- Làn sao đây?
Suy nghĩ trong lòng của cuộc họp Hội đồng Thiên Y viện khẩn cấp lần này trên cơ bản chỉ có ba chữ “Làm sao đây?”
Từ Khải Liễu trên mặt luôn mang vẻ nghi hoặc, lúc này lông mày hơi nhíu, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, sắc mặt dần trở nên khó coi.
- Giang Khương thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện ta, lại có tiềm lực vô hạn, chủ của Tề Thế Đỉnh... Quyết không thể để cho cậu ta chết trong thế giới phong động kia được...
La lão y sư La Thiên Minh sắc mặt lo lắng, trầm giọng nói:
- Tôi đề nghị lập tức phái đội ngũ mạnh của ngoại viện, một lần nữa tiến vào thế giới phong động. Không liều lĩnh, nhưng ít nhất cũng phải từng bước từng bước xây dựng căn cứ ổn thỏa, đồng thời phái một vài tinh nhuệ đi tuần du xung quanh... Một khi Giang Khương tiếp viện, như vậy chúng ta có thể kịp thời...
- Lão La... Chuyện này không thể quá gấp gáp... Giờ tình hình thế giới phong động kia ác liệt như vậy... Mặc dù chúng ta có thể phái nhân viên đi, nhưng trên căn bản sẽ không có tác dụng quá lớn, ngược lại nếu chọc vào những người thú kia, rất dễ gây ra tai họa lớn hơn...
Lúc này vẻ mặt Chu Hạo Bình rất bất đắc dĩ cất tiếng phản đối:
- Thực lực bản thân Ủy viên thường vụ Giang rất giỏi, hơn nữa cũng không phải loại người tùy tiện mạo hiểm...
- Lão Chu, ông không thể nói như vậy... Giang Khương có thể không xảy ra vấn đề sao, cậu ấy vì thuộc hạ, dấn thân vào nguy hiểm, nếu như chúng ta vứt bỏ không để ý đến...
Lưu Thiên Phúc của Ban Luyện đan lúc này cũng sốt ruột, trầm giọng nói:
- Tôi đồng...
Từ Khải Liễu nghe thấy mấy người này có khuynh hướng càng cãi càng ác liệt, cuối cùng bà cũng nổi giận, vỗ bàn, trầm giọng nói:
- Được rồi, im lặng hết cho tôi!
Từ Khải Liễu hiếm khi tức giận đã nổi đóa trước mặt mọi người. Mọi người đều bất giác rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Vẻ mặt Liêu Long Căn buồn rầu nhìn Từ Khải Liễu đang vô cùng tức giận, khẽ thở dài, nói:
- Đúng là hơi khó làm!
Lưu Mộc Dương ở bên cau mày trầm ngâm một chút, cũng chậm rãi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Từ Khải Liễu, nói:
- Viện trưởng... cô quyết định đi!
Nghe hai vị Ủy viên thường vụ nói vậy, lúc này rất nhiều thành viên Hội đồng viện đều đưa mắt nhìn về phía Từ Khải Liễu.
Nếu hai vị Ủy viên thường vụ đều đã bày tỏ thái độ như vậy, vậy thì nghe theo ý viện trưởng rồi...
Từ Khải Liễu thấy mọi người đều đưa mắt nhìn mình thì hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Tuy hiện tại đã đại khái hiểu rõ thế giới trong phong động có tiềm ẩn uy hiếp như vậy...
- Hơn nữa Lý Nguyên Bân có cấu kết với đối phương, vậy thì chúng ta không thể tiếp tục ở trạng thái phòng ngự bị động này nữa...
- Tôi ra lệnh! Truyền lệnh ngoại viện, lập tức phái đủ nhân viên, tiến vào trú đóng trong Phong động Long Sơn...
- Xây dựng căn cứ phòng ngự sơ cấp trong thế giới phong động...
- Đồng thời, phái tinh nhuệ tuần tra xung quanh...
- Không chủ động tấn công, cố gắng đề phòng đối phương phát giác, nhưng một khi phát hiện ra Giang Khương, toàn lực cứu viện...
Sau một chuỗi mệnh lệnh Từ Khải Liễu truyền đạt xuống, lúc này tất cả mọi người đều đã biết, vị trí của Ủy viên thường vụ Giang kia trong lòng Viện trưởng quả nhiên không tầm thường...
- Ngoài ra, do ngoại viện đã điều động một lượng người lớn vào Phong động Long Sơn... Tôi ra lệnh, toàn viện vào trạng thái đối ngoại giới bị... Đề phòng tình huống ngoài ý muốn phát sinh!
- Vâng!
Thiên Y viện bắt đầu tổng động viên toàn viện, đám Giang Khương lúc này cũng theo Hồ Mục tiến vào đại điện vương cung.
Lần này Cửu Vĩ không thu liễm thân hình mà đi sau lưng Giang Khương tiến về phía trước.
Bóng dáng cao lớn hơn hai thước, cộng thêm chín cái đuôi như nhung phía sau bước đi trên đường trông vô cùng đáng yêu, giống như một con thú cát tường cực lớn vậy...
Nhưng không có ai dám dùng ánh mắt đó để nhìn cô...
Trên đường đi, khi gặp những thủ vệ hoặc cung nữ, sau khi tất cả mọi người nhìn thấy bóng dáng cao lớn này thì đều hết sức lo sợ quỳ rạp dưới đất. Cung tiễn đoàn người rời đi.
Đại diện vương cung này nằm ở vị trí cao nhất, chính giữa nhất của cả vương cung.
Sau khi đám Giang Khương đi xuyên qua mấy hành lang mới bước chân vào trong đại điện này.
Bước vào đại điện, Giang Khương tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện đại điện này cấu trúc không bình thường, nóc nhà cao hơn ba mươi thước, rộng tầm ba bốn chục thước được bảy tám cây cột đá lớn chống đỡ.
Chính giữa nóc nhà là một viên dạ minh châu to bằng quả bóng rổ, xung quanh có tám viên dạ minh châu nhỏ như trái quất, tổng cộng có chín viên, giống như chín bóng đèn mặt trời, chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Lúc này bên trong không có quá nhiều người, chỉ khoảng bốn năm người mà thôi.
Trong đó có ba người đầu sư tử, một người đầu hổ, một người đầu gấu...
Lúc này Sư Khung mặt đầy uy nghiêm đứng trong đại điện. Sau khi y thấy đám Giang Khương bước vào, đặc biệt là Cửu Vĩ đang chậm rãi bước đi sau lưng Giang Khương thì sắc mặt mấy người đều nghiêm lại, tới một bên, khom người phủ ngực hành lễ, nói:
- Cung nghênh miện hạ...
- Ừm...
Cửu Vĩ gật đầu một cái, dưới sự hướng dẫn của Hồ Mục tiếp tục đi vào trong đại điện.
Lúc này trong đại điện có một ngai vàng hết sức hoa lệ rộng chừng hai thước. Vừa nhìn đã biết là vị trí hàng ngày của Sư Khung.
Bên trái phía trước ngai vàng này một chút có một cái ghế đá cao ba xích.
Bên trái, lúc này cũng xếp sáu cái ghế đá giống nhau!
- Thần sứ đại nhân... Mời ngồi!
Hồ Mục mỉm cười chắp tay với Giang Khương, tỏ ý Giang Khương ngồi xuống ghế đá phía bên phải.
Giang Khương nhìn chiếc ghế này, lại liếc xéo sáu cheiecs ghế kia, sau khi hơi nhíu mày thì khóe môi nở nụ cười nhạt, nhưng cũng không nói gì nhiều, sau đó ngồi xuống chiếc ghế kia.
Còn Eve và hai vị Đại vu sư thì rất tùy ý, sau khi thấy Giang Khương ngồi xuống liền đứng yên sau lưng Giang Khương.
- Miện hạ mời thượng tọa!
Còn Cửu Vĩ lúc này đang nghênh ngang ngồi xuống ngai vàng cách sau lưng Giang Khương ba thước.
Rõ ràng, đám người đầu thú này hiểu tương đối rõ tình hình Cửu Vĩ bây giờ. Bóng dáng Cửu Vĩ ngưng tụ không thể nào cách Giang Khương quá xa.
Đợi sau khi Cửu Vĩ ngồi vào chỗ của mình, đám người đầu thú này mới ngồi lên mấy chiếc ghế bên cạnh.
Sư Khung ngồi ở vị trí chủ vị, Hồ Mục ngồi sát ở vị trí thứ hai, sau đó đến hai người đầu sư tử và người đầu hổ, người đầu gấu.
Sau khi mấy người ngồi vào chỗ của mình, Cửu Vĩ quay đầu nhìn mấy người một chút, sau đó trực tiếp nói:
- Sư Khung? Ngươi là đại vương đương nhiệm của thế giới dưới đất này?
Sư Khung nghe Cửu Vĩ nói vậy liền chậm rãi đứng dậy, khí tức uy nghiêm hung tráng quanh người, cho dù là dưới uy áp của Cửu Vĩ vẫn có thể hơi toát ra được.
Y lập tức cúi người cung kính nói:
- Bẩm báo miện hạ, đúng vậy!
- Ừ... Tốt lắm!
Cửu Vĩ khẽ gật đầu, nhìn Sư Khung nói:
- Ta thấy thế giới dưới đật, các tộc sống chung hòa bình các công việc cũng chỉnh tề gọn gàng, ngươi làm tốt lắm!
- Đa tạ miện hạ tán thưởng... Khả năng Sư Khung có hạn, nhưng vì sự tồn tục của các tộc cũng chỉ cố gắng hết sức, không dám lơ là!
Sư Khung lại một lần nữa cung kính nói.
Cửu Vĩ khươ khươ đuôi, giọng nói thanh thúy kia lại vang lên lần nữa:
- Đúng... Nếu ngươi là đại vương thì những gánh nặng này không bao giờ được quên!
- Vâng... Sư Khung nhất định tuân theo miện hạ dạy bảo, tận tâm tận lực, đến chết mới thôi!
Cửu Vĩ hài lòng gật đầu một cái, nói:
- Tốt lắm, ta tương đối hài lòng về đại vương như ngươi, coi như không làm mất mặt Braun!
- Thời gian cấp bách, không nói nhảm nữa... Sư Khung. Thần khí “Thành lũy” đâu?
- Thần khí Thành lũy?
Nghe Cửu Vĩ nói vậy, sắc mặt đám người đầu thú ngồi đây đều biến đổi, thất thanh la lên.
Lúc này sắc mặt Sư Khung trầm xuống, kinh ngạc nhìn Cửu Vĩ, chần chờ nói:
- Không biết vì sao miện hạ lại hỏi về... Thần khí này?
- Lần này ta tới, là nhận sự ủy thác của chư thần, tới lấy Thành lũy về...
Cửu Vĩ chậm rãi nói:
- Yêu thần nhất tộc ta lần này gặp phải phiền phức khá lớn, cần dùng Thần khí này trấn áp, nếu không ta cũng không phải khổ sở quay về thế này!
- Muốn lấy Thành lũy đi?
Nghe Cửu Vĩ nói vậy, sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi, bắt đầu kinh hoàng trố mắt nhìn nhau.
Lúc này sắc mặt Hồ Mục ngồi ở kia cũng âm trầm. Rõ ràng, y cũng không ngờ, thứ mà Cửu Vĩ nói muốn lấy đi ban nãy lại là Thành Lũy!
- Miện hạ... “Thành lũy” này là thứ Braun miện hạ đặc biệt lưu lại cho thế giới dưới đất này... Nếu lấy đi, e là tộc tôi sẽ gặp phải tai họa ngập đầu...
Hồ Mục đứng dậy, cung kính bi thương nói.
- Đúng vậy... Miện hạ, Thành lũy này chính là phụ thần Sư tộc tôi để lại làm vật trấn giới, một khi mất đi, sự tồn vong của tộc tôi sẽ rất đáng lo ngại! Xin miện hạ minh giám!
Sư Khung cũng xanh cả mặt cung kính trả lời.
- Xin miện hạ minh giám...
- Xin miện hạ minh giám...
Đám người đầu thú lúc này đều rối rít đứng dậy, kinh hoàng keue lên.
Thấy phản ứng của đám người này, Cửu Vĩ khẽ híp mắt, trầm giọng nói:
- Tất nhiên là ta biết!
- Lúc đầu Braun đề phòng kết cấu của thế giới mới này không ổn, nên mới để Thành lũy lại. Giờ đã hơn ngàn năm, kết đấu đã vững chắc, tất nhiên không cần Thành lũy chống đỡ nữa... Nếu không ta cũng đã không quay lại lấy vật này đi!
Nói tới đây, đôi mắt màu đỏ máu của Cửu Vĩ khẽ quét qua mọi người, trầm giọng quát lên:
- Chẳng lẽ đám tạp huyết các ngươi, lại dám cãi lại dụ lệnh chư thần các tộc sao?
- Chúng tôi không dám...
Đám người đầu thú ngoài Sư Khung và Hồ Mục cảm nhận được thần uy nồng đậm trên người Cửu Vĩ bộc phát đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đồng loạt lắc đầu kêu.
Lúc này Sư Khung xanh mặt liếc nhìn Hồ Mục bên cạnh một cái, trong đôi mắt sư tử lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nói đến đây, Hồ Mục liếc nhìn Giang Khương vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh, cắn răng nói:
- Nếu miện hạ thật sự muốn lấy Thành lũy đi, vậy khẩn cầu miện hạ thương hại, ủng hộ chúng tôi lên lại mặt đất, cùng tranh cao thấp với nhân tộc... Đảm bảo tộc chúng tôi không cần phải lo lắng về sự tồn tục thì dĩ nhiên là cũng không cần Thành lũy nữa!
- Khẩn cầu miện hạ thương hại...
Các người đầu thú cung kính kêu lớn.