệ tự xử lý.
Đối mặt với lời nói của Viện trưởng viện bảo tàng Thang, Lê Bạch khẽ cười, đưa tay lấy từ trong túi ra một tờ chứng nhận, đôi mắt sáng lên nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang, sau đó nói:
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... Tôi là thành viên Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ quốc gia... Tôi có quyền yêu cầu Phòng cảnh vệ điều tra xử lý việc này!
Viện trưởng viện bảo tàng Thang nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đen bên trên có hình tứ giác lồi màu vàng liền biến sắc, nhìn Lê Bạch nói:
- Không phải cậu là giám sát viên bên dưới Ủy ban sao? Tại sao lại...
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang, văn vật Cố Cung bị mất vô cớ không phải chuyện nhỏ, giờ tôi tiếp quản điều tra việc này, chú có ý kiến gì không?
Nghe Lê Bạch nói vậy, sự kính sợ trên mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang càng đậm, bất đắc dĩ nhìn Giang Khương, sau đó gật đầu nói:
- Được, tất cả do Ủy viên Lê quyết định!
Lê Bạch thấy Viện trưởng viện bảo tàng Thang gật đầu trên mặt. Theo quy định của Ủy ban, với thân phận giám sát viên của gã có thể đi các nơi tuần du, uy nói giám sát viên có quyền giám sát, nhưng gặp các lão đồng chí như thế này, vẫn thân thiết gọi sư phụ.
Vì với cấp bậc của mấy lão đồng chí như Viện trưởng viện bảo tàng Thang, tuy gã là Ủy viên của Ủy ban nhưng cũng không có quyền giám sát. Chỉ khi xảy ra vấn đề, gã mới có quyền nhúng tay vào.
Vốn chút phiền phức như thế này, gã không cần thiết phải chủ động nhúng tay vào, chỉ cần đứng bên giám sát là được. Nhưng vì gặp phải thằng nhãi này nên gã chỉ đành miễn cưỡng ra tay khó dễ. Dù sao quyền hạn của mình ở đây, cho dù có báo lên Ủy ban thì mình cũng theo lý mà làm thôi.
Lúc này Lê Bạch lập tức nhìn về phía Giang Khương, cười lạnh một tiếng, nói:
- Được rồi, giờ mời anh phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...
- Các anh là Ủy ban gì? Các anh có tư cách gì bắt chúng tôi phối hợp...
Vẻ mặt Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh đỏ bừng lên. Dĩ nhiên cô hiểu rất rõ, cái tên Lê Bạch này đang cố ý làm khó Giang Khương.
- Phan tiểu thư không cần biết chúng tôi là Ủy ban gì. Cô chỉ cần biết là để đảm bảo văn vật Cố Cung không thất thoát ra ngoài, tôi có quyền yêu cầu đối tượng khả nghi phối hợp điều tra...
Lúc này rốt cuộc trên mặt Lê Bạch đã lộ vẻ cao ngạo, nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói.
- Anh... Tôi mặc kệ các anh là Ủy ban gì, nhưng bạn của tôi chỉ giúp các anh, giờ các anh không có quyền...
- Không... Tôi có quyền này, cho dù cha cô, Tham mưu trưởng Phan cũng không thể ngăn cản...
Lúc này Lê Bạch cười rất đắc ý,gã rất thích nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt người đẹp này.
- Anh...
Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt, đang định nói tiếp.
Lúc này Giang Khương đã một lần nữa phất tay cản cô, trên mặt thoáng nở nụ cười lạnh...