- Wao...
Đám đông bên cạnh đã dần kéo đến, nhìn thấy động tĩnh trên khán đài thì hàng loạt những tiếng thán phục vang lên. Mấy người trên đài trên căn bản các thành viên nội viện đều biết. Những người này đều là cao thủ trong các tiên sinh ngoại viện, nghe nói đều có thực lực Thiên giai cấp 2.
Vậy mà Ủy viên Giang Khương một mình chống lại mấy người, chẳng những không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí hình như còn khiến cho mấy vị tiên sinh này hơi ứng phó; thực lực hình như còn mạnh mẽ hơn so với lời đồn mấy phần.
- Đáng chết, một đám vô dụng...
Chu Thế Dương sắc mặt xanh đen nhìn chằm chằm màn hình. Lão nhìn cảnh tượng trên đó mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Rồi lão lại nhìn về phía quảng trường chật đầy người, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Vốn lão đã ra lệnh cho ngoại viện phải trực tiếp bắt Giang Khương lại ở phạm vi ngoại viện. Nhưng ai ngờ ngoại viện không chỉ không bắt được Giang Khương lại mà còn để Giang Khương gây ra động tĩnh lớn đến thế. Khiến lão suýt chút nữa thì đấm vào màn hình trước mặt một đấm rồi.
Có điều, Chu Thế Dương nhìn cảnh tượng trên màn hình rồi miễn cưỡng nhịn xuống. Nếu đấm vỡ màn hình rồi thì mình sẽ không thể thấy được tình hình hiện tại nữa.
- Đáng chết...
Chu Thế Dương nhìn cảnh tượng dây dưa trên màn hình thì cũng chỉ có thể tức giận mắng một tiếng nữa. Nếu những cao thủ ngoại viện này mà không bắt được tên Giang Khương đáng chết kia thì phiền phức to rồi.
Đang lúc Chu Thế Dương bực bội thì điện thoại cá nhân của lão vang lên. Lão cầm điện thoại nhìn cái tên bên trên, nhướng mày một cái, trong mắt lóe lên tia bực bội và bất lực nhưng vẫn nghe điện thoại.
- Xảy ra chuyện gì vậy? không phải anh nói Giang Khương vừa vào ngoại viện là sẽ bị bắt lại sao? Sao lại náo loạn như vậy?
Giọng nói bên kia đúng như lão dự liệu, tràn đầy căm tức và chất vấn.
- Lão Ninh... Yên tâm, bây giờ ngoại viện đang vây hắn lại, hắn không chạy thoát đâu...
Sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm, nhưng dù sao đây cũng là do lão sắp xếp có sơ hở nên trầm giọng nói:
- Anh cứ bận rộn chuyện của mình đi. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt!
- Chu Thế Dương... Tôi nói cho anh biết, lúc này không thể để ra sơ suất gì, nếu để xảy ra sơ suất... cả tôi và anh đều xong đời!
Ninh Hán Dân không tin vào lời đảm bảo của Chu Thế Dương, lạnh giọng nói.
- Tôi biết... Hừ... Còn cần anh nói sao?
Chu Thế Dương cười hung ác nói:
- Đã đến bước này rồi thì không cần phải nghĩ nhiều nữa... Giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Anh cứ yên tâm làm xong chuyện của anh, nếu như bên anh có gì sai sót là hỏng hết mọi chuyện đấy!
- Hừ...
Ninh Hán Dân bên kia hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Chu Thế Dương ném điện thoại lên bàn làm việc, sau khi nhìn chằm chằm điện thoại hừ lạnh một tiếng thì ánh mắt lạnh lùng mới nhìn lại màn hình lần nữa. Tình hình bên đó vẫn không có gì thay đổi.
Ba bốn người vẫn vây lấy Giang Khương trên đai hỗn chiến không ngừng. Bên cạnh còn có vài người nhưng không thể nhúng tay vào được.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều người như vậy mà không bắt được một người sao... Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự lợi hại đến mức đó?
Chu Thế Dương cắn răng nghiến lợi tức giận hét.
Thư ký bên cạnh nhìn thấy bộ dạng tức giận của chu thế dương thì đôi mắt xoay chuyển hai vòng rồi nhìn về phía Chu Thế Dương nhỏ giọng cười nói:
- Chu tổng... Tôi có một biện pháp...
- Ồ? Biện pháp gì?
Ánh mắt Chu Thế Dương hơi sáng lên, quay đầu nhìn về phía thư ký, trầm giọng nói.
Thư ký khẽ mỉm cười, sau đó thấp giọng nói:
- Chu tổng... Nếu đã có lệnh của Hội đồng viện, muốn chúng ta bắt Giang Khương, vậy thì hình như không cần quá câu nệ nữa...
Chu Thế Dương nhìn nụ cười mỉm thần bí của thư ký thì hơi sửng sốt một chút,, sau đó trên mặt cũng bắt đầu chậm rãi nở nụ cười châm biếm... Đúng rồi, nếu đã có lệnh của Thiên Y viện, vậy hà tất mình phải phiền toái như vậy? Đúng là bị những giáo điều của viện làm hỏng đầu óc mất rồi, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra.
Trong quảng trường, lúc này đã tụ tập bốn năm trăm người, hơn nữa trong đó trừ gần một nửa là Y sĩ thực tập, có bốn phần là y sĩ, hai phần còn lại là thành viên cao cấp cấp y sư trở lên.
Cao thủ ngoại viện trắng trợn vây công ủy viên Hội đồng viện trong nội viện, chỉ có một lý do và khả năng. Đó là Hội đồng viện ra lệnh phải bắt giữ Giang Khương. Nếu không bất kỳ thành viên ngoại viện nào cũng không dám ra tay với Ủy viên Hội đồng viện như vậy.
Nhưng kỳ quái là, tại sao lại bắt giữ Ủy viên Hội đồng viện? Cho tới giờ đâu có nghe tin tức nào truyền ra? Chuyện trọng đại như vậy, chắc chắn Hội đồng viện không thể giữ bí mật không tiết lộ. Kỳ quái hơn là, Ủy viên Giang Khương này lại ra tay phản kháng. Tình hình này khiến mọi người phải suy ngẫm.
Những thành viên nội viện cấp cao nghe thấy tin này trong lòng cũng dâng lên suy nghĩ và nghi ngờ như vậy. Luật pháp, quy định, chế độ của Thiên Y viện nghiêm khắc... Ngàn năm nay dưới luật pháp của viện chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
Cho nên, gần trăm thành viên cấp cao cấp y sư sau khi biết được tình hình này cũng chạy tới, muốn xem thử có chuyện gì.
Còn Chủ nhiệm Ngưu lúc này dĩ nhiên đã chú ý thấy dưới đài càng lúc càng nhiều người tụ tập. Hơn nữa trong số đó thậm chí có không ít Y sư nhị phẩm thì trên trán không kìm được toát mồ hôi.
Mặc dù đúng là Hội đồng viện đã ra lệnh, nhưng ông thân là Phó chủ nhiệm ngoại viện, hơn nữa từ trước đến nay có quan hệ mật thiết với Thiên y sư Chu Thế Dương. Lần này nhận được mật lệnh của Chu Thế Dương nhưng sao ông cứ cảm thấy trong chuyện này hình như có gì đó không đúng?
Có điều nếu đã có mật lệnh của Chu Thế Dương, hơn nữa lại có lệnh của Hội đồng Thiên Y viện, dĩ nhiên Chủ nhiệm Ngưu sẽ dốc sức thực hiện. Nhưng ông không ngờ, mình không cách nào bắt được Giang Khương một cách im lặng, thậm chí còn để Giang Khương chạy vào trong nội viện, hơn nữa còn náo động ra thế này. Như vậy bảo sao ông không lo cho được...
Ông vừa nghĩ đến vẻ mặt giận dữ của Chu tổng kia thì chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, dốc hết toàn lực, dẫn hai cao thủ tấn công Giang Khương. Có điều lúc này trong lòng ông thầm hối hận. Nếu sớm biết thằng nhãi này khó dây dưa như vậy thì đã chuẩn bị trước, nghiến răng mời vị kia ra tay, dĩ nhiên sẽ dễ bắt được Giang Khương hơn rồi.
Có điều bây giờ đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể dốc hết sức lực, xem thể có thể bắt được Giang Khương này không. Ông không tin, một mình Giang Khương đấu với với nhiều người như vậy mà vẫn có thể kiên trì được lâu.
Vẻ mặt Giang Khương lúc này vẫn lãnh đạm, mặc dù không thể chiếm thế thượng phong như lúc đầu nhưng dưới sự vây công của ba người hắn không hề lộ chút yếu thế. Thậm chí thỉnh thoảng hắn còn đánh được một chiêu khiến ba người tay chân luống cuống.
Cứ đánh một lúc như vậy, lúc này Giang Khương vẫn vừa công vừa thủ, không hề có chút cảm giác không chống đỡ được. Chủ nhiệm Ngưu thấy đánh lâu như vậy vẫn chưa thắng được thì sắc mặt càng lúc càng khó coi, trên trán bắt đầu toát những giọt mồ hôi to như hạt đầu.
- Đáng chết, thằng nhãi này lợi hại như vậy sao? Sao giống đấu với gà chọi vậy?
Đúng lúc Chủ nhiệm Ngưu bắt đầu hơi tuyệt vọng thì tiếp viện cuối cùng cũng tới.
- Chủ nhiệm Ngưu... Mời lui xuống, bao vây cậu ấy lại trước đã...
Một giọng nói truyền tới khiến tim Chủ nhiệm Ngưu thoáng buông lỏng. Xem ra Chu tổng đã không nhịn được nữa, cuối cùng cũng phái tiếp viện tới rồi.
Sau khi nghe vậy Chủ nhiệm Ngưu liền vung tay lên, bảo mọi người lui xuống. Đồng thời sau khi mình toàn lực đánh Giang Khương một đòn thì cũng nhẹ nhàng lui xuống.
Khán đài không lớn, lúc này bên dưới khán đài đã có một nhóm cao thủ ngoại viện chạy tới, vây quanh khán đài. Đồng thời 6, 7 cao thủ Thiên vị dẫn 10 cao thủ Địa giai vẻ mặt ngưng trọng bao vây xung quanh, đề phòng Giang Khương một lần nữa bỏ trốn.
Có điều, có không ít tiên sinh ngoại viện trong lòng thấp thỏm. Bọn họ đều biết thực lực siêu quần của Ủy viên Giang Khương này, thậm chí hình như còn có thể nhờ vào Tề Thế Đỉnh để bay lên. Có điều bây giờ Tề Thế Đỉnh không có bên cạnh đối phương, có lẽ đối phương sẽ không có cách gì để tùy tiện thoát đi.
Có điều mọi người nhìn chằm chằm Giang Khương đang đứng trên đài thì phát hiện hình như đối phương không hề có ý định chạy trốn, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm kia lúc này cũng bắt đầu lộ chút cảm xúc.
- Hừ...
Giang Khương thoát ra khỏi trạng thái Trống rỗng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn đám người đông đúc trên quản trường, lộ ra vẻ hài lòng. Hắn đang đợi giây phút này...
- Nếu các người nói Hội đồng viện hạ lệnh muốn bắt giữ tôi, vậy thì mời Trưởng bao Lưu và Viện trưởng ra tuyên bố mệnh lệnh
này; nếu không tôi nghi ngờ các người làm giả mệnh lệnh!
Giang Khương nhìn chằm chằm đám Chủ nhiệm Ngưu bên dưới đài, cao giọng nói.
Giang Khương vừa nói ra lời này, những thành viên nội viện dưới đài đều bàn luận sôi nổi.
- A... Đúng là ra lệnh bắt giữ...
- Dĩ nhiên, nếu không có lệnh bắt giữ, ngoại viện sao dám làm vậy với Giang Khương?
- Nhưng vì sao? Chẳng lẽ Giang Khương thật sự phản bội viện? Nhưng sao không có chút tin tức gì?
- Chuyện này đúng là có chút kỳ quái... Hơn nữa sao Hội đồng viện không đưa ra thông báo? Mà sao Giang Khương nhất định phải gặp Viện trưởng và Trưởng ban Lưu? Chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Mọi người xì xào bàn tán, không ít các thành viên cấp bậc y sư đều nhìn Giang Khương trên đài, nghi ngờ hỏi nhau. Là thành viên cấp cao, dĩ nhiên họ nhận ra có gì đó không đúng.
Đám Chủ nhiệm Ngưu và thành viên ngoại viện vây quanh Giang Khương dĩ nhiên không thể để Giang Khương nói tiếp. Một thành viên ngoại viện lúc này trầm giọng ngắt lời Giang Khương nói:
- Giang Khương, đây là lệnh của Hội đồng viện, cậu còn dám kháng lệnh... còn không mau đưa tay chịu trói!
- Hừ... Rốt cuộc các người phụng mệnh ai? Viện trưởng Từ? Hay Trưởng ban Lưu? Còn sư phụ của tôi, bọn họ đâu? Để bọn họ ra đây, tôi thấy họ thì sẽ chấp nhận lệnh của viện này là thật!
Giang Khương lạnh giọng cười nói:
- Bây giờ các người thuận miệng nói là lệnh của Hội đồng viện, không có Viện trưởng và Trưởng ban Lưu chứng minh, tôi không tin! Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng chỉ dựa vào Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân là có thể một tay che trời sao? Mời Viện trưởng và Trưởng ban Lưu, cả sư phụ của tôi ra đây. Nếu không tôi rất nghi ngờ Viện trưởng bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không!
- Im miệng...
Chủ nhiệm Ngưu nghe Giang Khương nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, đồng thời vung tay lên, hai người sau lưng lập tức ném hai quả cầu sắt màu đen lên đài.