Binh Vương Thần Bí

Chương 1211:  Nếu vậy




Nghe thấy mấy lời bóng gió của La lão y sư La Thiên Minh, trong lòng Giang Khương cũng biết mấy ngày nay mình làm chút đan dược nên hành động cũng hơi quá một chút. Hắn lập tức vội vàng hứa hẹn. Dù sao thì số đan dược mình cần dùng trong nửa tháng này cũng tạm đủ rồi. Đợi nửa tháng nữa hẵng luyện đan thì sẽ đỡ lộ liễu hơn. 

 La lão y sư La Thiên Minh nghe Giang Khương đồng ý tạm ngừng luyện đan liền hài lòng gật đầu một cái. Còn chuyện hắn có đi thị sát hay không thì không cần vấn đề. Dù sao bên dưới cũng có người phụ trách các phòng ban, còn có các thành viên Hội đồng viện làm chủ quản, có muốn cũng chẳng xảy ra được vấn đề gì lớn! 

 Giang Khương cũng không chần chừ, nếu hôm nay đã không luyện đan, vậy thì cứ đi vòng vòng lộ mặt trước cả đã. Dù sao chuyện này anh làm thật hay làm giả không quan trọng, chỉ cần anh lộ mặt ra chứng tỏ anh cũng tương đối có trách nhiệm, thế là đủ rồi. 

 Dù sao nếu hắn cứ ở mãi trong lò luyện đan sẽ khiến cho người ta lo lắng, cho nên Giang Khương lập tức liền theo chân La lão y sư La Thiên Minh ra ngoài, đi đến các phòng ban bên dưới. Đương nhiên, nếu đã đi cùng với La lão y sư, vậy thì cùng đến Ban giáo dục và đào tạo một vòng vậy. 

 Mặc dù chỉ làm ra vẻ, nhưng một phòng ban cũng phải đi mất một hai tiếng đồng hồ. Chẳng qua Giang Khương không có gì vội, cho nên Giang Khương dự định dùng hai ba ngày để đi thăm hai ba phòng ban. 

 - Tình hình của Ban giáo dục và đào tạo hiện nay trên căn bản khá là tốt. Trưởng ban Lý Phi Dương này cũng tương đối có trách nhiệm. 

 La lão y sư La Thiên Minh vừa đi vừa giới thiệu với Giang Khương tình hình gần đây của Ban giáo dục và đào tạo. 

 Giang Khương gật đầu một cái, đang định lên tiếng thì đột nhiên di động trong túi vang lên. 

 Giang Khương đưa tay móc di động ra, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Hắn hơi nhíu mày, xác nhận trong trí nhớ dường như không hề tồn tại dãy số này nhưng Giang Khương vẫn nhấn nút nghe. 

 Bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp và hơi xa lạ: 

 - Xin hỏi là Giang Khương sao? 

 - Đúng, tôi là Giang Khương. Anh là ai? 

 Giang Khương vừa đi vừa nghi ngờ nói. 

 - Ồ, Giang Khương, xin chào. Tôi là Hồ Vũ Bân, con trai Hồ Khánh Nguyên! 

 Nghe Giang Khương nói, lúc này đầu bên kia xác nhận nói. 

 - A... 

 Giang Khương sửng sốt một chút rồi nhớ ra ngay. Hồ lão y sư đúng là có một con trai tên Hồ Vũ Bân, có điều anh ta luôn ở nước ngoài, sao giờ đột nhiên lại gọi điện cho mình? Hắn liền cười nói: 

 - À, chào anh Hồ, có chuyện gì không? 

 - Là thế này. Hôm trước ba tôi đột nhiên chảy máu não. 

 Giọng Hồ Vũ Bân trầm thấp nói: 

 - Giờ ông ấy vẫn hôn mê bất tỉnh trong Bệnh viện số 1. 

 - Cái gì? 

 Giang Khương biến sức, dừng bước, kinh ngạc nói: 

 - Sao có thể như vậy? Tôi nhớ sức khỏe Hồ sư phụ rất tốt. Huyết áp cũng không cao. 

 - Đúng vậy. Ông ấy gặp chút kích động, sau đó ngã từ cầu thang xuống! 

 Bên kia giọng Hồ Vũ Bân càng trầm thấp hơn, nói. 

 Giang Khương hít một hơi thật sâu, thoáng lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi: 

 - Vậy giờ tình hình Hồ sư phụ như thế nào? 

 - Tình hình rất tệ... Giờ vẫn trong trạng thái hôn mê sâu! Phía bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch rồi... 

 Nghe tới đây, sắc mặt Giang Khương càng thêm khó coi, chợt quay đầu nhìn về phía Diêu Nhất Minh sau lưng, trầm giọng nói: 

 - Bảo Ban hậu cần chuẩn bị máy bay ngay cho tôi, bay thẳng đến tỉnh Nam... Ngoài ra bảo Văn phòng thường trú tỉnh Nam lập tức cử người đến Bệnh viện số 1, kiểm tra tình hình bác sĩ Hồ Khánh Nguyên! 

 - Vâng... 

 Sau khi thông báo xong, Giang Khương lúc này mới nói với Hồ Vũ Bân trong điện thoại: 

 - Yên tâm, trong hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ tới... 

 Lúc này, trong khoa ngoại mạch máu não Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Đông Nguyên tỉnh Nam, một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi mặt mày bi thương từ từ đặt điện thoại trong tay xuống. 

 - Thế nào? Vũ Bân... Con nói với cậu ấy chưa? Cậu ấy nói thế nào? 

 Một phụ nữ lớn tuổi mặt mũi tiều tụy bên cạnh lo lắng nhìn Hồ Vũ Bân nói. 

 - Mẹ... Cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới ngay! 

 Lúc này trong mắt Hồ Vũ Bân mang theo chút kinh ngạc, chậm rãi nói. 

 - Cậu ấy tới ngay? 

 Người phụ nữ nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nói: 

 - Vậy con có nói với cậu ấy muốn cậu ấy mời chuyên gia từ Bắc Kinh đến không? 

 - Con chưa nói... 

 Lúc này Hồ Vũ Bân hơi ngẩn người ra nói. 

 - Haizz.... Sao con không nói? Không mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới. Cậu ấy tới thì có ích gì? 

 Người phụ nữ tức giận nói. 

 Hồ Vũ Bân lắc đầu một cái, nghĩ tới những lời truyền đến trong điện thoại liền chậm rãi lắc đầu một cái, nghi ngờ nói: 

 - Con còn chưa kịp nói, hình như cậu ấy nói sẽ đưa một tổ chữa trị gì đó đến! 

 - Đưa tổ chữa trị đến? 

 Người phụ nữ hơi ngẩn ra, vẻ tức giận lúc này mới hơi tiêu tan, thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: 

 - Xem ra Giang Khương này đúng là lăn lộn ở Bắc Kinh khá tốt... 

 - Đúng vậy... 

 Hồ Vũ Bân nghĩ lại dường như ban nãy đối phương ra lệnh cho ai đó, gì mà bảo Ban hậu cần sắp xếp máy bay, còn cử Tổ chữa trị tinh nhuệ đến, còn bảo người bên Văn phòng thường trú bên này đến trước xem tình hình gì đó... Trong lòng gã cũng tràn đầy nghi ngờ, gật đầu đáp. Chẳng lẽ học trò cũ này của cha giờ có quyền lực đến như vậy sao? 

 Nếu vậy, lần này tình hình của cho e là thật sự có hy vọng rồi, hơn nữa... 

 Hai người mang theo chút nghi ngờ chậm rãi trở lại phòng bệnh, nhìn Hồ lão y sư nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh bên kia trên mặt hai người đều lóe lên tia ảm đạm. Đặc biệt là người phụ nữ trong mắt càng đầy vẻ lo âu. 

 Đúng lúc người phụ nữ đi đến đầu giường, chuẩn bị uống miếng nước, chiếc di động đặt ở đầu dường đột nhiên vang lên. 

 Nhìn chiếc di động đời cũ đang rung, người phụ nữ n lẩy bẩy cầm điện thoại di động lên, nhìn một cái, sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói: 

 - Vũ Bân... Bọn họ lại gọi điện thoại tới... 


 - Haizz... Giờ nếu vẫn còn Tỉnh trưởng Bạch thì tốt quá... Tỉnh Nam bây giờ thật sự không còn ai có thể giúp được chúng ta... 

 Nói tới đây, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía Hồ lão y sư trên giường bệnh, mặt đầy đau khổ nói: 

 - Phòng khám là tâm huyết của cha con bao nhiêu năm nay. Giờ nếu bị họ lấy đi, mẹ biết ăn nói thế nào với ba con! 

 Nghe người phụ nữ nói vậy, trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ bất lực và bực tức.