Binh Vương Thần Bí

Chương 124




Giang Khương và Chủ nhiệm Vương cùng đẩy xe phẫu thuật ra khỏi phòng phẫu thuật. Ngoài cửa Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đang vô cùng sốt ruột chờ đợi.

Thấy xe đi ra, vẻ mặt Lý phu nhân căng thẳng hỏi Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, sao rồi?

Giang Khương cười gật đầu:

- Không sao rồi... Chỉ cần ở viện chữa trị một thời gian là không vấn đề gì nữa1

- Thật tốt quá, như vậy thật tốt quá...

Nghe thấy vậy, Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đều thở phào nhẹ nhỏm. Giờ chỉ cần không liên quan đến tính mạng thì chuyện gì cũng dễ nói.

Xong hết mọi chuyện cũng đã bốn năm giờ sáng, mọi người đều vội tản đi. Lý phu nhân tiện đường tiễn Giang Khương về phòng khám sau đó vội vàng về nhà. Lúc chị ta về đến nhà Cục trưởng Lý vẫn chưa ngủ, đôi mắt anh ta đầy tơ máu.

Chuyện này, giống như Giang Khương đã nói, cũng không phải chuyện đơn giản. Trước ánh mắt của bao nhiêu người, lại đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, muốn giấu nhẹm mọi chuyện thì chỉ tự tìm đường chết thôi. Như thế chẳng bằng tàn nhẫn một chút, quyết định cho sớm, nắm quyền chủ động trong tay mới là cách tốt nhất.

Cho nên sau khi Cục trưởng Lý kết thúc cuộc điện thoại với Giang Khương đã cân nhắc lợi hại, rất nhanh chóng đưa ra những chỉ thị đúng đắn, dĩ nhiên, súng đồ chơi cũng đã được chuẩn bị...

Lý phu nhân về đến nhà, nghe thấy còn bắt con trai mình chịu trách nhiệm hình sự, chị ta liền biến sắc nhìn chồng mình, môi run rẩy nói:

- Diệc Dương, vì sao... không chết người, vì sao vẫn không bảo vệ được con mình!

- Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, nhưng Giang Khương đã nhắc nhở anh... Nếu anh làm thế, không những không bảo vệ được thằng súc sinh này, mà anh cũng xong đời...

Cục trưởng Lý hít sâu một hơi, nhìn Lý phu nhân, bất đắc dĩ hừ giọng nói:

- Em có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vị trí này của anh không? Giờ nếu anh bảo vệ con, ngày mai trên mạng sẽ truyền ra tin tức con trai Cục trưởng cục cảnh sát Hà Tây cầm súng khiến người ta trọng thương, được cha một tay che trời...

- Giờ đang ở đầu sóng ngọn gió thế này, anh phải làm như vậy. Tú Anh, em nên nghĩ đến hậu quả... Giờ đã không còn cách nào khác. Em biết chỉ cần anh còn đang tại vị, nhiều nhất nó chỉ vào tù một năm thì có thể bảo vệ nó bình an đi ra, còn nếu anh rớt rồi...

Nói tới đây, Lý cục trưởng bất đắc dĩ thở dài.

Dĩ nhiên Lý phu nhân hiểu rõ, có điều lúc này hai mắt vẫn phiếm hồng. Chị ta đã túc trực ở bệnh viện một đêm, cuối cùng cũng thấy mấy sinh viên kia đều không có chuyện gì. Nhưng chị ta không ngờ vẫn không bảo vệ được con trai mình.

- Được rồi, được rồi... Tú Anh... Chỉ cho con trai vào đó đợi một năm thôi mà... Một năm sau sẽ không có chuyện gì nữa...

Cục trưởng Lý đưa tay ôm vợ mình, chậm rãi an ủi:

- Thằng súc sinh này nếu không để nó được dạy dỗ một chút, không biết tương lai còn gây ra chuyện gì nữa.

Hai vợ chồng này thảo luận suốt cả đêm. Lúc này Giang Khương đã tắm rửa xong nằm lên giường, tiến vào mộng đẹp.

Sau đó là tin tức nhắc nhở kia lóe lên. Giang Khương lại một lần nữa nhìn thấy vị Tổ sư gia kia, thấy ông lão vẫn đang không ngại vất vả tập Ngũ Cầm Hí.

Theo từng động tác của Tổ sư gia, hổ hí, lộc hí được thực hiện. Toàn thân Giang Khương lại một lần nữa cuộn lên một khí tức ấm áp nhè nhẹ. Có điều hôm nay khí tức nhàn nhạt đó xuất hiện từ khắp người hắn dày đặc hơn bình thường rất nhiều. Những khí tức ấm áp này tập trung ở các huyệt vị quanh cơ thể hắn, sau đó theo kinh mạch tàn thân Giang Khương, nhanh chóng lao vào huyệt Khí hải.

Dòng khí lưu ấm áp trong huyệt Khí hải dưới sự kích thích của những khí tức này cũng bắt đầu bốc hơi lên, theo hai mạch nhâm đốc chạy nhanh lên trên.

Trong cỗ khí tức khổng lồ cuộn trào này, khí lưu ấm áp nhanh chóng thông qua thiên trung, nhân trung, lao thẳng lên ấn đường.

Sau khi khí lưu ấm áp này xông lên huyệt ấn đường giữa hai hàng lông mày thì có đột biến xảy ra...

Sau khi một quang mang nhàn nhạt lóe lên trong huyệt ấn đường, cỗ khí lưu ấm áp này đột nhiên phân thành hai cỗ ở ấn đường chạy qua hai bên mắt. Sau khi chúng chảy vào hai mắt của Giang Khương dường như hoàn toàn bị hai mắt của Giang Khương hấp thụ, một lần nữa biến mất không tiếng động.

Những dòng khí lưu ấm áp bên dưới tiếp tục lao vào chỗ ấn đường rồi cũng không ngừng chia thành hai, tiếp tục chảy vào hai mắt của Giang Khương.

Cứ như thế, những khí tức toàn thân Giang Khương không ngừng tập trung vào khí hải, sau đó từng cỗ khí từ khí hải lại không ngừng chạy lên trên cho tới khi tất cả khí tức được phân tán đến hai mắt thì mới dừng lại.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tin tức lóe lên.

- Đã hoàn thành cường hóa Nhãn thức cấp một, tiêu hao 31% năng lượng... Cơ thể sắp tỉnh dậy, tạm dừng Ngũ Cầm vận khí pháp... Tích lũy năng lượng Cửu Vĩ Đệ nhất vĩ 20%...

Giang Khương xoa cái đầu hơi đau nhức một lần nữa tỉnh lại, đến khi hắn chậm rãi mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại.

Hắn cứ nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ, sau đó lại dùng sức híp mắt, Giang Khương bật tỉnh, kinh ngạc nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Bởi vì rèn của sổ của hắn đang bị kéo chặt, nhưng trong tầm nhìn của hắn, căn phòng vốn tối đen lại được hắn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ngay cả những hoa văn nhỏ xíu trên bóng đèn áp trần cũng được hắn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Khương trừng mắt, sau khi một lần nữa xác định xem có phải mình nằm mơ không thì đành bất đắc dĩ nở nụ cười. Mình thường đột nhiên có vài năng lực mới, xem ra tối qua chắc chắn lại xảy ra chuyện gì rồi.

Hắn ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, dần dần bắt đầu quen với tầm nhìn hiện tại, nó giống như tầm nhìn của kính hiển vi vậy.

Giang Khương mở cửa sổ ra, nhìn sang phía đối diện. Lúc này bầu trời hơi sáng, mượn ánh sáng chiếu từ phía chân trời, hai mắt hắn hơi hieps lại, hai đồng tử khẽ co rút, sau đó hắn có thể nhìn rõ chữ trên tờ báo cũ của cửa sổ nhà đối diện.

- Ồ...

Giang Khương đưa tay gãi đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn đã nhớ ra hình như có cường hóa nhãn thức gì đó.

- Mũi cường hóa rồi, mắt cũng cường hóa rồi...

Giang Khương vừa bất đắc dĩ vừa hưng phấn cười. Không biết lần sau mình sẽ cường hóa gì nữa đây? Tai sao? Hay là lưỡi...

- Hộc... hộc... hộc... hộc...

Hai tay hai chân Giang Khương chống xuống đất, cơ thể gập về trước lui ra sau theo quy luật, đồng thời, khi đẩy về trước cơ bụng thỉnh thoảng phát ra âm thanh, khi lui ra sau, giữa ngực và bụng nhanh chóng co rút lại, bắt đầu vang lên âm thanh nặng nền như máy xay gió, trông giống như một con mãnh hổ đang đứng trên mỏm núi đá không ngừng ngửa đầu lên trên gầm rú.

Sau vài lần lặp đi lặp lại như vậy, Giang Khương tiện đà hai tay liên tục di chuyển từ trái ra sau, sang phải rồi ra trước, hai chân đồng thời lui ra sau, dùng hết sức kéo duỗi thắt lưng; đầu ngẩng lên trời, rồi lại cúi nhìn ngang phía trước, giống như một con hổ lười đang duỗi lưng, giữa các khớp của sống lưng không ngừng vang lên tiếng “rắc rắc”.

Hình xăm ở vai trái Giang Khương vẫn lúc sáng lúc tối như trước. Quanh người Giang Khương, cùng với vận động của hắn, khí tức giữa các cơ thịt cũng lờ mờ toát ra, sau đó cùng với vận động của hắn, giữa các cơ và khớp các chi chậm rãi di chuyển, như bắt đầu chậm rãi xảy ra chút biến hóa.

Có điều Giang Khương không chú ý đến những điều này. Mỗi động tác được thực hiện hắn đều cảm thấy giữa các cơ và khớp càng ngày càng lưu loát tự nhiên. Mồ hôi chảy ra trên trán, trên lưng cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Ê... Giang Khương...

Giang Khương nghe thấy một tiếng gọi thanh thúy như hoàng oanh truyền đến bên tai. Hắn chậm rãi dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía truyền đến tiếng gọi. Phía cuối con đường nhỏ, có một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi đi về phía này, hơn nữa vừa đi còn vừa nhẹ nhàng vẫy tay với Giang Khương. Trên mặt cô ấy còn nở nụ cười tinh khiết như ánh trăng.

Hai mắt Giang Khương khẽ híp lại, càng nhìn rõ được nụ cười thuần khiết trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn cách một khoảng khá xa kia.

Sau đó, Giang Khương cũng cười, đưa tay lấy quần áo mặc vào, trong đầu truyền đến tin tức:

- Nhận được năng lượng sinh vật đặc biệt. Độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đệ nhất vĩ là 25%.

- 25%?

Giang Khương nghe thấy tin tức này thì khuôn mặt liền cứng đờ. Sao chỉ còn lại 25%? Hôm qua chẳng phải vẫn còn 50% sao?

- Sao? Nhìn thấy tôi nên anh không vui à?

Tuyên Tử Nguyệt đến gần thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Giang Khương khẽ nhướn mày, hai hàng lông mày ngập tràn anh khí nhướn lên, nhìn Giang Khương không vui nói.

Khóe miệng Giang Khương nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười sảng khoái:

- Làm gì có...

- Vậy ban nãy vừa nhìn thấy tôi hình như anh có vẻ không vui, giống như rất không muốn gặp tôi vậy...

Tuyên Tử Nguyệt hơi chu môi, sau đó trong mắt lóe lên tia đã hiểu, sau đó nói:

- Chẳng lẽ anh bị Tề Nhạc Minh dọa rồi?

Giang Khương hơi nhún vai, sau đó cười:

- Cô cảm thấy sao...

- Tôi cảm thấy không giống...

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng cười, một tên có thể hạ được cả Tiền Lập Nguyên, sao có thể bị Tề Nhạc Minh dọa được.

Giang Khương vừa mặc áo khoác, vừa đánh giá Tuyên Tử Nguyệt từ trên xuống dưới, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tiếc nuối.

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn lại mình, sau đó nhìn Giang Khương, hiếu kỳ nói:

- Anh làm gì vậy?

- Tôi đột nhiên cảm thấy cô mặc váy dài không đẹp...

Giang Khương khẽ chu miệng, cau mày nói.