Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu xuống làm tôi phải nheo hết mắt lại. Bên cạnh bờ suối có rất nhiều trẻ con nô đùa, Vân Thái buông tay tôi ra rồi nói: "Ông chủ, sao lại ngồi đây ngủ gật thế này?"
Tôi đáp: "Do tôi buồn ngủ quá."
Cô ấy đăm chiêu nhìn tôi. Tôi đứng lên, có rất nhiều lời muốn nói nhưng bị kẹt nơi cổ họng, cuối cùng tôi chỉ có thể thốt ra: "Lần sau nếu có người muốn gặp cô thì cũng đừng có ra bờ suối đấy nhé."
Cô ấy vừa nói vừa cười khanh khách: "Ông chủ ngủ đến hồ đồ rồi sao! Tôi chỉ muốn gọi ba tôi ra ăn cơm thôi!"
Tôi cười với cô ấy, cũng không biết phải nói thêm điều gì. Cô ấy quay người chạy đi, mái tóc đen nhánh tung bay trong không trung trông giống như cánh én đang bay lượn.
Tất cả những điều này đều là tưởng tượng của tôi, nhưng khung cảnh tưởng tượng này lại rất thực tế. Tôi ngồi xổm bên bờ, mặt nước phản chiếu một gương mặt rất trẻ trung.
Gương mặt của tôi.
Hồi hai mươi tuổi, tôi từng ngây thơ cho rằng vận mệnh là thứ mà mình có thể nắm bắt và thao túng. Cũng vì nghĩ thế mà tôi đã phải trả một cái giá quá lớn, dù hướng đi cuối cùng cũng không đến nỗi nào, nhưng mà những chuyện đã từng xảy ra ở quá khứ là không thể thay đổi mặc cho vọng tưởng của tôi có lớn mạnh đến đâu đi chăng nữa.
Tôi ngẩng đầu lên, đám trẻ đang nô đùa đã biến mất, thi thể của Vân Thái từ thượng nguồn trôi xuống. Mắt cô ấy trừng to, hai tay ôm lấy nơi bị bắn trước ngực như thể rất bất ngờ với cái chết đột ngột xảy đến.
Tôi cứ nhìn cô ấy cho tới khi cô ấy trôi theo dòng suối, biến mất khỏi tầm mắt tôi. Cây cối xung quanh đột nhiên trở lên cao lớn hơn, chợt một bàn tay to lớn bế thốc tôi lên. Chú Ba cúi đầu nhìn tôi cười khanh khách: "Cháu trai, hôm nay chú dẫn cháu đi bắn đĩa bay nhé, thế nào?"
Vào thời điểm này, tôi đã không còn có thể phân biệt được chú ấy là Giải Liên Hoàn hay vẫn là Ngô Tam Tỉnh nữa. Tôi soi mình dưới mặt nước ao ở sân viện cũ, chú Ba nheo mắt nhìn tôi: "Cháu có đi hay không đây? Lớn chừng nào rồi mà còn làm đỏm thế kia." Chú còn ba hoa nói: "Hồi bằng tuổi cháu ấy à, bọn con gái trong lớp đứa nào cũng theo đuổi chú đấy."
Một chiếc Volkswagen cũ đỗ ngoài cổng, Phan Tử đang đợi chúng tôi, miệng phì phèo hút điếu thuốc, một tay gác lên cửa kính xe, khuôn mặt chìm sâu trong làn khói.
Anh đã theo chú Ba của tôi làm việc từ rất lâu. Tôi ngồi vào ghế sau, nhìn vào sườn mặt mơ hồ không rõ của anh. Tay lái của Phan Tử rất vững, hình như có vài lần gia đình không kịp đưa tôi đến trường học, đều là Phan Tử lái xe đưa tôi đi, nhưng rất ít khi tôi nói lời cảm ơn với anh.
Hai ngón tay anh kẹp Hồng Tháp Sơn, sau đó dập tàn thuốc vào bên cạnh cửa sổ xe rồi nói: "Tam Gia, đi thôi!"
Kể từ sau khi Phan Tử rời đi, rất lâu về sau không người nào đáng tin cậy xuất hiện thêm trong thế giới của tôi nữa. Anh giống như một người trưởng bối đến giúp đỡ, vào thời điểm tôi cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ nói với tôi: "Tiểu Tam Gia, cậu cứ nghỉ ngơi đi, chuyện kế tiếp hãy giao cho Phan Tử, tôi sẽ lo liệu mọi việc thật thoả đáng."
Đó không phải là một câu nói suông mà thực sự là một lời hứa hẹn, sau này tôi không còn gặp được người nào như vậy nữa. Cho dù là Khảm Kiên, Bạch Xà - những người tôi tự tay bồi dưỡng, cũng sẽ không khiến tôi nảy sinh nhiều tình cảm đến vậy. Thế giới bên trong tôi đã thay đổi, nhưng năm tháng tuổi trẻ xốc nổi và khờ dại khi ấy của tôi giống như một đám lục bình vậy - cho dù có trôi nổi vô định đến đâu thì cũng cần phải nương tựa vào cái ao nước dưới chân để sống. Một khi ao nước ấy khô cạn, chết đi, thì vĩnh viễn không gì thay thế được.
Lúc tôi bước xuống xe, bả vai đột nhiên cảm thấy nặng trĩu, là A Ninh mở cửa ghế phụ của chiếc Land Rover ra, nhảy xuống xe vỗ vào cánh tay tôi.
"Super Ngô," cô ấy ra hiệu với tôi, "hy vọng lần này hợp tác sẽ vui vẻ, anh đừng có rước lấy phiền toái đến cho tôi đấy nhé."
Tòa thành quỷ bị gió phong hoá ẩn hiện trong ánh hoàng hôn phía xa, hai chúng tôi cùng ngồi cạnh nhau trên xe. Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sức sống, mắt ngắm nhìn đường chân trời xa xăm, làn tóc bị gió thổi tung bay, rối tung lên trước mặt.
Trong phút chốc, tôi cứ nhìn cô ấy chằm chằm, không nói được gì như thể đã mất đi khả năng ngôn ngữ. Sức sống của cô ấy nhanh chóng biến mất đi, giống như những người nhìn vào mụ Medusa rồi bị biến thành những hạt muối bị gió thổi bay đi vậy.
Sắc trời rất nhanh đã tối sầm lại, hơi thở thở ra trong không khí chẳng mấy chốc đã kết tụ thành sương. Giữa thế giới hỗn độn, bỗng nhiên có một đống lửa trại xuất hiện.
Tôi kể những khung cảnh này như thể chúng chuyển đổi rất nhanh, nhưng trên thực tế, cơ thể của tôi như trải qua mọi chuyện trong một quãng thời gian vô cùng dài và chân thực. Tôi phải ngồi bên đống lửa tầm ba đến bốn tiếng thì mắt mới có thể thích ứng được với môi trường xung quanh. Cái rét lạnh khiến cho tay chân tôi tê cóng, tôi cứ phải không ngừng dịch người ngồi gần lửa trại hơn mới có thể khiến cho thân nhiệt của mình không hạ xuống.
Tôi hơ tay trên ngọn lửa, mười đầu ngón tay không ngừng xoa vào nhau. Lúc này, cảnh vật bên ngoài lửa trại mới bắt đầu lọt vào mắt tôi.
Tôi giật mình kinh ngạc, thì ra Muộn Du Bình đang ngồi ở phía đối diện với tôi.
Hắn vẫn cứ yên lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn qua đống lửa trại, một vài đốm lửa đỏ rực, bốc cháy lên cao vút giữa hai chúng tôi.
Tôi thường tự hỏi không biết tại sao người ta lại có một đôi mắt trầm lặng như vậy, giống như cái gì cũng có, lại cũng giống như cái gì cũng không lọt được vào bên trong đôi mắt ấy. Người Việt Nam gọi anh là A Khôn cũng không hẳn là không có căn cứ. Trong Tống Thư có nói: sơn hà đều là linh hồn của Khôn; biệt danh của một người đại diện cho bản thân của người đó. Người có đôi mắt như vậy cũng không phải chuyện lạ, mà khi người có đôi mắt đó lại là Muộn Du Bình thì việc này lại càng hợp tình hợp lý đến lạ thường.
Tôi nhìn hắn, dần dần nhận ra rằng kỳ thực hắn vẫn luôn chăm chú nhìn tôi. Tại thời khắc mấu chốt, hai người chúng tôi người nào người nấy đều rất cứng đầu, ai cũng không thuyết phục được ai. Lúc đó, rất khó để tôi có thể thuyết phục hắn trở về, cũng không phải bởi vì tài ăn nói của tôi không tốt, mà là do ý chí của hắn quá mức kiên định.
Nhưng một người có tâm kiên định như vậy lại lặn lội đường xa vào tận Hàng Châu để nói lời từ biệt với tôi, thật sự quá khó tin.
Chúng tôi cứ thế lặng yên nhìn nhau hồi lâu, lâu đến nỗi mắt của tôi bắt đầu thấy cay cay, không kìm được mà muốn nói chút chuyện với hắn.
Ngay khi tôi định mở miệng, hình dáng của hắn bắt đầu biến hoá.
Tuyết đã rơi xuống đầy trời, nhưng hắn vẫn cứ duy trì tư thế kia, chậm rãi biến thành bức tượng đá tôi đã nhìn vô số lần ở sân sau chùa Cát Lạp.
Những bông tuyết rất nhanh đã phủ kín bả vai cùng với tóc của pho tượng. Lửa trại tắt dần, những khúc than củi chỉ còn tỏa ra những ánh lửa mong manh, yếu ớt.
Ngày ở núi Trường Bạch đã biến thành đêm ở Mặc Thoát. Ngay khi tôi vừa nhìn lên, mây cùng với núi tuyết như hóa thành những cơn sóng biển cuồn cuộn lao về phía tôi.
Tôi mở mắt ra, tường cùng với ga giường chỉ toàn một màu tuyết trắng tinh khôi. Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đã chết. Sau đó, tôi bỗng chú ý đến âm thanh như chuột gặm bên cạnh, thì ra là Bạch Hạo Thiên đang ăn táo.
Cô bé nhìn tôi, hai mắt mở to, vội vội vàng vàng đi bấm chuông.
Tôi hỏi cô ấy rằng hôm nay là ngày mấy thì cô ấy nói chúng tôi đã thoát khỏi hầm mộ được ba ngày. Nói xong, cô ấy đứng dậy kéo màn cửa để cho ánh sáng trời chiều trong vắt chiếu vào phòng bệnh, căn phòng bỗng trở nên có sức sống hẳn.
Cô ấy nhìn vẻ mặt của tôi, biết rằng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, vì vậy đã nói trước: "Trương Gia là người đã cõng anh ra ngoài."
Khoang miệng ngập tràn vị đắng ngắt, tôi vội vàng với chén nước đặt ở đầu giường rồi uống hai ngụm, lúc này mới phát hiện ra trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim tiêm. Bạch Hạo Thiên nói rằng tôi bị trúng độc, phấn của bướm đêm vốn dĩ không gây ra ảnh hưởng gì lớn nên không ai nhận ra được điều gì bất thường. Cũng vì không ai để ý, tôi cứ thế nhiễm độc từ thi thể kia, mới đi được nửa đường thì độc tính phát tác, cộng thêm hành quân trong điều kiện nhiệt độ thấp nên cơn sốc ập tới ngay tức khắc.
Tôi thầm nghĩ, mình đây đúng là đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan mà, may mà lão tử phúc lớn mạng lớn. Bạch Hạo Thiên nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, nhìn như muốn nổi giận nhưng lại không dám: "Tiểu Tam Gia, anh dọa tôi chết khiếp luôn đó!"
Cô ấy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng y tá đã đi vào kiểm tra cho tôi, thế nên cô ấy đành phải xoay người đi ra ngoài. Trong thuốc có chứa thành phần gây ngủ nên tôi không đợi cô bé vào lần nữa mà nhanh chóng lăn ra ngủ li bì.
Lần này tôi ngủ rất yên giấc, mơ thấy Bàn Tử và bác gái nhà bên đang vui vẻ nướng gà. Lần nữa tỉnh lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Muộn Du Bình ngồi ở mép giường, tôi còn cho rằng mình vẫn còn đang ở trong mộng.
Sau khi biết rằng đây không phải trong mộng, tôi tưởng rằng hắn ít nhất sẽ nói mấy câu, chẳng hạn như "Cậu tỉnh rồi" hay gì đó, nhưng mà hắn chỉ ngồi yên ở đó, không gây ra một chút tiếng động nào. Tôi ngẩng cổ lên nhìn, không biết gối đầu đã được ai đó nâng lên một chút cho nên cử động cũng không quá khó khăn.
Sau đó tôi liền phát hiện, Muộn Du Bình hơi cúi đầu xuống, khoanh hai tay lại với nhau, dựa vào thành ghế trong tư thế rất tự nhiên ngủ ngon lành.
Với tính cảnh giác của hắn, một chút động tĩnh xung quanh cũng đủ làm hắn tỉnh giấc. Đã nhiều lần tôi hoài nghi rằng hắn không thể nào ngủ sâu giấc được, sự huấn luyện mà Trương Gia yêu cầu quả thực không phải điều mà người bình thường có thể chịu nổi. Lúc ở thôn Vũ, Muộn Du Bình thường xuyên chạy vòng vòng quanh thôn, có đôi khi tôi cùng với Bàn Tử chỉ vừa mới thức dậy, hắn đã chạy bộ xong, đã thế còn mua luôn cả bữa sáng về.
Tôi thấy hắn hiếm khi lại ngủ ngon đến vậy nên cũng không muốn quấy rầy. Tôi đưa tay rút ống tiêm ra, cổ họng có chút khát.
Khi y tá rút ống thông ra cũng đã nói rằng uống nhiều nước cũng có thể bài trừ được độc tố, còn quy định tôi phải uống bao nhiêu lít mỗi ngày nữa. Tôi vén cổ áo rồi nhìn vào đằng sau vai, quả nhiên có một vết hở rất lớn đã được khâu lại, làn da vẫn còn các vết bầm tím đen, độc tính vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Tôi bước xuống giường rồi đi rửa mặt, nhìn thấy điện thoại di động đang được sạc bên cạnh thì cầm lên xem. Khảm Kiên như muốn oanh tạc nát cái điện thoại của tôi, hắn còn tưởng rằng tôi đã chết ở nơi nào rồi, gấp đến độ quay vòng vòng. Cũng may lúc sau Muộn Du Bình nhớ tới nên đã trả lời hắn hai câu, cậu chàng còn nói rằng sẽ mang tùy tùng bay tới liền.
Tôi tính toán thời gian, tôi đã ở đây ít nhất hơn một ngày rưỡi, chỉ sợ đã làm phiền đến không ít bác sĩ bên ngoài rồi.
Vì biết là sẽ có tùy tùng của mình ở bên cạnh bảo vệ, tôi cũng an tâm hơn không ít. Chú Hai mắng tôi xối xả, bảo tôi mau mau thu dọn rồi trở về nhà, một bên mắng, một bên lại chuyển không ít tiền thuốc men cho tôi.
Việc trước mắt còn chưa hoàn thành, giờ mà về thì sẽ không phù hợp với tính cách của tôi, tôi sẽ không cứ thế mà trở về. Vốn dĩ Bàn Tử cũng muốn tới đây, nhưng tiếc rằng anh ta lại bận việc ở Bắc Kinh, nghe nói rằng bệnh tình của tôi đã ổn định thì liền gửi một nồi gà địa phương tới hỏi thăm.
Tôi cầm điện thoại chui vào trong chăn. Lúc này tôi có cảm giác như mình đã ngủ được ba ngày liền, tinh thần sảng khoái vô cùng, tôi liền trả lời tin nhắn và báo bình an về cho người nhà cùng bạn bè.
Sau khi tắm xong, Khảm Kiên vốn dĩ đã muốn lăn ra ngủ thì lại đòi chạy tới thăm tôi. Tôi nhìn lúc này đã là hai, ba giờ rạng sáng nên liền bảo cậu cứ ngủ đi, mai đến cũng chưa muộn. Cậu ta nói không được, nhất định phải chụp ảnh rồi báo cáo cho Chú Hai tôi.
Tôi khuyên mãi mà không được nên cũng đành kệ. Tôi bỏ điện thoại xuống, quay qua nhìn Muộn Du Bình một chút.
Muộn Du Bình lúc ngủ thì còn yên tĩnh gấp đôi bình thường, tôi nhìn bộ dạng của hắn rồi lại nhớ đến hình ảnh trong mộng, có chút hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra xem thử xem hắn còn thở hay không.
Sau khi thăm dò một lúc, tên này quả thực vẫn còn thở, mặc dù hơi thở hơi nông nhưng rất đều đặn và khó phát hiện ra. Tôi bỏ tay xuống, không biết nghĩ thế nào lại đi sờ mạch đập của hắn, giống như có hai cái bảo hiểm thì sẽ an tâm hơn vậy.
Tay của Muộn Du Bình trông vừa thon dài vừa mạnh mẽ. Những người đi xuống đất đổ đấu không nên có một đôi bàn tay thư sinh như vậy. Tay hắn như sinh ra để viết chữ, còn của tôi thì không giống chút nào. Nhưng có lẽ, việc này có liên quan đến thể trạng đặc biệt của người nhà họ Trương. Vết sẹo trên tay hắn trông rất mờ, dường như không thể nhìn thấy các vết thương cũ ở đâu.
Tôi dò xét mạch đập của hắn, lại vô thức nhìn qua hai ngón tay to dài kia.
Nhờ có ông nội nên khi còn nhỏ, tôi đã được nghe kể một số truyền thuyết về thổ phu tử, lúc đầu tôi còn rất tò mò về chuyện này. Nhưng khi biết về quá khứ của Muộn Du Bình, sự tò mò trong tôi dần biến thành một nỗi bi thương khó có thể diễn tả bằng lời.
Những đứa trẻ của gia tộc này từ nhỏ đã phải chịu không ít đau đớn khi luyện tập. Tôi nhìn mái tóc và những ngón tay của hắn như thể nhìn thấy được những nỗi thống khổ mà hắn phải chịu trong suốt những năm tháng rèn luyện. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nói với hắn điều này. Thứ nhất, lời này nghe rất đạo đức giả, lại khó có từ thích hợp để diễn đạt nó. Thứ hai, đối phương lại là Muộn Du Bình, nói lời này với hắn cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, ngay lập tức bắt lấy tay tôi. Lúc đó tôi đang ngây người, cũng có thể là do có tật giật mình nên không phản ứng lại.
Có lẽ Muộn Du Bình tưởng là có người tập kích mình, bởi vì đặt ngón tay lên trên mạch đập của người ta thì nhìn kiểu gì cũng thấy không có ý tốt.
Lực tay hắn lúc đó vô cùng lớn, xương cổ tay của tôi đau đớn vô cùng khiến tôi phải vội vàng bảo hắn dừng lại. Hắn lập tức nới lỏng ra, nhưng không buông tay, ánh mắt có chút mê man.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, ánh mắt này của hắn có điểm gì đó không đúng. Tôi thầm nghĩ làm ơn là đừng có gặp ác mộng rồi sợ đến mức quên bản thân là ai luôn nhé.
Hắn nhanh chóng giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cổ của tôi, miệng thì yếu ớt phát ra những lời mê sảng.
Tôi có chút sửng sốt, có cảm giác như tình trạng của hắn rất giống hồi còn điều trị chứng mất trí nhớ ở bệnh viện Bắc Kinh, người nhìn như tỉnh táo nhưng thực ra không phải, còn hay nói mớ. Tôi có chút hoảng, nhưng cảm xúc này ngay lập tức đã bị tôi áp xuống. Nếu hắn thực sự phát bệnh, tôi tuyệt đối không thể hoảng loạn được.
Tôi vừa nắm lấy tay hắn vừa nói: "Anh cứ ngồi ở chỗ này chờ tôi." Nói xong tôi liền gọi điện thoại cho Khảm Kiên, bảo hắn gọi một bác sĩ khoa thần kinh tới xem một chút.
Khảm Kiên trực tiếp cúp điện thoại của tôi, gửi một tin nhắn nói: "Ông chủ, trước cửa bệnh viện có một đoàn xe ô tô, tôi cảm thấy không ổn nên đã bám theo bọn họ rồi."
Tôi ngay lập tức bật dậy khỏi giường, Bạch Hạo Thiên đã chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, tôi vừa mặc bộ quần áo bệnh nhân vào vừa nghĩ thầm, không biết là kẻ thù nào hơn nửa đêm rồi còn tới đây trả thù nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến một kẻ thù cũ của chú Ba, mấy năm nay người đó làm ăn không tốt lắm, nhiều lần kiếm chuyện chặn đường hàng hóa của tôi. Nếu thực sự chạy đến tận Giang Tô để gây phiền toái cho tôi, thì mọi người sẽ biết tiêu đề trên trang nhất của tờ báo ngày mai là gì mất thôi.
Muộn Du Bình nghe lời ngồi yên ở chỗ đó, tầm mắt di chuyển theo tôi. Tôi nhìn bộ dạng của hắn mà không khỏi bật cười, thầm nghĩ, thế này so với lúc ở tháp Mộc Đà vẫn còn tốt chán. Nhưng lần đó, khi ra khỏi vẫn ngọc, hắn vẫn nhớ rằng phải trùm chăn kín người. Bây giờ tôi cũng không biết tình hình của hắn nghiêm trọng tới mức nào nữa, chắc là vẫn còn nhận ra tôi cùng với Bàn Tử.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên rất nghi hoặc, muốn lật mí mắt của hắn lên xem có phải bị mộng du thật hay không. Ngay khi đang chuẩn bị hành sự thì đột nhiên, ngoài hành lang vang lên nhiều tiếng ồn ào.
Tôi thầm nghĩ, chẳng nhẽ họ thực sự nhằm vào tôi sao? Tôi hiện tại bị bệnh, không chịu nổi đánh đập, y tá thì chẳng đi ra quản. Bỗng tôi nghe thấy có một giọng nữ vang lên ở ngoài cửa: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mở cửa ra thì thấy Bạch Hạo Thiên vừa đứng ở đó vừa nói: "Đừng có mà chọc cho Tiểu Tam Gia tức giận, anh ấy mà tức giận lên thì mấy người không gánh nổi đâu!"
Cô bé vừa quay đầu lại thì nhìn thấy tôi, lắp bắp nói: "Ơ, Tiểu Tam Gia."
Ở một bên hành lang, có vài người đàn ông cứ nhìn chúng tôi chằm chằm, rồi đột nhiên dồn ánh mắt về phía tôi.
Khảm Kiên đã lên đến chỗ ngoặt của cầu thang rồi, nếu những người này đột nhiên gây sự, cậu ta ở sau lưng cũng có thể ngay lập tức đến hỗ trợ, nói thẳng ra là đánh lén.
Một người trong số đó bước tới đây, đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói: "Xin chào Ngô tiên sinh, tôi họ Dương. Chúng tôi muốn biết thêm về một số chuyện trước kia của anh, chúng ta có thể tìm một chỗ để nói chuyện một chút được hay không?
Tôi thử xem qua thì thấy, cái gì mà chủ tịch công ty thể thao mạo hiểm ngoài trời, huấn luyện viên leo núi có trình độ quốc tế. Nhưng mà tôi làm nghề này lâu rồi, những giấy tờ này cũng chỉ tùy tiện xem qua, không thể tin tưởng tuyệt đối. Nói chuyện kiểu này trong bệnh viện quả thực rất dễ bị hiểu lầm là đang tìm phiền phức. Vài phòng bệnh bên cạnh đều đã để hé cửa ra nhìn lén chúng tôi.
Muộn Du Bình đi đến rồi đặt tay lên vai tôi. Tôi nhìn sắc mặt của hắn đã khôi phục như bình thường, hỏi hắn có chuyện gì à thì hắn chỉ ậm ừ một tiếng. Haiz, quả nhiên vừa rồi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Chủ tịch Dương nhìn thấy Muộn Du Bình, sắc mặt bỗng mất tự nhiên: "Ngô tiên sinh, xin anh đừng lảng tránh vấn đề này."
Lúc này tôi cũng đã biết, những người này có thể không phải là kẻ thù của Chú Ba tới tìm tôi để gây phiền toái mà là vì chuyện khác nên mới tìm đến. Mấy lời đạo đức giả này làm tôi có chút bực bội: "Anh nói với tôi hay nói với anh ấy thì đến cuối cùng cũng có khác gì nhau đâu? Nếu anh cứ dây dưa như vậy thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện làm gì nữa."
Nói xong tôi toan đóng cửa thì hắn lấy tay chặn khung cửa lại, trực tiếp lách người vào trong, sau đó trở tay giữ cửa mở, khẩn thiết nói: "Ngô tiên sinh, hãy để cho tôi giải thích. Chúng ta vào trong này nói chuyện được không?"
Tôi xem xét thái độ của hắn, nếu hắn dám làm loạn ở đây thì tôi cũng dám làm loạn hăng hơn cả hắn. Vả lại Muộn Du Bình cũng ở trong phòng, hắn chẳng dám làm gì chúng tôi, thế nên tôi đành chấp nhận nghe hắn nói.
Hắn theo bản năng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán một chút, sau đó mới trình bày: "Công ty của chúng tôi đã được đăng ký chính thức từ lâu, tất nhiên Ngô tiên sinh ắt hẳn cũng biết loại hình kinh doanh tư nhân của chúng tôi là gì rồi. Chả là đầu năm chỗ chúng tôi có một đám người đi vào trong núi, đến giờ vẫn chưa trở về. Hiện tại người nhà bọn họ đang yêu cầu một lời giải thích, chúng tôi thật sự không có cách nào nên mới đến đây tìm anh."
Hắn lấy điện thoại di động ra rồi cho tôi xem ảnh chụp của bốn người kia. Tôi chú ý tới một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi trong đó, ngón áp út bên tay trái có đeo một chiếc nhẫn bạc.
Ý hắn là muốn chúng tôi xuống mộ thêm chuyến nữa rồi mang chút di vật trở về. Tôi nói với hắn, khả năng những người này còn sống rất thấp, đã thế sự việc còn xảy ra lâu như vậy, người muốn sống ở trong núi rất khó, nếu có thể đi ra thì đã sớm đi ra từ lâu.
Sau khi nghe xong, chủ tịch Dương tỏ vẻ hi vọng có thể cùng chúng tôi hợp tác, cùng theo những người đã ra từ trong bảo nhãn đi vào lại. Tôi khuyên hắn mấy câu xong cũng dần mất kiên nhẫn, có cảm giác như hắn căn bản không phải đến tìm người mà là muốn vào lấy đồ bồi táng thì đúng hơn, thế nên tôi liền gọi Khảm Kiên cùng mấy người tùy tùng đi vào, trực tiếp lôi hắn ra ngoài.
Giằng co một trận xong thì trời cũng đã rạng sáng, Bạch Hạo Thiên đi gọi mấy bát cháo vào phòng bệnh để ăn. Chúng tôi vừa ăn vừa nói lại việc vừa rồi, sau đó cô ấy còn cho tôi biết thêm một số tin tức khác.
Tên áo sơ mi hoa cùng với Lục Thuận đều đang dưỡng thương ở hai phòng bệnh khác nhau. Người của Lê tiểu thư cũng chạy tới đây ngay ngày chúng tôi ra ngoài. Theo như thương lượng hiện tại thì tôi không thể đi xuống dưới lần nữa, nhưng Muộn Du Bình thì có thể, mọi người đã quyết định lần trộm mộ thứ hai là vào hôm nay.
Tôi nghe cô ấy nói những lời này, tuy bản thân cũng đã đoán được bảy tám phần, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi thông tin được xác nhận. Muộn Du Bình không nói cho tôi biết, chắc là không muốn làm tôi lo lắng, nhưng sớm hay muộn gì thì tôi cũng sẽ biết mà thôi.
Thấy tâm trạng của tôi không tốt, Bạch Hạo Thiên cũng chỉ biết thở dài, lại nói cái tên chủ tịch Dương kia sau khi đụng độ với tôi ở chỗ này, hẳn cũng sẽ đến tìm Lê tiểu thư để gây phiền toái.
Tôi nghĩ thầm, đừng có để một mình Tiểu Ca dẫn theo cái đội ngũ ngư long hỗn tạp như vậy chứ, trừ phi tôi cũng đi, hoặc là để tôi nhét thêm người vào thì còn được.
Sau khi ăn xong món tráng miệng, tôi xử lý một số việc vặt còn tồn đọng, gửi cho mấy người bạn đáng tin cậy bản vẽ mặt phẳng đại khái bên ngoài nữ lăng. Có cái máy tính bên cạnh nên tôi hoàn thành việc này rất nhanh. Dựa theo phỏng đoán của tôi, sau khi ngất đi, do bị đồng tiền tác động nên tôi đã nằm mơ liên tục, chuỗi giấc mơ ấy cuối cùng bị ngắt bởi Muộn Du Bình.
Thứ đồ bồi táng huyền học trong lăng mộ này dường như có một số điểm tương đồng với chuông đồng lục giác, nhưng tôi cũng không biết nguyên lý bên trong của nó là gì. Tôi gọi cho Trương Hải Khách, nói bóng nói gió để hỏi hắn chút việc.
Lần này hắn lại có chút thờ ơ, tôi nói: "Hợp tác với tôi đi, anh cứ phái vài người nhà họ Trương sang đây, đợi tôi đả thông tuyến đường Tô Bắc, thu nhập hàng năm của toàn tộc sẽ tăng gấp bội cho xem."
Lúc này hắn mới đáp lời: "Cậu phản ứng chậm quá," nói xong liền bảo tôi mở bản đồ Trung Quốc ra, "Đánh dấu vị trí trộm mộ của nhóm cậu lên bản đồ đi, nếu vẫn còn không nhìn ra thì tôi sẽ không chỉ cho nữa đâu."
Tôi thấy bộ dáng biết rõ sự tình như nắm trong lòng bàn tay của tên này, thầm nghĩ chắc Muộn Du Bình cũng đã nói cho hắn biết không ít. Tôi nhìn chằm chằm vào bản đồ kia một hồi, lần đầu tiên xem được toàn cảnh thế núi kia, trong lòng thầm than một tiếng, làm sao lại quên mất nghề cũ chứ. Tôi nói: "Tốn long mạch thật đấy."
"Toà nữ lăng kia chắc là ở vị trí đầu rồng, hắn nói, "Hơn nữa, còn nằm trong mắt rồng."
Tôi chợt nghĩ đến bức phù điêu trên đôi quan tài âm dương trong địa cung kia, cân nhắc một chút rồi vẫn nói cho hắn nghe. Hắn nói, trước đây bọn hắn đã hoạt động ở vùng chung quanh tỉnh Chiết Giang, cũng đã nghe bóng nghe gió vài chuyện, còn tích cóp được một ít tư liệu. Ảnh hưởng của lăng mộ này gây ra có thể còn lớn hơn tôi dự tính gấp mấy lần.
Loại phương pháp xây mộ ở mắt rồng nhưng lại không vẽ thêm mắt cho tất cả các vật bồi táng liên quan đến người và con vật là thứ tuyệt đối không được dùng trong phong thủy xây mộ. Trong "Bách tượng tạp ký" có ghi lại rằng, vào thời nhà Tống, có một tên thái úy tên là Phương Du vì lo lắng quan vận nhà mình sẽ bị hút mất nếu vẽ thêm mắt nên đã không cho phép vẽ chi tiết bất kỳ con mắt nào lên tranh. Trong việc xây dựng các khu mộ, loại chú ý này hiếm khi được nhìn thấy.
Hiện giờ chỉ còn lại hai khả năng: Trương Hải Khách không biết gì hoặc là trong quan tài dưới mộ chôn một người sống.
Tôi đang định nói vế sau không phải sự thật thì Trương Hải Khách lại nói: "Để tôi nói trước, tôi có chút đầu mối về giấc mơ này."
Hắn nhanh chóng gửi mail cho tôi, đó là bản scan của "Báo chiều Lan Châu" năm 1986. Vào thời điểm đó, khổ giấy của báo chí không lớn, hắn khoanh tròn cho tôi một đầu mối có kích thước nhỏ bằng một khối đậu phụ, trong đó nói rằng có một nông dân địa phương đã mất hai con dê.
Cái tin tức mất dê này thì có liên quan gì tới chuyện nằm mơ? Trương Hải Khách nói với tôi rằng, thời điểm ấy có mấy người trẻ tuổi thuộc ngoại tộc Trương gia tình cờ đi phóng dã ở thôn trấn kia, trong thôn kia thỉnh thoảng lại có người trộm dê.
Sau một đợt mưa to, có mấy hộ nông dân phát hiện ra phần mộ tổ tiên nhà mình đã bị người ta khai quật, thi cốt không cánh mà bay, chỉ đổi lại hai con dê trong quan tài.
Trương gia đứng ra muốn điều tra xem là có chuyện gì xảy ra, dù sao cũng hay bị mất cừu, chắc hẳn việc sản xuất kinh tế trong thôn có vấn đề. Nếu nó có liên quan đến ngôi mộ cổ thì cũng rất đáng thử.
Chuyến phóng dã này diễn ra vào thời kỳ Trương gia đang trên đà xuống dốc, vì vậy họ cũng không có nhiều hy vọng về kết quả của chuyện này cho lắm.
Nhưng việc mà Trương gia không ngờ tới chính là câu chuyện mất dê này không chỉ thật sự có liên quan đến cổ mộ, mà ở bên trong cổ mộ kia còn xảy ra những thứ kỳ lạ và quỷ dị đến không thể tưởng tượng được.
—--
Lời tác giả: Về Phong Thủy, cơ bản đều là do tôi bịa ra, mọi người tùy tiện xem qua nhé. Sau đây là một số ghi chú nhỏ, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất đối với Tiểu Ca mà nói, chính là học được khái niệm "mong muốn" từ người mẹ Bạch Mã của mình. Còn thống khổ hơn cả cái chết chính là trạng thái từ người biến thành đá - là không có bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào, vì vậy tôi đã đặt nó ở đây như một điều mà Ngô Tà rất sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi viết một bộ tiểu thuyết nguyên tác cho fan, cốt truyện và lời văn vẫn còn nhiều chỗ cần cân nhắc và học hỏi thêm, nhiều chỗ vẫn còn thiếu sót, cảm ơn mọi người vì đã theo dõi câu chuyện này.