Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư - Chương 48




Nghe được lời xin lỗi kia cho dù có buồn bực đến đầu thì lửa giận cũng hết hơn phân nửa. Kỳ thật hắn cũng không muốn cùng nàng cãi nhau, phải biết rằng mội khi tức giận hắn đều ăn không ngon ngủ không yên, luôn ảnh hưởng trực tiếp đến công tác.



“Em hôm nay đi đâu ?” Lại mở miệng nhưng ngữ khí đã nhẹ dịu hơn nhiều.



“Về quê, đi làm chứng minh thư.”



“Em không có nói cho anh biết!” Giọng nói hơi lên án.



“Cho nên em nói xin lỗi đấy thôi.” Ngữ điệu trả lời cũng ngọt đến mức làm cho người ta run lên .



“Về sau cũng không như vậy nữa!” Ngữ khí nói chuyện có chút hung ác, bất quá Đạm Dung thời khắc này lại vô ý thức gật gật đầu, miệng ngâm nga phát ra một tiếng “ừm” rất nhỏ.



Vạn Tuế hai tay đem nàng ôm chặt, oán khí trong người hóa thành thở dài bất đắc dĩ. Chiến tranh lạnh cũng xong, rốt cục lại hòa hảo. Hắn hôn hôn đỉnh đầu của nàng, một mùi hương thản nhiên lướt nhẹ qua cánh mũi.



Hít một hơi thật sâu xác định người kia thật sự đang ở bên cạnh, mà không phài nằm mộng. Vài ngày xa cách nhiệt huyết hừng hực bùng nổ, hắn nhịn không được nhẹ đẩy nàng ra, tay nâng chiếc cằm khéo léo lên, thần tốc xâm nhập đôi môi của nàng.



Vị cồn nhẹ tiến vào khứu giác, đầu lưỡi mềm mại mang theo một chút cuồng dã, ở khoang miệng của nàng bừa bãi quấy nhiễu. Nàng chỉ có thể nhón gót chân, tận lực nâng thân thể lên chào đón hắn khiến dục vọng tron người hắn càng dâng cao.



“Tối hôm nay đừng đi…”



Thanh âm trầm thấp mang theo áp lực thì thào, Đạm Dung không khỏi chấn động. Nàng cũng không phải là kẻ khờ khạo, thiếu nữ không hiểu biết loại sự tình này, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì, thân thể mềm mại bị một vật cứng đang ngẩng đầu cọ xát, nàng chỉ cảm thấy cả người như mềm nhũn ra, chỉ biết choàng hai tay gắt gao ôm lấy cổ của hắn mới có thể chống đỡ thân thể.



Áo khoác bị rớt ra, một cánh tay ấm áp theo vạt áo lông chậm rãi đến lưng, trong lòng bàn tay ma sát làn da nhất thời làm cho tóc gáy của nàng dựng thẳng lên. Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, tay chân run rẩy kịch liệt. Không phải sợ hãi, đó là một loại cảm giác khẩn trương không hiểu, nàng không biết phải làm sao đáp lại.



“Dung… Sợ sao?” Hơi thở gấp gáp, giọng nói khàn khàn nồng đợm tình dục quanh quẩn ở bên tai nàng, tựa hồ đang cố kiềm nén, Đạm Dung chỉ có thể thật sâu chôn bả đầu ở trong lòng của hắn, không cho hắn nhìn đến bộ dáng ngượng ngùng của nàng.



Thân thể bỗng dưnglơ lửng, cánh tay vững vàng kia cho nàng một cái ôm công chúa, sau đó đi đến phòng trong. Đạm Dung suốt quãng đường đi không có mở mắt ra, bên tai nghe rõ ràng nhịp tim đập cấp tốc “Thình thịch thình thịch” của hắn.



Hắn đem nàng đặt ngồi ở trên giường, buông hai tay trên cổ ra, âu yếm hôn nhẹ trên mi mắt của nàng.



“Ngồi đây.” Nói xong rồi đi ra ngoài, Đạm Dung mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cửa.



2 phút sau, hắn cầm áo ngủ tiến vào.



“Em tắm qua sao?”



Đạm Dung gật gật đầu, hắn đem một bộ trong đó đưa cho nàng.





” Thay đi.”



Đều phải cởi sạch, vì sao còn muốn thay quần áo? Nàng ngốc ngốc tiếp nhận, mắt thấy hắn lại đi rồi, sau đó cửa phòng tắm bị đóng lại, một hồi liền nghe được tiếng nước chảy “rào rào”.



Không làm sao? Hay là do nàng rất ngây ngô, hắn ghét bỏ ? Đạm Dung ngây người một hồi, nghĩ mãi đoán không ra tâm tư của hắn, vẫn là ngoan ngoãn cầm lấy áo ngủ đi đến phòng tắm bên ngoài rửa mặt, thay quần áo.



Áo ngủ rất lớn, phỏng chừng là bộ hắn bình thường vẫn mặc, bên trong rộng thùng thình, có vẻ nhìn qua như cơ thể trống trơn. Nàng cởi quần lót ra, xếp lại, lại đem tay áo cùng ống quần kéo lên cao, mới không còn quá dài.



Sau khi trở lại, nhìn thấy hắn mái tóc đen ẩm ướt từ trong phòng tắm đi ra, trên tay còn mang theo máy sấy tóc. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, lại vỗ vỗ giường.



” Lại đây.”




Đạm Dung lúng ta lúng túng đi đến bên người hắn, eo bị bàn tay to phủ lên, máy sấy tóc được đưa đến trước mặt.



” Giúp anh sấy khô tóc.”



Thực buồn bực, biểu hiện của hắn hoàn toàn không giống nam nhân bình thường. Như thế nào đột nhiên lại ngừng? Nam nhân đối với nữ nhân mình thích, không phải đều giống như lang sói? Chẳng lẽ là nàng mị lực không đủ?



Không yên lòng khỏi động máy sấy tóc, “Ô ô” âm thanh vang lên. Hắn dùng dầu gội đầu có mùi hương rất dễ chịu. Nàng quỳ gối giữa hai hai chân của hắn, tay không ngừng xoa mái tóc của hắn. Dưới hơi nóng, mái tóc dần khô, sợi tóc tinh tế mềm mại, sờ thực thoải mái, rất ít nam sinh có được.



Hắn có ưu điểm hơn so với rất nhiều nam nhân khác, nhưng có thể hay không trên phương diện nào đó có bệnh không tiện nói ra? Nhưng là hắn vừa rồi rõ ràng có phản ứng.



“Suy nghĩ cái gì?”



“Ách?” Trong tiếng vang của máy sáy nghe không rõ lời hắn nói, nàng hơi xoay người.



“Anh hỏi em suy nghĩ cái gì?” Hắn đem nàng ôm ở trên đùi, rút đi dây điện vướng víu của máy sấy.



“A, không có.” Nàng lắc đầu.



Nghi hoặc trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng chính là một bộ muốn nói lại thôi, còn nói là không có? Nhưng là vài giây sau thấy nàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc, hắn quyết định không truy vấn nữa, vỗ vỗ hai bên má của nàng nhẹ giọng nói: “Ngủ. Anh hôm nay mệt chết đi được, bởi vì uống rượu không thể lái xe đưa em về, cho nên mới bảo em đừng đi.”



“À.” Nguyên lai là bởi vì nguyên nhân này.



“Em ngủ phòng khách, không quấy rầy anh nữa.”




“Anh nghĩ muốn ôm em.” Tuy rằng đây là hành động ngọt ngào mà phi thường tra tấn, vừa rồi suýt chút nữa không khống chế được. Vài ngày không ôm nàng, hắn nghĩ muốn đem nàng hung hăng áp đảo dưới người. Nhưng là nàng khẩn trương như vậy, khẳng định còn không có chuẩn bị tốt, hắn không thể chỉ lo cho dục vọng của bản thân.



“Để cho anh ôm em ngủ, được không?” Thanh âm mang theo khẩn cầu hèn mọn, Đạm Dung gật gật đầu.



Hắn tắt đèn, đắp chăn ôm nàng nằm xuống, đem hai người phủ. Giường rất rộng, bọn họ chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ. Trong bóng đêm ai cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc hô hấp của cả hai phát ra rất nhỏ.



Mặt đối mặt cực kỳ không thoải mái, với tư thế này ngủ được mới là lạ, nàng lặng lẽ hoạt động tay chân xoay người, dời đi một chút, đưa lưng về phía hắn. Đáng tiếc giây tiếp theo liền bị hắn kéo trở lại, một bàn tay còn choàng qua cổ nàng, thân thể kề sát vào nàng.



“Đừng lộn xộn.” Trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, thân thể của nàng như vì hắn độ thân đính làm bàn hoàn toàn rơi vào của hắn vây quanh dưới, trong không khí tràn ngập thuộc loại của nàng mùi thơm của cơ thể, hắn cảm thấy thân thể của chính mình lại rục rịch.



Xem ra hắn là thật sự chỉ muốn đi ngủ, Đạm Dung trầm tĩnh lại, đồng thời sợ hãi than cho chính mình đáy lòng không thuần khiết, vì thế thoải mái mà nói: “Anh có biết không? Em khi mới đầu quen biết anh thì nghĩ anh là Gay.”



“Ách?” Lần này đổi lại là hắn ngây người.



Nàng nắm tay cố định ở bên hông, đầu hơi ngưỡng về phía sau, hơi thở như lan.



“Bởi vì em lần đầu tiên gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh nói anh không cần nữ sinh?”



“Có sao?” Hắn dùng ngón tay vuốt ve lưng nàng, chân ôm lấy chân nhỏ của nàng, đem nàng hoàn toàn cố định.



“Đương nhiên!” Bởi vì bị kiềm chế, nànghơi giật mình.



“Anh như thế nào giống Gay?” Hắn tà ác cầm lấy dục vọng nhẹ nhàng đụng vào cái mông của nàng, vật thể cứng rắn làm cho nàng cứng đờ tại chỗ.




“Anh… Không phải không nghĩ muốn sao?” Nàng lại bắt đầu khẩn trương.



“Em nói đâu?” Hắn dùng đầu lưỡi liếm hôn vành tai của nàng, thanh âm âm nhẹ nhàng mà ái muội.



“Em vừa rồi rất sợ, cho nên anh mới dừng lại, xem ra em không hài lòng.”



“Em nghĩ đến… Em nghĩ đến…” Hô hấp của nàng bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa bàn tay to bên hông đột nhiên tiến vào áo ngủ rộng thùng thình, hoàn toàn không kịp làm cho nàng thích ứng liền trực tiếp vươn ma trảo tiến công.



“Em lại cho rằng như thế! Em thế nhưng lại nghĩ rằng anh là Gay!” Hắn hơi dụng lực, chọc nàng thấp giọng thét chói tai.



Áo ngủ hai ba phát đã bị giải khai, cái lạnh khẽ lướt qua, Đạm Dung kinh hô: “Lạnh…” Nhưng là ngay sau đó, hắn bao phủ lên người nàng, mang theo trừng phạt đánh chiếm gáy của nàng. Nội y dưới bàn tay của ai- kia lặng yên chảy xuống, nụ hôn nhẹ nhàng ẩm ướt hạ trước ngực.




Thật nói không nên lời đây là một loại cảm giác gì, không chán ghét, lại không quá thoải mái. Nàng nhíu mi, duy nhất cảm giác chính là chính mình giống kem, hắn lại không ngừng liếm, biến thành nàng toàn thân đều ngứa. Nàng có thế nào ăn ngon sao?



Hắn cắn một ngụm thắt lưng của nàng, tay ở ngực nàng thi triển ma pháp ép buộc người, khiến cho trong cơ thể nàng một trận khô nóng. Cảm giác này rất quái dị, nàng kêu rên hai tiếng, kéo kéo đầu của hắn kháng nghị.



Hắn nhanh chóng rời đi một lát, trong chớp mắt lại trở về, lúc này hai người đã không che đậy chút nào. Dán người ở trên làn da ấm áp trơn bóng, hắn khởi động thân, nương theo tia sáng mỏng manh nhìn chằm chằm nàng.



Dưới thân là nữ nhân hắn thích nhất, bao nhiêu lần hắn hận không thể đem nàng sát nhập hòa làm một trong thân thể mình. Nhưng là thời điểm này, hắn lại sợ nàng sẽ bị thương tổn.



“Em chuẩn bị tốt sao?” Hắn thấp giọng nói nhỏ, bàn tay xẹt qua mật đạo, dĩ nhiên ướt át nhưng là động tác này khiến cho nàng kẹp chặt hai chân lại.



“Thả lỏng…” Hắn hôn hôn mặt của nàng, dùng đầu gối đem chân của nàng chậm rãi tách ra, mười ngón tay của nàng báu chặt trên lưng hắn.



“Đừng sợ… Tin tưởng anh…”



Đạm Dung khi nghe hắn nhẹ nỉ non đã thanh tỉnh lại, tay vịn thắt lưng của hắn ý muốn thăm dò, nhưng là lúc hắn đi vào bất giác xuất hiện một trận đau đớn xuyên tim.



Nàng cắn môi, đem móng tay đâm sâu vào da thịt của hắn, dần dần chậm rãi quen dần với sự xâm nhập của hắn. Vạn Tuế biết nàng khẩn trương, chỉ có thể càng không ngừng hôn mặt của nàng, hôn mí mắt của nàng, vành tai, miệng thì thào an ủi dỗ dành, thẳng đến khi thân thể của nàng không còn cứng ngắc nữa, mới chậm rãi tiến nhập.



Môt đêm dài, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua rèm cửa sổ khe hở vụng trộm lẻn vào bên trong, xem xét tình nhân gian riêng tư.



Người trên giường rốt cục cũng dừng lại, thanh âm thô suyễn cũng dần dần bình phục. Vạn Tuế vươn cánh tay mở ngọn đèn đầu giường, vào phòng tắm vắt khăn ấm, giúp nàng vệ sinh sạch sẽ.



Đạm Dung khi đèn sáng lên nhanh chóng dùng hai tay che mặt, tùy ý tay hắn vuốt nhẹ qua thân thể của nàng. Một lát sau, hắn lại tắt đèn, chui trở lại ổ chăn, ôm lấy nàng một lần nữa.



“Còn đau?”



Đạm Dung gật gật đầu, lại lắc đầu. Vạn Tuế buồn cười, xoa xoa đầu nàng: “Đứa ngốc.” Trừ bỏ đau ra, phỏng chừng nàng không có cảm giác gì khác. Nữ hài tử lần đầu tiên đều như vậy, hắn có thể hiểu, chính là cố gắng tận lực giảm bớt đau đớn của nàng.



“Cám ơn em…”



Ừm…” Tuy rằng không thể nói rõ có cái cảm giác hưởng thụ đặc biệt gì, bất quá hắn thực ôn nhu. Từ tiểu cô nương lột xác thành nữ nhân chân chính chỉ là chuyện trong phút chốc, nàng không phải là xử nữ tình kết giả [?], đối với quan niệm về trinh tiết kia cũng không có bao nhiêu chấp nhất nhưng cũng không phải là người tùy tiện.



Lần đầu nàng thích nam nhân, nàng không hối hận, bởi vì từ vừa rồi hành vi của hắn, nàng cảm nhận được hắn đối với của nàng thật quý trọng, có điều này là đủ rồi.



“Cũng cám ơn anh…”