Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư - Chương 31




Đạm Dung giữa trưa xuất môn đi dạo vài giờ, mua hai bộ quần áo cùng một đôi giầy. Năm giờ, trên đường người đi lại trở nên vội vàng, tựa hồ đều vội vàng về nhà đoàn viên, nhiều quán ăn đều đóng cửa, chỉ còn lại mỗi tiệm rượu sinh ý thịnh vượng, ngay cả tiệm Fastfood cũng vắng vẻ yên tĩnh.



Sáng sớm, Vạn Quý Phi có gọi điện cho nàng, mời nàng đến Vạn gia ăn cơm, bất quá nàng khéo léo từ chối. Nếu đến nhà sư huynh thật không thích hợp, mà đến Vạn gia lại càng không thích hợp.



Người ta một nhà cùng nhau ăn cơm, nàng chen chân cái gì? Huống hồ, hắn cũng không mở miệng.



Sau khi tùy tiện ăn vài thứ, cảm giác đi dạo nữa cũng không có ý nghĩa gì, nàng quyết định dẹp đường hồi phủ. Bên trong tiểu khu, hoa viên giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo đầy từng góc ngõ. Mấy tòa nhà cao hơn mười tầng, mỗi nhà cửa sổ đều sáng đèn ấm áp. Bảy giờ tối, chắc nhà bọn họ đều đang ăn bữa cơm đoàn viên đi.



Nàng ảm đạm đi vào thang máy, nhìn trên đỉnh nhảy số, cảm thấy một mảnh thê lương. Ngươi đã quen cô đơn, vì sao còn có thể cảm thấy tịch mịch? Trên mặt kính thang máy bên tường, chiếu ra gương mặt nàng hiện giờ không chút biểu tình.



Mở cửa ra, trong phòng ánh đèn màu vàng sáng lấp lánh, khiến cho nàng giật mình vài giây. Giống như từ khi chuyển tới nơi này, mỗi lần về trễ đều có ánh đèn sáng. Nàng khép hàng mi mắt cười cười vì thói quen được bác sĩ Vạn săn sóc, cũng vì chính mình không ốm mà rên. Kỳ thật có người nào đối với ngươi tốt như vậy sao, không sai .



Lúc tắm rửa, nàng đặc biệt hăng say, từ đầu đến chân dùng sức chà xát mấy lần, quyết định đem oán khí xui xẻo đều tẩy sạch sẽ đi.



Ở ban công thời điểm phơi quần áo, nàng nghe được ngoài phòng có tiếng người. Tò mò đi xem, mới đến cửa phòng khách thì Vạn Quý Phi bất ngờ không kịp phòng nhảy bổ vào người.



“Tiểu Đạm Dung, nhớ ngươi muốn chết!” Cô cực kì nhiệt tình cho nàng một cái ôm mạnh mẽ, Đạm Dung chỉ có thể ngơ ngác, thân thể cứng ngắc.



Không phải mới hai ngày không gặp sao?



“A, ngươi vừa tắm? Thơm quá a!” Vạn Quý Phi dùng mũi ở trên cổ của nàng hít hít ngửi ngửi vài cái, phô bày bộ dáng mê đắm. Còn cọ cọ vài cái, sau đó nhanh chóng bị người ta xách ném ra như con chó nhỏ.



“Đứng đắn đi!” Là thanh âm thần mặt đen.



Vạn Quý Phi ngẩng đầu bỉu môi, khinh thường hành vi lão ca . Là ai cơm còn chưa có ăn xong liền thúc giục nàng tới đây? Hiện tại là hắn có việc muốn nhờ nha, còn không biết phân biệt như vậy.



Huynh muội hai người luôn thú vị như vậy, Đạm Dung hé miệng cười.



“Các ngươi như thế nào sớm như vậy đã trở về?”



“Là nàng!” Vạn Tuế phụng phịu giành trước trả lời. [TNN: Tuế ca~ đổi chiêu mới đi ]



“Nàng ầm ỹ muốn đi dạo chợ hoa!”



“Ta…” Vạn Quý Phi giương miệng vô tội chỉ vào mặt mình, lời muốn nói lại bị ánh mắt lão ca hung hăng nhìn chằm chằm không thoát ra được.



Được rồi được rồi, đều nói là chủ ý của nàng tốt lắm!



Vạn Quý Phi nhận mệnh nắm lấy cánh tay Đạm Dung, lung lay vài cái, nũng nịu nói: “Tiểu Dung Dung, chúng ta đi dạo chợ hoa, nha?”



“Ta mới vừa trở về.” Đạm Dung lắc đầu, tỏ vẻ thiếu hứng thú.



“Kia khác nhau à nha, chợ hoa có thật nhiều thứ thật hay ho.”



“Ta ghét nhiều người chen chúc.”



“Chậc chậc, nhiều người mới tốt, náo nhiệt nha. Người trẻ tuổi, lại giao thừa đừng trạch ở nhà nữa.” Vạn Quý Phi ngữ khí nói y hệt bà cụ non, còn phối hợp dùng sức vỗ vỗ lưng Đạm Dung.




Đạm Dung không cẩn thận, bị vỗ một cái thì loạng choạng, thân thể nghiêng ngã phía trước, sợ tới mức Vạn Tuế vội vàng đem nàng đỡ lấy, quay đầu liền đối tiểu muội nhà mình to giọng trách cứ: “Đừng có náo loạn như con nít nữa!’’[nvăn: đừng chíp bông táo táo!"]



Vạn Quý Phi đảo mắt quyết định coi thường lão ca, tự nhiên đi đến sô pha ngồi xuống, lấy điều khiển mở tivi, lại nâng hộp quả trên bàn trà lên, một mình thưởng thức.



Vạn tuế xoay mình qua, chạm vào ánh mắt Đạm Dung, nàng vội vàng tránh đi. Trong không khí mùi hương thơm ngát từ trên người nàng phảng phất như có như không, quấy nhiễu lòng của hắn, ngứa ngáy, khó chịu.



Hắn khép mắt rồi lại mở ra, nuốt một ngụm nước bọt, ôn nhu hỏi: “Cô ăn gì chưa?”



“Ăn rồi .” Đạm Dung tránh khỏi vòng tay hắn.



Vạn Tuế đột nhiên thấy buồn bã nhưng vẫn không quên hỏi: “Ăn cái gì?”



“Có gì ăn nấy nha, ha ha.”



Vạn Tuế thần sắc ngưng trọng đứng lên: “Sao có thể lại tùy tiện như thế? Mẹ tôi gói bánh trẻo, tôi đi lấy cho cô vài cái.”



“Không cần.”



“Cần! Đây là mẹ tôi đặc biệt gói cho tôi để mang về đưa cho cô, cô không nhận tâm ý này của nàng sao?” Thấy nàng vẫn ngây ngốc đứng đó, Vạn Tuế đẩy vai của nàng đi vào phòng khách.



“Đi thay quần áo, đi ra có thể ăn. Còn có, nhớ sấy tóc.”



Đạm Dung ngoan ngoãn thành thực đi thay quần áo, mà Vạn Tuế thì đang bận rộn trong phòng bếp, cũng chỉ thừa lại Vạn Quý Phi trong phòng khách lắc đầu thở dài. Lão ca nha, rõ ràng chính là ngươi ầm ỹ nói phải làm, vì sao lại đem lão mẹ ra? Ngươi có can đảm, liền trực tiếp tấn công người ta đi.




Dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc, thay quần áo, Đạm Dung nhìn trong gương khuôn mặt mỉm cười, ngoài ý muốn phát hiện buồn bực vừa rồi sớm đã trở thành hư không.



Ra đến phòng khách, Vạn Quý Phi ngồi biến thành nằm, mà bác sĩ Vạn còn trong phòng bếp. Nàng bước nhanh đi qua, thấy trên bàn cơm có một chén bánh sủi cảo lớn nóng hổi, đột nhiên liền cảm thấy thèm ăn. Lúc này Vạn Tuế đang cầm hai cái chén nhỏ đi ra, đem bánh sủi cảo chia làm hai chén, chén nhiều đưa cho nàng.



“Anh cũng muốn ăn?” Đạm Dung tò mò hỏi.



“Tôi đói bụng.”



“Ta cũng đói bụng!” Bên sô pha kia, Vạn Quý Phi không biết sống chết đô bò qua, Vạn Tuế nghiêm mặt, rét lạnh nói: “Ngươi lại ăn nữa liền biến thành heo !”



Vạn Quý Phi nặng nề hừ một tiếng, tiếp tục tiến công cái hộp quả kia.



Hơi mất tự nhiên, Đạm Dung nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, tôi có thể…”



“Mặc kệ nàng, cô mau ăn đi!” Hắn ngồi xuống đối diện nàng, đẩy cái chén trước mặt nàng.



Đạm Dung gắp một miếng, thổi thổi rồi cắn một ngụm. Tôm thịt tươi ngon, còn có rau hẹ, vỏ bọc bên ngoài mỏng mà mọng nước, nhai vào miệng quả thật rất thơm ngon, Đạm Dung cảm thấy chính mình ăn không phải là sủi cáo, mà là món ăn mang tên hạnh phúc.



“Ăn ngon sao?” Vạn Tuế hơi khẩn trương hỏi, nàng nhìn sang hắn, cười mà không nói, nuốt vào một viên lại một viên.



Vạn Quý Phi xa xa nhìn hai người này anh một miếng tôi một ngụm, liếc mắt đưa tình, đột nhiên cảm thấy một trận run rẩy. Má ơi, nàng cảm thấy lão ca thật buồn nôn.




Đi một vòng lớn như vậy, chỉ vì muốn cùng người ta ăn bữa cơm đoàn viên. Rõ ràng tình chàng ý thiếp, cũng không nhìn ra, cứ ái muội hoài như vậy là vì sao? Nàng vỗ trán, trực tiếp hôn mê, quên đi. Nhìn hai người ân ân ái ái, mắt coi như không thấy!



Ăn xong bánh sủi cảo lại kì kèo một hồi, đi đến chợ hoa đã là chín giờ tối. Năm nay bởi vì thời tiết rét lạnh kéo dài, bởi vậy chủng loại hoa không nhiều lắm, phố hoa nhìn buồn hơn rất nhiều.



Bọn họ theo đầu đường dạo đến cho cuối phố, Vạn Quý Phi toàn bộ hành trình đều vòng cánh tay Đạm Dung, dính lấy nàng như cặp sinh đôi, đá Vạn Tuế ở phía sau. Thấy vẻ mặt lão ca khó chịu, Vạn Quý Phi đắc ý cười trộm.



Nhìn thấy chậu cây quýt đơm hoa kết trái, Đạm Dung bị thu hút. Nói thật, ở thành phố M vài năm, nàng chưa từng dạo qua chợ hoa.



Xưa nay chưa từng đi dạo chợ hoa này cho nên hiện tại mọi chỗ hết thảy đối với nàng mà nói có chút mới mẻ, loại bồn cảnh được cắt tỉa như thế này lại càng hiếm thấy.



Nàng vuốt bồn cây thưởng thức một lát, liền có chủ quán tiến lên dụ dỗ, Đạm Dung không rõ ràng lắm giá trị loại bồn cây này, chỉ biết là giá có thể chấp nhận được, vì thế hưng phấn quay đầu nhìn Vạn Tuế nói: ” Bác sĩ Vạn, mua một chậu đặt trong phòng khách được không?”



Hơn hai trăm nguyên một gốc cây nho nhỏ chỉ kết vài quả, đổi lại trước kia Vạn Tuế khẳng định sẽ xem thường. Không phải vấn đề giá cả, mà là có đáng giá hay không, tính tính trên cây ngay cả mười quả cam cũng không tới. Nhưng mà ý muốn trên gương mặt nàng mãnh liệt như thế, hắn thực không đành lòng làm cho nàng thất vọng, vì thế cân nhắc một chút liền gật đầu.



Lại đi dạo một hồi, Vạn Quý Phi quan sát một hồi rồi ầm ỹ muốn mua máy xay gió, Vạn Tuế vốn định nói không cần, nhưng khi Đạm Dung cầm máy xay gió trái phải nhìn vài lần sau đó liền quyết định mua.



Đạm Dung lại phát hiện niềm vui mới, trước mặt có người múa bút viết câu đối xuân, nàng hưng phấn chen chân vào hàng người đông đúc xem xét. Vạn Tuế sợ nàng lạc đường, khẩn trương theo đuôi, một chút cũng không phát hiện chính mình đang cầm chậu cây quất, bộ dáng kia là cỡ nào quái dị.



Bị vứt sang một bên, Vạn Quý Phi đột nhiên cảm thấy phiền muộn, người ta có đôi có cặp, nàng mới chính là bóng đèn đi!



Dạo chợ hoa đến hơn mười một giờ, hai người vui vẻ đi về, chỉ riêng Vạn Quý Phi buồn bã thất thễu, quyết định trở về nhà cũ cúng bái thần tiên, phù hộ nàng sang năm có thể tìm được nam nhân bồi nàng dạo chợ hoa.



Trở lại gia uyển, Vạn Tuế đi tắm rửa, Đạm Dung thay đổi quần áo rửa mặt sau đó trở lại phòng khách xem giao thừa. Sắp đếm ngược, năm nay nàng đột nhiên có hưng thú theo dõi một chút.



Tiết mục đón xuân có chút nhàm chán, hơn nữa hôm nay sáng sớm đã thức dậy nên ngồi một lát, mi mắt của nàng liền rủ xuống dưới. Trong mông lung, TV truyền đến tiếng reo hồ, sau đó hơi thở đều đều.



“Thế nhưng ngủ?” Tắm rửa đi ra, Vạn Tuế phát hiện nàng ngồi trên sô pha ôm gối vẫn không nhúc nhích, liền đoán được nàng khẳng định mệt muốn chết rồi. Đi qua vừa thấy, quả nhiên ánh mắt đã khép lại.



Tivi đang đếm ngược, hắn lo lắng vài giây vẫn là không đánh thức nàng. Thấy nàng ngủ say, hắn ôm lấy nàng về phòng. Đi đến phòng khách mở đèn, chăn trên giường vẫn là cuốn thành đoàn như cũ, hắn lắc đầu, đặt nàng nhẹ nhàng xuống, giúp nàng đắp chăn.



Vạn Tuế cũng không có lập tức rời đi, mà là ngồi xuống ở bên giường.



Đêm nay nàng thật cao hứng, khi dạo chợ hoa miệng vẫn không khép lại. Tươi cười này cuốn hút hắn, làm cho hắn cũng hiểu được chính mình cũng là khoái hoạt .



Rốt cuộc có cái ma lực gì, đủ để ảnh hưởng hắn? Vạn Tuế thân thủ sờ sờ khuôn mặt nho nhỏ kia, thật muốn biết đáp án. Hàng mi khẽ khàng run rẩy, hắn cả kinh lập tức rút tay về, đợi một hồi thấy nàng vẫn không nhúc nhích, hắn thở phào nhẹ nhõm.



Lại nhìn qua, phát hiện miệng nàng khẽ nhếch, đôi môi đỏ tươi giống như ở mời gọi làm cho hắn nhịn không được, đem môi mình nhẹ nhàng in lên.



Thời gian giống như ngừng lại, xúc cảm mềm mại làm cho hắn luyến tiếc rời đi. Hắn ở trên cánh môi của nàng ma sát vài cái, nhẹ giọng nói: “Năm mới vui vẻ!”



Người nằm ở trên giường ngón tay giật giật, mặt nóng lên, mây rặng đỏ hiện lên.



Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, giúp nàng phủ chăn, đứng dậy tắt đèn rồi đi ra ngoài.



Lúc này, Đạm Dung mới chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm cửa, không thể tin được, bác sĩ Vạn thế nhưng hôn trộm nàng.