Binh Vương Thần Bí

Chương 1127




Nhưng nếu Giang Khương đã đề nghị, hơn nữa nhìn biểu hiện thần kỳ của hẳn trước kia, chỉ sợ tiểu tử này cũng có chút lòng tin, hoặc mắt thấy không ổn định thì chơi cú chót cũng có thể.

Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được mà nhìn sang y sư Chu Hạo Bình. Vừa rồi Chu Hạo Bình có nói, nếu Giang Khương là y sư nhị phẩm hoặc nhất phẩm, thì có đủ tư cách để tham gia tuyển chọn.

Giang Khương đột nhiên đề nghị như vậy, y sư Chu khó mà phản đối.

Quả nhiên, sắc mặt Chu Hạo Bình phát lạnh, nhưng cũng không nói lời nào.

Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương ngồi nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ cười khổ. Rõ ràng bọn họ cũng không nghĩ đến Giang Khương lại đưa ra yêu cầu và đề

nghị như vậy.

Từ Khải Liễu khẽ cười lắc đầu, nhìn mọi người, nói:

- Được rồi, chúng tôi trên nguyên tắc sẽ đồng ý với đề nghị này của Giang Khương. Dù sao Giang Khương cũng có đầy đủ thực lực, năng lực và uy tín. Nhưng trước đây chưa từng có tiền lệ một y sĩ nhất phẩm chưa đến kỳ hạn được tham gia kỳ thi lên y sư nhất phẩm, cho nên phải trưng cầu ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đồng ý, như vậy sẽ mở một tiền lệ cho Giang Khương.

- Tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Năng lực của Giang Khương được thể hiện rõ trên khắp mọi mặt. Tôi đồng ý cho Giang Khương cơ hội này.

Mặc dù La Thiên Minh cũng không quá coi trọng đề nghị đột ngột này của đệ tử, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, liền không do dự mà ủng hộ. Ông tin rằng, nếu Giang Khương đã nói ra như vậy, tất nhiên sẽ có chút năm chắc.

Vu Phượng Minh nhìn Giang Khương, mỉm cười một cái, sau khi suy nghĩ một chút, định lên tiếng thì Ngô y sư đã giành trước:

- Viện trưởng, tôi cảm thấy chuyện này nên cân nhắc lại. Dù sao trước đây vẫn chưa có tiền lệ. Nếu bởi vì một mình Giang Khương mà phá bỏ tiền lệ này, chỉ sợ sau này uy nghiêm của viện sẽ phải chịu khiêu chiến.

- Đúng, tôi cũng cảm thấy lời nói của Ngô y sư rất chính xác. Quy định chính là quy định, không thể tùy tiện phá vỡ.

Có Ngô y sư mở phát pháo đầu tiên, Chu Hạo Bình cũng không kiêng ky, lập tức tiếp lời.

La Thiên Minh khẽ hừ một tiếng, nói:

~ Tình huống như vậy cũng không phải là không có tiền lệ. Ban đầu Giang Khương là y sĩ tam phẩm, nhảy một bước đến y sĩ nhất phẩm. Nếu Giang Khương đã có thực lực như vậy, phá lệ lần nữa thì như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ rút ngắn thời gian thi lại mà thôi. Cái chính là Giang Khương phải thông qua mới được.

La Thiên Minh vừa nói xong, sắc mặt của Chu Hạo Bình và y sĩ Ngô đều cứng lại. Nhất thời không biết nói lời nào. Dù sao La Thiên Minh nói là thật. Trước kia đã từng phá lệ với Giang Khương một lần. Mặc dù chỉ là y sĩ nhưng cũng là phá lệ.


Thấy Chu Hạo Bình và y sư Ngô không có ý kiến phản đối, Từ Khải Liễu lại nhìn những người khác, cười nói:

- Được rồi, những người khác cũng nói lên ý kiến của mình đi. Vu Phượng Minh khẽ mỉm cười, lên tiếng:

- Đối với thực lực của Giang Khương và năng lực tổng hợp của cậu ấy, tôi vô cùng coi trọng và tín nhiệm. Nếu trước kia đã từng có lệ, ngược lại cũng nên cho Giang Khương cơ hội này. Dù sao chúng ta cũng không thể tùy ý mai một người tốt.

- Lão già kia, cái gì gọi là mai một người tốt? Tiểu tử kia là nhân tài, chẳng lẽ đến lượt lão phu mai một sao?

Nghe Vu Phượng Minh nói, Chu Hạo Bình không khỏi thầm mắng.

Ngô y sư nhìn nụ cười trên gương mặt La Thiên Minh, cùng với phản ứng của nhóm người Viện trưởng, trong lòng cũng cười khổ không thôi. Rõ ràng, nhóm người Viện trưởng khá ủng hộ Giang Khương. Vốn bọn họ định để cho người đến ban Giám sát nêu lên ý kiến của mình, chính là muốn ngăn cản Giang Khương tham gia ứng tuyển, nhưng lại không nghĩ đến lại bị Giang Khương phản đòn lại như vậy.

Nhìn sắc mặt khó coi của Chu Hạo Bình, Ngô y sư biết được chỉ sợ lần này khó mà phản biện được nữa, chỉ có thể lui thêm một bước, liền hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: - Nếu mọi người đã cho rằng như vậy, tôi cũng không phản đối nữa.

Nhưng tôi cảm thấy, nếu muốn phá lệ, Giang Khương phải thể hiện thực lực chân chính. Nếu không, khó mà khiến kẻ dưới phục tùng.

Thấy Ngô y sư đã lui bước, Chu Hạo Bình cảm thấy rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Ngô y sư, cơn giận trong lòng rất nhanh tiêu tán. Ông biết, nếu cứ cưỡng ép ngăn cản là không thể nào, cứ đợi Ngô y sư nói ra vấn đề gì tiếp theo để ngăn cản Giang Khương.

- Lão Ngô, nói tiếp ý kiến của ông đi. Từ Khải Liễu gật đầu, nói.

- Được, tôi cảm thấy nếu đã vì Giang Khương mà phá lệ, vậy Giang Khương cũng phải thể hiện thực lực của mình, để mọi người đều chịu phục.

- Hơn nữa, Giang Khương đã tự tin nói ra như thế, cho là cậu ấy có năng lực và thực lực này, tôi nghĩ là Giang Khương phải thông qua cuộc thi y sư nhất phẩm mới được. Hơn nữa, cậu ấy phải bắt đầu từ cuộc thi y sư tam phẩm, từng bậc thông qua mới có thể chân chính phục chúng, khiến cho các thành viên Thiên Y Viện phải công nhận.