Lần này sáu vệ sĩ đi cùng nhóm Giang Khương là những người rất có kinh nghiệm. Trước khi mọi người chuẩn bị đi ngủ họ đã chuẩn bị xong thuốc xịt muỗi và thuốc chống côn trùng, diệt hết các côn trung xung quanh lều trại một lượt.
Giang Khương lúc này chưa muốn ngủ, đang ôm Tiểu Bảo nằm trên nóc xe jeep, hai cha con vui vẻ ngắm những ngôi sao lấp lánh trên đầu.
- Khi đó, ba và các chú các bác kia cũng vậy, trên thảo nguyên đuổi linh dương, săn thỏ... Sau đó cũng nướng ăn như vậy. Khi đó, ba của con... Bác Bảo Cường của con, uống rượu lợi hại nhất...
- Wao, còn lợi hại hơn ba sao?
Tiểu Bảo tò mò nói.
- Đúng vậy... Còn lợi hại hơn cả ba.
Giọng Giang Khương khàn khàn một chút, gật đầu tiếp tục nói:
- Bác Bảo Cường của con khi đó còn cứu mạng ba...
- Một mình bác ấy đánh ba bốn người, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Nói đến đây, Giang Khương đột nhiên cảm thấy dường như khóe mắt của mình dường như có thêm thứ chất lỏng âm ấm, lúc này đang chậm rãi chảy xuống gò má mình. Hóa ra... bất giác mình đã lệ nóng lưng tròng.
Sau khi nằm im một lúc lâu Giang Khương mới đứng dậy nhẹ nhàng bế Tiểu Bảo đã ngủ say lên, sau đó đi đến lều vải, đặt Tiểu Bảo vào trong túi ngủ rồi mới chậm rãi đi ra khỏi túi ngủ.
Giờ đêm đã tương đối khuya, bên cạnh đống lửa chỉ có Eve, hai vị Đại vu sư. Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đã quay về lều vải nghỉ ngơi. Ở một đống lửa cách đó không xa có một cao thủ ngoại viện đi theo cùng cùng với hai vệ sĩ kiêm tài xế đang ngồi tán gẫu, vừa gác đêm.
- Sao vẫn chưa ngủ?
Giang Khương ngồi xuống bên đống lửa, tùy ý nói.
- Huyết tộc là sinh vật thích sống về đêm... Chẳng lẽ anh không biết sao?
Eve lãnh đạm trả lời.
Giang Khương khẽ cười một tiếng, nói:
- Thích sống về đêm, lẽ nào không cần phải ngủ sao? Anh thấy là do chênh lệch thời gian nên em chưa thích ứng được đấy?
-... Anh biết rồi còn nói? Eve khinh thường liếc mắt nhìn Giang Khương một cái.
Giang Khương nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn về phía hai vị Đại vu sư đang nhắm mắt dưỡng thần, dùng thổ ngữ nói:
- Sao? Hai vị cũng chưa đi nghỉ à? Chẳng lẽ vừa mới quay về cố hương nên bất an mất ngủ sao?
Nghe giọng của Giang Khương, Đại vu sư Poragu và Draco đều chậm rãi mở mắt ra. Hai tháng ở cùng nên hai người đã hiểu tính cách của vị sứ giả đại nhân này. Họ cũng không cần như trước kia, lúc nào cũng lễ độ cung kính.
Sau khi hai người nhìn nhau một cái, trên mặt Poragu nở nụ cười cổ quái nói:
- Thảo nguyên tối nay không được yên bình!
- Không yên bình?
Chân mày Giang Khương khẽ nhướn lên, ngạc nhiên nói:
- Là sao?
Draco ở bên lắc đầu, giải thích:
- Chúng tôi cảm thấy trong thảo nguyên đêm nay dường như rất không yên bình. Phía xa có tiếng quạ kêu loạn, có một vài côn trùng đang phát ra những âm thanh cảnh báo...
- Trong thảo nguyên có vài kẻ ngoại lai không được hoanh nghênh...
Poragu chậm rãi bổ sung nói.
- Kẻ ngoại lai không được hoan nghênh?
Giang Khương ngẩn người, sau đó cả cười, nói:
- Là đang nói chúng ta sao?
- Không, không phải chúng ta... Là có những người khác...
Poragu lắc đầu, trong mắt lóe lên tia khác thường, nói:
- Bọn chúng ở cách đây không xa.
Nhưng, cũng vừa khéo nằm ngoài cảm giác của chúng ta mà thôi.
Nghe hai người nói, ánh mắt Giang Khương hơi lạnh lẽo. Eve ở bên mắt hơi híp lại, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Bóng đêm chính là địa bàn của Huyết tộc bọn em....
- Không...
Hai vị đại vu sư lúc này nhìn nhau một cái, cũng nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:
- Ở đây, cho dù ban ngày hay ban đêm đều là nơi của chúng tôi...
Đêm càng lúc càng khuya, khi một đống lửa trong số đó dần tắt thì gần như tất cả mọi người đều trong lều vải nghỉ ngơi, chỉ còn hai lão già trông có vẻ nhà
quê đang ngồi gác đêm trước đống lửa cuối cùng.
Có điều, rõ ràng hai ông già nhà quê này đang lười biếng, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, nhìn giống như là ngủ.
- Không phải chứ? Đám này vô ý đến thế sao?
Ở phía xa, hai người lẳng lặng nằm trên một sườn núi nhỏ, cầm ống dòm quan sát doanh trại.
- Không sai.
Một người mũ đội đầu đen có hồng ngoại nhìn ban đêm nhìn mấy bóng dáng màu đỏ nhạt trong ống kính, hừ giọng nói:
- Tất cả mọi người ở trong lều ngủ, bên ngoài chỉ còn lại hai lão già, không còn ai khác...
- Haha... Xem ra lần này chúng ta thật sự đã làm quá rồi, sớm biết như vậy thì cho một đội tới là đủ rồi...
Hai người khế cười, sau đó tiếp tục đợi những người khác tới. Cuối cùng, một tiếng sau, trong tai nghe của họ truyền đến tin tức.
-Johnny tiên sinh đối phương trên căn bản không có phòng bị gì, trừ hai người da đen dẫn đường ra, những người còn lại có lẽ giờ đều đã ngủ...
Nhìn người đàn ông tóc vàng mặt mày nghiêm trọng trước mặt, hai người cung kính thấp giọng hồi báo.
- ? Bọn họ không có vệ sĩ gác đêm à? Nghe hai người hồi báo, .Johnny hơi chau mày một cái, nói.
- Đúng... Chúng tôi vừa mới quan sát, trừ hai lão già da đen ra, những người khác đều đã vào trong lều.
Hai lính đánh thuê trầm giọng đáp.
Thấy hai người xác nhận, chân mày .Johnny càng nhíu chặt. Là thành viên của Cô Lang trước kia, mặc dù không phải thành viên tác chiến nhưng gã vẫn hiểu rõ thực lực từng thành viên Cô Lang. Trong tình huống thế này, Giang Khương là thành viên tác chiến của Cô Lang sao có thể sơ suất đến như vậy? Thậm chí còn
không có cả vệ sĩ?
Johnny không an lòng, lấy ống nhòm hồng ngoại nhìn đêm nhìn về phía doanh trại phía xa xa...
Sau khi nhìn vài lần, cuối cùng gã cũng xác nhận, ngoài hai bóng người ngồi cạnh đống lửa thì trong mỗi lều vải đều có phản ứng nhiệt năng.
- Các người xác định trong doanh trại không có gì khác thường chứ?
Mặc dù trong lòng đại khái đã an tâm, nhưng .Johnny vẫn xác nhận thêm lần nữa.
- Đúng vậy. .Johnny tiên sinh, chúng tôi có thể khẳng định, xin ngài hãy tin vào thực lực của chúng tôi.
JJohnny chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía người đàn ông cao lớn, trầm giọng nói:
- Chú ý, cố gắng khống chế tình hình, giảm thiểu số người bị thương. Chúng ta cần cố gắng bắt được nhiều tên còn sống.
- Dĩ nhiên! 'Tên đàn ông cao to tóc nâu cười gẵn nói:
- Yên tâm, bọn chúng sẽ không thoát được một ai đâu!