Binh Vương Thần Bí

Chương 1120: Nhìn gương mặt tức giận




- Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng lại tùy tiện làm theo ý mình, đúng là quá càn rỡ. Thiên Y Viện chúng ta vừa mới ổn định lại, tại sao lại gây ra chuyện như thế? Chúng ta hoàn toàn có thể tránh được, không cần phải gây ra trận thế lớn, mang người lạ vào trong viện như vậy.

Gương mặt Chu Hạo Bình không nén nổi sự tức giận, nhìn Từ Khải Liễu ngồi sau bàn làm việc, trầm giọng nói:

- Viện trưởng, phiền phức ở đây chính là trong số người bị bắt có cháu trai của Ngô lão ở văn phòng chính phủ. Giang Khương đã vi phạm nguyên tắc không đụng chạm thế tục của Thiên Y Viện chúng ta. Cậu ta đã hoàn toàn làm loạn viện quy.

Nhìn gương mặt tức giận của Chu Hạo Bình, Từ Khải Liễu mỉm cười, sau đó bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới lên tiếng:

- Lão Chu, tôi biết tính tình của ông, không thích nhìn nhất là những người tùy ý. Tôi thật sự hiểu ông đang nói gì.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Chu Hạo Bình chậm rãi gật đầu. Ông ta muốn chính là phản ứng như vậy của Từ Khải Liễu. Nếu không, ông cũng không trong thời điểm mấu chốt này mà đích thân đến tìm Từ Khải Liễu nói chuyện. Trước giờ mọi người đều biết tính cách của ông thẳng thắn, thấy không hợp ý thì sẽ nói ngay. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ông đến đây.

Nếu không, nếu Từ Khải Liễu cho rằng ông ta vì vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà công kích Giang Khương, vậy thì cái mất nhiều hơn cái được.

- Nhưng lão Chu, Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, cậu ấy có quyền nhìn tình huống mà đưa ra biện pháp xử lý tương xứng.

Từ Khải Liễu đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Chu Hạo Bình, mỉm cười nói tiếp:

~ Tuy nói lần này cậu ấy xử lý có chút quá khích, nhưng uy nghiêm của Thiên Y Viện không thể đụng chạm. Đối phương đả thương thành viên của viện, hơn nữa còn uy hiếp thành viên khác. Căn cứ vào thân phận của đối phương, Giang Khương làm như vậy cũng đã là nhẹ lắm rồi.

Sắc mặt Chu Hạo Bình hơi biến đổi, nhưng vẫn nói tiếp:

- Viện trưởng, Thiên Y Viện chúng ta vừa mới trải qua đại kiếp. Chuyện lần này liên quan đến giới chính trị của thế tục, nhất định phải thận trọng xử lý, không thể tùy tiện cưỡng ép vận dụng lực lượng như vậy trước mặt người dân bình thường, lại còn đối kháng với cảnh sát, trực tiếp mang đối phương về viện.

- Mặc dù Giang Khương có quyền lợi này, nhưng cậu ấy thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, tất lại càng phải cẩn thận hơn. Bây giờ Kim Lăng đang vô cùng hỗn loạn. Có nhiều lời đồn đã xuất hiện. Hơn nữa, bên phía Bắc Kinh cũng đã nhận được tin tức. Tôi nghĩ Ngô lão cũng không muốn liên lạc với viện ta, chắc hẳn đang chờ câu trả lời của chúng ta.

Từ Khải Liễu gật đầu, đưa tay nâng tách trà lên, lại tùy ý nhấp một ngụm, sau đó ngón tay gõ nhẹ lên bàn, như có điều suy nghĩ, rồi nhìn Chu Hạo Bình, nói:

- Lão Chu, chuyện này cũng không sao. Giang Khương thật ra thì cũng không phải là không tuân theo nguyên tắc. Giới thế tục bên kia cũng không cần nói cái gì. Nếu Giang Khương đang xử lý chuyện này thì cứ để cậu ấy xử lý. Chỉ cần đối phương có vấn đề, về sau nói với bọn họ một tiếng là được. Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nói đến đây, thấy Chu Hạo Bình còn đang muốn lên tiếng, liên đặt tách trà xuống, phát ra một tiếng cạch, trầm giọng nói:

- Lão Chu, tôi đã nói qua, Thiên Y Viện chúng ta không thích phiền toái nhưng cũng không sợ phiền toái. Thân là thành viên của Thiên Y Viện, bảo vệ tôn nghiêm của viện không bị xúc phạm là chức trách của tất cả mọi người. Mà Giang Khương thân là thành viên Hội Đồng Viện, thấy thành viên của viện bị người ta cố ý đả thương, liền lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn mà xử lý. Lúc này lại càng phải lộ ra uy nghiêm của bổn viện, chấn nhiếp kẻ xấu, không để cho người †a nghĩ răng Thiên Y Viện là nơi dễ ăn hiếp.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.

Nhìn Từ Khải Liễu nói một tràng định luận việc này, ánh mắt Chu Hạo Bình chớp động, trong mắt lóe lên sự không cam lòng nhưng rồi cũng không nói nữa. Ông biết Từ Khải Liễu nói đúng, nhưng chỉ là đứng trên góc độ khác nhau mà thôi.

Tuy nói cách xử lý của Giang Khương có chút vấn đề, nhưng nếu Từ Khải Liễu không có ý kiến, Chu Hạo Bình cũng chỉ có thể hậm hực lui ra ngoài. Nếu còn đứng đó mà tranh cãi, ngược lại mới không ổn.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt Chu Hạo Bình nhanh chóng trở nên phiền muộn. Vốn tưởng rằng với tính cách ngay thẳng của Từ Khải Liễu, khi nhắc đến hành động tùy ý của Giang Khương, nhất định sẽ được Từ Khải Liễu đồng ý, nhưng không nghĩ đến, suy nghĩ và hành động của Từ Khải Liễu không giống như trước kia. Xem ra, sự kiện phản bội lần trước đã khiến cho suy nghĩ của Từ Khải Liễu có không ít thay đổi.

- Thất sách, thất sách.

Chu Hạo Bình thở dài. Sớm biết như vậy đã không nên đến đây.

- Lão Chu, như thế nào rồi?

Nhìn sắc mặt phiền muộn của Chu Hạo Bình, y sư Ngô cũng kinh hãi, thầm nghĩ:

- Chẳng lế không có tác dụng? Trong lúc y sư Ngô đang kinh nghị, liền thấy Chu Hạo Bình lắc đầu.

Chu Hạo Bình bước ra khỏi phòng làm việc của Viện trưởng không bao lâu, tin tức đã truyền ra ngoài.

Tuy không biết tình huống cụ thể, nhưng nghe có người thấy y sư Chu bước ra từ phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt vô cùng khó coi, La Thiên Minh liền thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hớn hở.

Còn Lưu Mộc Dương nghe xong chuyện này, cũng dở khóc dở cười.

Ngược lại, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc nghe xong, liền nhìn nhau rồi phá lên cười.

- Tính tình của lão Chu quá nôn nóng rồi. Vu Phượng Minh lắc đầu, nói. Lưu Thiên Phúc cũng khẽ mỉm cười:

- Đúng là có chút nóng vội. Nếu là tôi, tôi sẽ chờ thêm hai ngày nữa, xem tình huống như thế nào rồi mới đi.

- Sao mà phải chờ hai ngày chứ? Tuyển chọn sắp bắt đầu rồi. Đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng không chờ kịp.

Vu Phượng Minh nói: - Nhưng Giang Khương chỉ với hai mươi mấy tuổi đã đi được đến bước này, sao có thể tùy tiện lộ ra cái đuôi cho người ta nắm chứ. Qua hai ngày nữa thì sẽ

biết. Haiz, lão Chu đúng là quá nôn nóng rồi.

- Trưởng ban, tôi vừa mới nghe nói y sư Chu từ trong phòng làm việc của Viện trưởng bước ra, sắc mặt không được tốt lắm.