Hiệu quả của nhân sâm tám mươi năm tương đối tốt. Mặc dù môi trường của Văn phòng Sở Nam trú tại Bắc Kinh cũng không tốt lành gì, nhưng sau khi Giang Khương ăn một phần tư củ sâm này lại vừa luyện nửa tiếng Ngũ Cầm Hí, thông tin truyền đến trong đầu khiến hắn tương đối hài lòng.
Hiện tại Giang Khương đã khá quen với tình hình tích lũy năng lượng Cửu Vĩ này. Lúc đuôi thứ nhất, tích lũy năng lượng không khó khăn lắm. Nhưng khi đến đuôi thứ hai, tích lũy năng lượng rõ ràng là tăng thêm nhiều hơn lúc ở đuôi thứ nhất.
Cho nên, hắn mới phải tốn nhiều thời gian như vậy, cho dù là ăn sâm núi lâu như vậy cũng chỉ mới vừa tích lũy đầy đuôi thứ hai.
Giờ hắn bắt đầu thích lũy năng lượng của đuôi thứ ba, như vậy thì năng lượng cần thiết so với khi ở đuôi thứ hai dĩ nhiên lại bắt đầu tăng thêm. Tức là sau này hắn muốn tích lũy năng lượng dĩ nhiên sẽ khó khăn hơn một chút.
Nhưng lần này cũng có thể tăng được bốn điểm, điều này khiến Giang Khương tương đối hài lòng. tác dụng của một phần tư củ nhân sâm này không thể coi thường được.
Sáng sớm, Phó tỉnh trưởng La vẫn cùng Giang Khương ăn bữa sáng. Mấy ngày nay, Phó tỉnh trưởng La cố gắng tranh thủ thời gian để ở cạnh Giang Khương. Ông cố gắng cùng đi ăn với Giang Khương, chậm chí còn đặc biệt dẫn Giang Khương đi ăn ở mấy nhà hàng nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
Giang Khương hiểu suy nghĩ của Phó tỉnh trưởng La cho nên cũng không từ chối ý tốt của Phó tỉnh trưởng La. Phó tỉnh trưởng La không thể ở lại Bắc Kinh quá lâu, cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, hôm nay là ngày ông buộc phải quay về Vân Giang rồi.
- Giang Khương... Tôi bay chuyến chiều nay. Bên Trưởng phòng Dương tôi nhờ cả vào cậu...
Tuy Phó tỉnh trưởng La biết Giang Khương chắc chắn sẽ cố gắng hết sức nhưng ông vẫn không kìm được dặn dò thêm lần nữa. Giờ chỉ cách nhiệm kỳ mới hai tháng, mặc dù chắc cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bên Giang Khương không thể xảy ra sơ sót gì.
Giang Khương cười gật đầu nói:
- Phó tỉnh trưởng La cứ yên tâm, bên này cứ giao cho cháu...
Nói tới đây, Giang Khương thay đổi chủ đề:
- Tỉnh trưởng, cháu đã gọi điện cho thầy rồi, nhưng bên phòng khám, vẫn mong Tỉnh trưởng đánh tiếng với thầy cháu thêm lần nữa...
- Được được... Khi về tôi sẽ đến chỗ Hồ lão y sư một chuyến, cậu cứ yên tâm...
Chuyện này dĩ nhiên Phó tỉnh trưởng La sẽ nhanh chóng đồng ý. Đây là chuyện nên làm. Ông tự nhiên kéo đồ đệ của người ta đến Bắc Kinh, nói vài ngày sẽ quay về, kết quả chưa biết khi nào mới về được nên dĩ nhiên phải cho người ta một câu trả lời.
Sau khi nói xong, Phó tỉnh trưởng La lại trầm giọng nói với Chủ nhiệm Kỷ đứng bên:
- Lão Kỷ... Tôi không ở đây, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Giang công tử!
- Tỉnh trường yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Giang công tử!
Lúc này Chủ nhiệm Kỷ vỗ ngực bày tỏ thái độ. Hai ngày nay lão đã bắt đầu nắm rõ một vài thứ từ thần thái vui mừng của Phó tỉnh trưởng La. Vị lãnh đạo tỉnh này vào thời khắp sắp thay đổi nhiệm kỳ mới lại chạy đến Bắc Kinh vì chuyện gì ai cũng hiểu. Mà nhìn bộ dạng gần đây của Phó tỉnh trưởng La là có thể hiểu rõ lần này Phó tỉnh trưởng La rất có hy vọng thăng tiến.
Lúc này, dĩ nhiên Chủ nhiệm Kỷ phải vỗ ngực cam đoan, nếu không lão mà khiến Phó tỉnh trưởng La không vui, quay đầu lại lấy mất cái vị trí này của mình ở Văn phòng thường trú Bắc Kinh thì cũng chẳng ai nói được giúp mình cả.
Sau khi Phó tỉnh trưởng La dặn dò một lúc thì mới yên tâm rời đi. Còn xe của Trưởng phòng Dương cũng chạy đến đón Giang Khương.
- Bác sĩ Giang... Tôi cảm thấy hình như có chút phản ứng rồi...
Sau khi làm xong trị liệu lần này, Trưởng phòng Dương không thể chờ đợi được hưng phấn nói với Giang Khương:
- Sáng nay sau khi thức dậy tôi cảm thấy hình như hơi cương lên...
Giang Khương mỉm cười gật đầu. Hai ngày nay hắn đã tốn không ít sức, tiến hành khai thông kinh mạch bị bế tắc của Trưởng phòng Dương. Mặc dù chỉ mới khơi thông được một phần nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có chút tác dụng. Mỗi sáng sớm khi dương khí trong cơ thể người thịnh nhất xuất hiện tình trạng cương cũng là điều dĩ nhiên.
Đương nhiên, điều này với người bình thường mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng với Trưởng phòng Dương chưa cương bao giờ, nó giống như trời hạn gặp mưa vậy.
- Trưởng phòng Dương... không cần sốt ruột, từ từ tình hình sẽ ngày một tốt hơn.
Giang Khương lại cười nói.
- Thật sao? Bác sĩ Giang... Cậu nói có khả năng hồi phục hoàn toàn giống người bình thường không?
Trưởng phòng Dương vẫn khó át chế hưng phấn và mong đợi trong lòng. mấy chục năm nay ông đều sống như vậy, vốn cứ nghĩ sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Nhưng lần này lại... dĩ nhiên là ông không kìm được muốn xác nhận lại lần nữa.
Giang Khương thoáng trầm ngâm, sau đó liền gật đầu nói:
- Có thể... Tôi sẽ cố hết sức. Cho dù không thể hoàn toàn đạt tới tình trạng bình thường, nhưng để làm chuyện đó có lẽ không thành vấn đề.
- Cảm ơn... cảm ơn, thật sự rất cảm ơn
Trưởng phòng Dương nghe thấy có thể làm chuyện đó thì kích động đến mức ngay cả tay cũng bắt đầu run lên.
Đợi sau khi Giang Khương rửa mặt rửa tay xong, Trưởng phòng Dương liền mờ Giang Khương ra gian ngoài ngồi, sau đó nhìn Giang Khương cười nói:
- Bác sĩ Giang... anh Lợi Dân đã quay về Sở Nam rồi, giờ cậu vẫn ở Văn phòng Sở Nam trú tại Bắc Kinh à?
- Đúng... Giờ tôi vẫn ở đó...
Giang Khương cười cười, nói.
- Vậy chi bằng thế này đi... Hay là cậu đến ở biệt thự lần trước của tôi. Sau này tôi cũng chuyển về ở đó, tiện cho cậu trị liệu cho tôi vào buổi sáng. Như vậy không cần cậu ngày nào cũng phải chạy đến văn phòng của tôi nữa...
Trưởng phòng Dương thăm dò nhìn Giang Khương hỏi:
- Tôi còn có thể sắp xếp tài xế riêng cho cậu để cậu tiện đi đâu đó. Muốn đi đâu chơi hay thăm thú đều được. Bác sĩ Giang cảm thấy thế nào?
Giang Khương thoáng trầm ngâm, sau đó liền gật đầu cười nói:
- Như vậy cũng tốt... tôi cũng không thích không khí ở Văn phòng trú tại Bắc Kinh lắm, không khí ngoại ô tốt hơn...
- Được... Như vậy là tốt nhất... . Web đọc 𝑛ha𝑛h tại + 𝑻𝗋 Uⅿ𝑻𝗋u𝔂ệ𝑛.V𝙉 +
Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Khương đồng ý liền hưng phấn vỗ tay một cái, sau đó nói:
- Vậy để tôi cho xe đưa cậu về lấy đồ, sau đó đến biệt thự kia sắp xếp một chút...
Chủ nhiệm Kỷ nghe thấy Giang Khương muốn chuyển đi thì tương đối không nỡ. Nên biết đây là cách tốt nhất để mình lấy lòng Tỉnh trưởng. Có điều khi lão nhìn thấy chiếc xe đi cùng Giang Khương thì chỉ đành cười híp mắt mang theo vẻ mặt không nỡ mà đồng ý.
Lão cười nói với Giang Khương:
- Giang công tử, sau này ngài có thời gian nhớ thường xuyên ghé đến văn phòng chúng tôi. Tôi sẽ nhớ ngài lắm đấy!
Giang Khương mỉm cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên... Chủ nhiệm Kỷ, tôi cũng sẽ rất nhớ những món ăn Sở Nam chỗ ông, chắc hẳn ở nơi khác của Bắc Kinh không thể nào ăn quen miệng như vậy. Chắc sau này sẽ còn đếnlàm phiền ông, lúc đó ông đừng thấy tôi phiền phức nhé!
- Haha... Làm gì có. Có lời này của Giang công tử tôi yên tâm rồi... Ngài có chuyện gì chỉ cần gọi một cú điện thoại, lúc nào tôi cũng có thể hỗ trợ.
Chủ nhiệm Kỷ vội vã cười nói.
- Được... Bên Tỉnh trưởng La tôi sẽ gọi điện giải thích cho chú ấy. Chủ nhiệm Kỷ... Khoảng thời gian này đã làm phiền ông rồi...