Binh Vương Thần Bí

Chương 147




Giang Khương cũng không rõ lắm mọi chuyện. Bây giờ hắn đang khám bệnh, kê đơn, biểu hiện là một thầy thuốc hòa ái dễ gần.

- Cám ơn bác sĩ Giang.

Người bệnh cầm đơn thuốc Giang Khương kê, mỉm cười với hắn rồi rời đi.

- Bệnh nhân kế tiếp.

Giang Khương vẫy tay với người bệnh đang xếp hàng.

Lúc này, Hồ lão đang cầm phương thuốc do Trương Nhạc kê, ký tên xong liền đưa trở về, nhàn nhã nhìn hai đệ tử, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, phá tan sự sung sướng trong lòng ông.

Hồ lão cầm điện thoại ra nhìn, có chút cau mày, thấp giọng nói:

- Chủ nhiệm Tôn gọi cho mình làm gì nhỉ?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Hồ lão vẫn nghe máy, cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, xin chào.

- Ồ, Giang Khương?

- Chuyện này tôi cần hỏi ý kiến của nó đã.

Giang Khương nghe Hồ lão nhắc đến tên mình, có chút ngạc nhiên, sau đó nghi hoặc nhìn Hồ lão.

- Giang Khương, Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện thoại đến, nói muốn mời con sang đó giúp giải phẫu.

Trong lòng Hồ lão cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn Giang Khương cũng tràn đầy khiếp sợ và hiếu kỳ. Không phải là ông không biết đệ tử mình có năng lực, nhưng để cho Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện xin hỗ trợ giải phẫu thì có chút làm cho ông không thể tin nổi.

Vốn ông nghĩ rằng, phương diện ngoại khoa của đệ tử ông cũng có chút thực lực nhưng chung quy không thể có kinh nghiệm bằng một Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện số 1 được. Nhưng Chủ nhiệm Tôn lại gọi điện thoại đến, nói muốn mời Giang Khương hỗ trợ, trong lòng không khỏi kinh nghi. Tiểu đồ đệ của ông đã lợi hại đến tình trạng này rồi sao?

Cho nên, ông nhìn Giang Khương, hỏi xem hắn có suy nghĩ gì không.

- Mời con hỗ trợ phẫu thuật?

Giang Khương cau mày. Chuyện như vậy, thật ra hắn cảm thấy không có gì quái lạ. Dù sao hắn cũng có chút kỹ thuật, không phải bệnh viện số 1 có thể so sánh. Gặp phải một số người bệnh đặc biệt, chuyện này cũng không có gì kỳ.

Giang Khương quay sang nhìn người bệnh đang sắp hàng, cười khổ nói:

- Sư phụ, bên này nhiều người bệnh như vậy, nếu con đi, thế thì…

Nghe Giang Khương nói chuyện thoải mái như vậy, chỉ là lo người bệnh bên này quá nhiều, trong lòng Hồ lão cũng chấn động. Trình độ ngoại khoa của đệ tử ông đã mạnh đến tình trạng nào rồi?

Nhưng Chủ nhiệm Tôn bên kia đang chờ, Hồ lão cũng không tiện trì hoãn quá nhiều. Nếu Chủ nhiệm Tôn đã mời, Giang Khương lại không có ý kiến, Hồ lão liền nói:

- Chủ nhiệm Tôn, Giang Khương nói có thể.

- Ừm, anh hãy cho xe đến đón nó.

Nói đến đây, Hồ lão cúp điện thoại, quay sang nói với Giang Khương:

- Giang Khương, bệnh nhân của con giao lại cho ta. Mau đi chuẩn bị một chút. Lát nữa xe của bệnh viện số 1 sẽ đến đón con.

- Vâng, nhưng sư phụ, nơi này vẫn còn rất nhiều người bệnh, hai người có đảm đương nổi không?

Giang Khương vẫn chần chừ.

Hồ lão cười nói:

- Không sao, cứu người quan trọng hơn. Con hãy đi chuẩn bị đi.

- Được rồi.

Giang Khương vội vàng cởi áo khoác trắng, sau đó bước ra ngoài phòng trị liệu bên ngoài, cầm túi ngân châm bỏ vào trong túi. Xem chừng lần này sẽ cần đến món đồ chơi này.

Trong phòng khám bệnh, bệnh nhân cũng lên tiếng nghị luận với nhau:

- Bác sĩ của bệnh viện số 1 mời bác sĩ Giang đến hỗ trợ phẫu thuật. Bác sĩ Giang còn lợi hại hơn đám giáo sư của bệnh viện số 1 luôn nhỉ?

- Đúng vậy, anh không biết sao? Lần trước có người bị lệch miệng, bệnh viện số 1 bảo phải nhập viện một tuần mới khỏi. Kết quả chạy đến đây gặp bác sĩ Giang, chỉ cần châm cho vài ngân châm là khỏi ngay.

- Đúng vậy, nội ngoại khoa của bác sĩ Giang thật lợi hại. Lần trước tôi thấy cậu ấy làm phẫu thuật cho một đứa bé nhà nghèo, cứu lại một mạng cho nó. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ lấy có hai trăm đồng.

Đối với những lời bàn tán này, Giang Khương tất nhiên là không có nghe thấy. Hắn chỉ cầm áo khoác của mình ra ngoài, chiếc xe đến đón rất nhanh sẽ có mặt.

Quả nhiên, không đợi bao lâu, một chiếc xe đã dừng trước cửa phòng khám. Bác sĩ La của bệnh viện số 1 bước xuống xe, nhìn thấy Giang Khương đứng ngoài cửa, vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang, bên này, bên này.

Thấy bác sĩ La ngoắc mình, Giang Khương nhanh chóng bước đến.

- Đi nhanh một chút đi.

Bác sĩ La thấy Giang Khương đã lên xe, bản thân cũng vội vàng bước lên, sau đó giục tài xế chạy thật nhanh.

Thấy bộ dạng nóng lòng của bác sĩ La, Giang Khương cau mày hỏi:

- Bác sĩ La, người bệnh nặng lắm sao?

Bác sĩ La bất đắc dĩ cười khổ:

- Bệnh nhân đang phẫu thuật, đột nhiên xuất huyết rất nhiều. Chúng tôi không tìm thấy điểm xuất huyết. Bây giờ đang truyền máu để kéo dài thời gian. Nhưng nếu cứ như vậy, người bệnh sẽ không ổn.

- Sao có thể như vậy được? Tại sao lại không tìm thấy điểm xuất huyết? Với kinh nghiệm của Chủ nhiệm Tôn, không thể xảy ra chuyện này được.

Giang Khương kinh ngạc hỏi.

Bác sĩ La lắc đầu, thở dài nói:

- Tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi đang trực, đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Tôn, bảo tôi đến đây đón cậu. Ông ấy giục tôi phải nhanh đưa cậu đến phòng phẫu thuật. Đến đó cậu sẽ biết tình huống cụ thể.

Nói đến đây, bác sĩ La cười khổ nói:

- Dù sao chuyện lần này cũng là chuyện lớn. Cậu xem có thể giúp được thì giúp. Các Chủ nhiệm khoa chỉ sợ cũng đã lên hết rồi.

Nghe giọng điệu của bác sĩ La, sắc mặt Giang Khương cũng dần dần ngưng trọng. Tìm đến hắn, chỉ sợ cuộc phẫu thuật này không đơn giản, mà người bệnh cũng không đơn giản.

Nhưng Giang Khương cũng không lo lắng. Dù sao hắn cũng chỉ là hỗ trợ. Cứu được người bệnh thì cứu, còn cứu không được thì chẳng còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Giang Khương thở hắt ra, sau đó dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đang là lúc khẩn cấp, cũng không biết sẽ phẫu thuật đến khi nào.

Sáng sớm đã khám bệnh, bản thân hắn có chút mệt mỏi. Nhắm mắt dưỡng thần là chuyện nên làm lúc này.

Bác sĩ La nhìn thấy Giang Khương nhắm mắt, cũng không làm phiền hắn. Y biết, cuộc phẫu thuật này rất quan trọng. Các chủ nhiệm khoa đều đã có mặt. Lúc này phải cần nghỉ ngơi một chút, để tinh thần đạt đến trạng thái tốt nhất thì mới có thể lên đài.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tỉnh trưởng La. Sau khi nghe một cấp dưới báo cáo lại, liền nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, duỗi duỗi thắt lưng, thuận tay tiếp nhận tách trà Chủ nhiệm Lý đưa đến, nhấp một ngụm, thở hắt ra một cái rồi mới cười khổ lắc đầu:

- Thiện Trường, nếu lần này tôi có thể đi lên, một năm rưỡi nữa, tôi sẽ cho cậu xuống làm Chủ tịch khu hoặc Chủ tịch một huyện nào đó. Chỉ sợ hy vọng không lớn.

- Tỉnh trưởng, chúng ta không cần vội. Tôi cảm thấy chúng ta không nên từ bỏ, phải cần tranh thủ một chút.

Nghe giọng điệu của Tỉnh trưởng La, dường như có chút tâm tàn ý lạnh, Chủ nhiệm Lý vội vàng an ủi.

Y biết, chỉ khi nào Tỉnh trưởng La lên chức, ông ta mới có khả năng đưa y xuống dưới huyện làm Chính chức. Nếu không, có đi xuống thì cũng chỉ làm phó. Nếu vậy, làm ở đây còn ngon hơn.

Vận mệnh thư ký lúc nào cũng phải đi chung với lãnh đạo. Nếu lãnh đạo có cơ hội, thư ký cũng mới có cơ hội.

Cho nên, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cổ vũ lãnh đạo của mình đi tranh thủ. Nếu lãnh đạo không tranh, một thư ký nho nhoi như y có thể tranh cái gì.

- Thiện Trường, cậu cũng biết tình huống trước mắt. Hiện tại xem ra, tình huống thật sự không dễ dàng gì.

Tỉnh trưởng La khẽ thở dài:

- Cả đời này của tôi, từ một nhân viên quèn đi đến bước này cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng lại không cam.

- Tỉnh trưởng, tôi nghĩ không biết có cần mời bác sĩ Giang đến Yên Kinh một chuyến hay không? Nếu thật có tác dụng, được sự ủng hộ của người kia, chức Phó tỉnh trưởng thường vụ hẳn sẽ là của ngài.

Chủ nhiệm Lý cẩn thận nói.

- Ừm.

Tỉnh trưởng La cau mày, sau đó hơi do dự nói:

- Chỉ là, nếu vạn nhất không chuẩn bị tốt, ngược lại dễ đắc tội với vị kia.

Tinh quang chợt lóe trong mắt Chủ nhiệm Lý:

- Tỉnh trưởng, ngài đừng nghĩ như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu không được, nhiều nhất cũng chỉ ở lại chức vị này. Nhưng nếu thành công, trước mặt chúng ta sẽ là một con đường lớn.

Nói đến đây, Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp:

- Tỉnh trưởng Bách cùng lắm chỉ còn hai năm nữa là đến lúc về hưu. Đến lúc đó, chỉ cần ngài bước lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ, phía sau lại được người kia ủng hộ. Như vậy…

Tỉnh trưởng La nghe đến đó, tinh thần cũng rung lên. Đúng rồi, nếu không thành, chẳng lẽ đối phương không để ông làm chức Phó tỉnh trưởng này nữa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là không lên chức được nữa thôi.

Dù sao bây giờ ông cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng La nhìn Chủ nhiệm Lý, trầm giọng nói:

- Được, Thiên Trường, gọi điện thoại cho Hồ lão, nhắn ông ấy cùng với Giang Khương xế chiều đến trị liệu cho tôi.

- Vâng, tỉnh trưởng.

Thấy ông chủ của mình rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, đấu chí bừng bừng, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cũng hưng phấn.