Chủ nhiệm Kỷ mang theo tâm tình chấn động nhìn Giang công tử lên xe rời đi rồi mới thu hồi lại ánh mắt, bắt đầu âm thầm tính toán, nhớ lại xem hai ngày nay mình chăm sóc vị Giang công tử này có chu đáo không?
Còn may, ngay từ đầu ông đã nghe theo lời dặn của Phó tỉnh trưởng La, không hề có chút chậm trễ. Sau khi ông suy nghĩ một lúc mới cảm thấy yên lòng. Có điều khi ông nhìn thấy vẻ hưng phấn trên khuôn mặt Phó tỉnh trưởng La thì lại cảm thấy tò mò. Rốt cuộc Phó tỉnh trưởng La với Giang công tử có quan hệ gì? Sao càng lúc càng khiến người ta khó hiểu vậy?
Lần này Giang Khương không đến biệt thự hôm qua. Sau khi chiếc xe đi dọc theo phố Trường An thì chậm rãi lái vào sân một tòa đại viện không mấy bắt mắt.
Trước cổng có hai cảnh vệ, sau khi nhìn thấy chiếc xe này cũng chẳng thèm kiểm tra, trực tiếp cho xe chạy vào.
Sau đó người tái xế liền khách khí đưa Giang Khương vào trong tòa nhà. Giang Khương vừa đi vừa tùy tiện chú ý xung quanh. Cho dù tòa nhà này trông mộc mạc, hơn nữa cảnh vệ cũng không nghiêm lắm, nhưng hắn cảm nhận được, từ lúc mình bước vào đã có không ít ánh mắt bí ẩn đang cảnh giác nhìn mình chằm chằm.
- Đây rốt cuộc là nơi nào?
Giang Khương hơi nhíu mày, rõ ràng là mình đã vào một nơi rất khó lường.
Tài xế nhanh chóng đưa Giang Khương tiến vào một cái thang máy, nhẹ nhàng móc ra một cái thẻ quét lên máy đọc thẻ. Sau đó anh ta chẳng hề ấn số tầng mà chỉ trực tiếp bấm nút lên.
Anh tài xế bên cạnh tuy nhiệt tình nhưng sau khi tiến vào thang máy thì trở nên cẩn thận không còn tùy tiện cười nói nữa. Sau khi thang máy dừng lại, anh ta mới mỉm cười mời Giang Khương ra khỏi thang máy.
Sau khi hắn cùng tài xế đi qua một hành lang yên tĩnh, phía trước mới dần truyền đến tiếng người. Sau đó hai người đến trước một phòng làm việc có treo bảng Văn phòng Phó chủ nhiệm.
- Phó chủ nhiệm?
Giang Khương hơi nhíu mày, sao lại biến thành Phó chủ nhiệm.
Sau khi tài xế nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy cửa văn phòng ra, dẫn Giang Khương bước vào. Ngoài phòng làm việc là phòng thư ký, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đeo kính gọng vàng ngẩng đầu lên nhìn tài xế và Giang Khương bước vào. Gã liền mỉm cười đứng dậy, rất khiêm nhường bắt tay Giang Khương nói:
- Chào bác sĩ Giang, tôi là Hồ Dương, thư ký của Chủ nhiệm Dương...
Chàng thanh niên này hàn huyên với Giang Khương vài câu rồi dẫn Giang Khương vào phòng trong, còn anh tài xế kia cũng tự mình lui ra.
- Bác sĩ Giang... cậu đến rồi à, đến đây... mời ngồi mời ngồi...
Trưởng phòng Dương ngồi trước bàn làm việc đang xem một bản văn kiện thấy Giang Khương tiến vào liền mỉm cười đứng lên, bước ra trước bàn làm việc bắt tay Giang Khương.
Còn Thư ký Hồ đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của Trưởng phòng Dương thì đồng tử khẽ co giật. Lúc này ý cười trên gương mặt gã càng thêm thân thiết.
Trong phòng làm việc của mỗi lãnh đạo đều có một phòng nghỉ, có lớn cũng có nhỏ... cũng có xa hoa... nhưng đơn giản thì thật sự hiếm...
Phòng nghỉ của Trưởng phòng Dương tuy không xa hoa, nhưng cũng tương đối lớn, có đầy đủ các thiết bị, so với phòng nghỉ của Phó tỉnh trưởng La chỉ hơn chứ không kém.
- Phải châm cứu sao?
Trưởng phòng Dương nhìn thấy Giang Khương lấy ngân châm ra liền hiếu kỳ nói.
Giang Khương cười cười, nói:
- Đúng... phải dùng ngân châm đả thông kinh mạch... Nhưng Trưởng phòng Dương không cần lo đâu ạ, cái này không đau lắm đâu...
- Ồ... không sao, không sao...
Trưởng phòng Dương tò mò nhìn ngân châm bình thường đến mức không thể bình thường hơn trong tay Giang Khương, trông có vẻ rất tò mò.
- Dũng tuyền... hội âm... trung chú...
Giang Khương liên tiếp đâm năm sáu cây ngân châm từ dưới lòng bàn chân đến hạ âm, đến bụng dưới. Sau đó hắn nhìn Trưởng phòng Dương đang hơi căng thẳng rồi đưa tay sờ nhẹ những cây ngân châm này, chậm rãi rót nội khí của mình vào trong.
Đối với việc khơi thông kinh mạch không thể dựa vào bạo lực để miễn cưỡng khơi thông được. Đối với việc này phải dùng khí tức trong cơ thể ông ấy cộng thêm sự hỗ trợ của ngoại lực mới có thể kích thích tác dụng, giúp kinh mạch khơi thông, đưa chân dương chảy vào hạ âm mới có hiệu quả khôi phục.
Dũng tuyền, hội âm, trung chú...
Từ khoảnh khắc Giang Khương không ngừng chậm rãi rót nội lực vào, Trưởng phòng Dương đang nằm trên giường nhắm chặt mắt lại một lần nữa lộ ra tia kích động.
Bởi vì giờ ông không chỉ cảm thấy bụng dưới luôn lạnh lẽo mà đã bắt đầu cảm thấy có một luồng ấm áp đang chảy bên trong, hơn nữa còn cảm giác được cái chỗ trước nay không hề có chút cảm giác đặc biệt nào kia bắt đầu có chút khác thường.
Nó không còn không chút sinh cơ giống như trước đây nữa mà đã bắt đầu có chút cảm giác. Tuy dường như nó vẫn ỉu xìu, thậm chí có thể nói là thoi thóp như trước, nhưng thật sự là đã bắt đầu có chút cảm giác rồi.
Lúc này, rốt cuộc trong lòng ông cũng bắt đầu hoàn toàn tin tưởng Giang Khương. Trước kia có lẽ ông chỉ ôm chút hy vọng, nhưng bây giờ ông đã thật sự bắt đầu hoàn toàn tin tưởng vào Giang Khương, tin Giang Khương có thể chữa khỏi bệnh này của ông.
Cùng với việc không ngừng rót nội lực, hô hấp của Giang Khương đã bắt đầu trở nên nặng nề, nội khí trong khí hải cũng bắt đầu dần khô kiệt, có điều Giang Khương không có ý định từ bỏ. Sau khi hắn hít nhẹ một hơi lại bắt đầu cổ động nội khí còn lại trong cơ thể bắt đầu rót tiếp vào cơ thể Trưởng phòng Dương.
Ở đây Giang Khương đang dốc hết sức chữa trị cho Trưởng phòng Dương, còn bên ngoài cách đó ngàn mét, Tề Nhạc Minh đang nhíu mày gọi điện thoại:
- Ba... Hình như mấy ngày nay Giang Khương cùng Phó tỉnh trưởng La đi Bắc Kinh, thành ra con không thể nào tiến hành điều tra chi tiết được...
- Có điều con đã sắp xếp người về quê Giang Khương để điều tra rồi, căn cứ theo báo cáo của họ, hình như cha của nó cũng chẳng tu luyện nội khí gì.
Tề Lãng ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày, thoáng trầm ngâm nói:
- Con có chắc chắn không phán đoán sai tình hình Giang Khương không?
- Không... Ba, con có thể chắc chắn, thằng đó thực sự có vấn đề... Nếu không không thể nào chống đỡ dưới tay con lâu như vậy!
Tề Nhạc Minh sốt ruột nói.
- Được... Nếu đã như vậy thì nhất định phải điều tra rõ. Nếu chúng không thể phán đoán rốt cuộc thằng nhãi đó có nội khí không, vậy thì cho người đi thử... Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với chúng ta, phải bất chấp mọi giá!
Tề Lãng lạnh giọng nói:
- Nhưng phải nhớ kỹ, không được để lộ thân phận!
- Vâng... ba, con hiểu rồi...