Nghe Liêu Long Căn nói, nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Lưu Mộc Dương cũng mỉm cười:
- Đó là vì Giang Khương không tệ, nhưng Thiên Y Viện chúng ta là bảo vệ Hoa Hạ, Huyết tộc nghênh ngang chạy đến chúc mừng, chúng ta vừa không thể đánh lại không thể giết, còn phải tiếp đãi chu đáo. Người khác nhìn vào chỉ sợ rất khó coi. Giang Khương, cậu nói phải nên làm thế nào đây?
Từ Khải Liễu nhìn không nổi nữa, cười nói:
- Được rồi, hai người cũng đừng nhạo báng Ủy viên thường vụ mới tấn chức của chúng ta nữa. Người đến chính là khách, người khác nghĩ thế nào, Thiên Y. Viện từ lúc nào để ý đến chứ?
Nói đến đây, ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn Giang Khương, cười nói:
- Bất kể cô ta có chủ ý gì, dù sao thì binh đến tướng chặn. Giang Khương, con phải nên cẩn thận, đừng để bị cô ta mê hoặc rồi bị lấy đi nửa số máu trong người.
Nghe Từ Khải Liễu nói, mặt Giang Khương đỏ lên. Người nào mà không biết Bá tước Eve tấn cấp Hầu tước đều là do công lao của hắn. Người ta từ xa vạn dặm đến tham gia chúc mừng, tất nhiên phải do hắn đi xử lý chuyện này.
Sắp xếp bữa tiệc trưa là một vấn đề rất lớn, nhưng ban Hậu cần và ban Ngoại giao xử lý rất tốt ở phương diện này. Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Vốn gia đình Giang Văn Ba và thầy trò Tôn Diệu Nguyệt được phân ngồi hai bàn khác nhau, nhưng Tôn Diệu Nguyệt lại không để ý đến sự an bài của Thiên Y Viện, trực tiếp ngồi xuống bàn của Giang Văn Ba.
Sau khi dùng ánh mắt quyến rũ đuổi hai vị y sư nhất phẩm và nhị phẩm ra bàn khác, tự nhiên dẫn hai đệ tử của mình ngồi xuống cùng một bàn với Giang Văn Ba, sau đó cười híp mắt:
- Giang đường chủ, không ngại chứ?
- Không ngại, dĩ nhiên là không ngại rồi.
Nhìn gương mặt trang điểm diêm dúa của Tôn Diệu Nguyệt, sau đó nhìn hai cô gái đang ngượng ngùng bên cạnh, Giang Văn Ba mỉm cười gật đầu.
- Giang thúc thúc, dì Viên, chào hai người. Hai cô gái liền lên tiếng chào hỏi.
- Ừm, Thanh Linh, Tiểu Vũ, đã mấy ngày không gặp rồi. Dì có chút nhớ hai con đấy.
Giang phu nhân ngồi bên cạnh khẽ cười, sau đó mới nhìn Tôn Diệu Nguyệt chính giữa. Đối với vị Sơn Trường Đại Nhân đại danh đỉnh đỉnh của Cổ môn, Giang phu nhân đúng là có chút hiếu kỳ.
Bà cũng đã nghe nói về Tôn Diệu Nguyệt từ lâu, hơn nữa còn nghe nói người này có quan hệ không rõ ràng với con trai bảo bối của bà.
Nhìn qua hai lần, Giang phu nhân đúng là có chút than thở. Không ai biết chính xác tuổi tác của Sơn Trường Đại Nhân, nhưng căn cứ theo điều tra thì khoảng chừng ba mươi. Dáng người và dung mạo có thể nói là xinh đẹp vô song, nghe nói thực lực rất kinh người.
Thực lực ít nhất là Thiên giai nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu thì không ai biết.
Tôn Diệu Nguyệt dĩ nhiên là cảm nhận được ánh mắt của Giang phu nhân, sau đó cười nói:
~ Viên phu nhân, xem ra bà rất quen thân với hai đệ tử của tôi.
Tôn Diệu Nguyệt quan sát Giang Nguyệt Minh, cười nói:
- Đúng, tôi và Giang Khương cũng xem như quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang thiếu đường chủ.
Nói đến đây, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt chuyển động, sau đó dịu dàng nói:
- Chậc chậc, dáng dấp của Giang thiếu đường chủ thật là anh tuấn, còn dễ nhìn hơn so với anh của cậu nhiều. Nào, đến xem Thanh Linh và Tiểu Vũ nhà tôi đi, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy có thể, cậu hấy chọn lấy một người.