Binh Vương Thần Bí

Chương 1141: Tôi nói này




Ở Bắc Kinh cách đó ngàn dặm, lúc này thời tiết tuy quang đãng nhưng nhiệt độ vẫn không cao. Ông cụ Dương ngồi trong phòng khách bưng ly Thanh Tâm trà nóng chậm rãi nhấp một miếng, sau đó mới hài lòng thở phào một cái, nhìn về phía đồng chí già, nhẹ giọng hừ nói:

- Lão Ngô... Tôi nói này, Thanh Tâm trà có phải là anh không có đâu, sao cứ phải đến chỗ tôi uống ké vậy!

Ông cụ mắt ưng bên cạnh khế hừ một tiếng, nhìn ông cụ Dương, nói:

- Lão Dương... Anh cũng đừng keo kiệt vậy chứ. Ai mà không biết đợt tết ít

nhất anh có thêm một, hai cân... Không đến chỗ anh hưởng xái thì đến chỗ ai nữa chứ?

Ông cụ Dương nghe lão Ngô hừ một tiếng thì trên mặt thoáng lộ vẻ tự đắc, mỉm cười nói:

- Nhưng cũng không nhiều... Chỉ có một cân, còn bị thằng nhóc nhà tôi lấy đi vài lạng, còn lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ mình tôi uống chút thôi...

- Lão Dương, anh cũng phung phí ghê nhỉ. Một năm chúng ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có một cân. Anh nhiều hơn chúng tôi ít nhất gấp đôi mà còn chưa biết đủ...

Đồng chí lão Ngô nhìn bộ dạng đắc ý của lão Dương thì không kìm được thầm hừ một tiếng. Lão Dương này đúng là gặp may, mấy năm trước lại có giao tình với Giang Khương kia, thật sự khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Có điều lúc này đồng chí lão Ngô cũng không để ý đến chuyện ngưỡng mộ nữa, sau khi thở dài một chút, đôi mắt ưng liền lóe lên tia phiền muộn, nhìn về phía lão Dương, hừ giọng nói:

- Lão Dương... Tôi cũng không cố ý đến hưởng xái trà của anh đâu. Chắc anh cũng biết chuyện của thằng nhóc đáng chết nhà tôi rồi, không biết vì sao lại chọc giận cậu ấy, bị cậu ấy dẫn đến Thiên Y viện rồi...

- Giờ đã mấy ngày rồi, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì? Đến bây giờ vẫn chưa có một thông báo chỉ tiết nào. Tuy Thiên Y viện của cậu ấy giỏi, giờ cậu ấy cũng là thành viên Hội đồng Thiên Y viện. Nhưng ít nhiều gì không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật chứ?

Nói tới đây, đồng chí lão Ngô khẽ cau mày, trầm giọng nói:

- Lão Dương, kể ra quan hệ của anh với Giang Khương cũng thân, anh có thể hỏi giúp tôi một chút không?

~ Hỏi một chút?

Đồng chí lão Dương chần chờ một chút, sau đó liền gật đầu, nhìn sắc mặt buồn bã của ông cụ Ngô, nói:

- Được... vậy để tôi hỏi giúp anh. Nhưng anh cũng biết... Thằng nhóc nhà anh tung thẳng vào cậu ấy, hơn nữa còn làm bị thương người của cậu ấy... Tôi cũng chỉ có thể hỏi khéo giúp, còn cậu ấy có nể mặt hay không là chuyện khác!

- Được được... Lão Dương anh hỏi giúp, ít nhiều gì cũng nhờ cậu ta châm chước một chút... Anh không biết chứ bà vợ tôi khóc trước mặt tôi hai ngày nay, bắt tôi phải đưa cháu của bà ấy về...

Đôi mắt ưng của lão Ngô đầy tức giận nói: - Mặc dù cậu ấy là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, nhưng dù sao tôi cũng là ai

chứ... Ít nhiều cũng phải nể mặt tôi một chút chứ! Cũng không thể để tôi đi tìm vị Viện trưởng Từ kia được...

- Được rồi được rồi... Lão Ngô, anh cũng đừng lầm bầm nữa, anh có gan thì tự đi lầm bầm với cậu ấy di... Tôi gọi điện giúp anh là được chứ gì?

Nhìn đồng chí lão Ngô mặt mày buồn bã lầm bầm, ông cụ Dương khế hừ một tiếng; nhưng vẫn cầm điện thoại lên.

- A lô? A... Ừm... Được, cảm ơn... Ông cụ Dương nghỉ ngờ nhíu mày một cái, cúp điện thoại nói:

- Thư ký của cậu ấy nghe máy, hình như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng...

- Thật sao? Anh đừng hù tôi đấy? Đồng chí lão Ngô cau mày bất mãn nói. - Hù anh làm gì?

Cụ Dương nhìn lão Ngô có vẻ không tin thì khẽ hừ một tiếng, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.

- A... Tử Nguyệt à... Giang Khương đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại của ông?

- Cái gì?

-A?

- Thật à...

Ông cụ Dương sửng sờ cúp điện thoại.

Ông cầm điện thoại một lúc mà vẫn chưa hoàn hồn lại.

- Lão Dương... Sao vậy?

Nhìn ông cụ Dương ngẩn ra, cụ Ngô mặt đầy kinh ngạc, vội vàng hỏi.

Cụ Dương bị cụ Ngô hét lên hai tiếng mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt cổ quái nói:

- Giang Khương... đang thi Ủy viên thường vụ... - Thi cái gì? Ủy viên thường vụ? Cái gì?

Ông cụ Ngô cũng ngẩn ra và nghỉ ngờ.

- Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện... Cụ Dương lẩm bẩm:


- Đúng... Cụ Dương chậm rãi gật đầu nói. - Trời...

Cụ Ngô trầm mặc một lúc, sau khi đưa tay xoa mạnh mặt một cái mới ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dương, cười khan nói:

- Cái đó... lão Dương... Đừng gọi điện nữa... Vị đó muốn làm thế nào thì làm đi, chỉ cần chừa cho thằng nhóc đáng chết kia một hơi thở là được...

Cụ Dương nhìn đồng chí lão Ngô khổ sở cười khan cũng đồng tình gật đầu