[Bình Tà] Hà Xử Tương Tư

Chương 3: Nữ lăng




Thành thật mà nói thì kể từ sau khi tôi tiếp nhận chuyện làm ăn của chú Ba, chỉ có tôi đi gắp Lạt Ma của người ta chứ chưa từng có người nào đồng ý đến gắp Lạt Ma của tôi.

Thứ nhất, tôi không có bản lĩnh giống như Muộn Du Bình, không có gì hay để gắp. Thứ hai, tôi giống như những Địa Đầu Xà khác ở Hàng Châu, Trường Sa, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ tới rằng họ có thể gắp tôi.

Ngay khi vị Lê tiểu thư này mở miệng, cả ba chúng tôi đều sững sờ, ngay cả Muộn Du Bình cũng không nghĩ đến rằng cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Tôi há hốc mồm, cô ấy ngồi bắt chéo hai chân, nhận lấy nước trà của Lục Thuận rồi bắt đầu nhàn nhã thưởng thức, thể hiện rõ rằng cô ấy đang chờ câu trả lời từ tôi. Thế lực nhà cô ấy ở Tô Bắc cũng không nhỏ, nếu như ngày hôm nay tôi từ chối cô ấy, sau khi bước ra khỏi cửa lớn này, kể từ đây, trên đường cái sẽ lưu truyền giai thoại "Ngô Tà chính là kẻ nhát gan."

Bạch Hạo Thiên không nhịn được mà nói: "Cô... Cô dựa vào đâu mà gắp Lạt Ma của ông chủ Ngô?"

Cô bé vẫn còn quá trẻ, dễ bị kích động. Lê tiểu thư khẽ liếc mắt, nói: "Mắc mớ gì đến cô, cô cũng muốn đến sao?"

Bạch Hạo Thiên tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Ông chủ Ngô đi thì tôi cũng đi, tôi sẵn sàng làm việc không công!"

Lê tiểu thư phì cười, bất đắc dĩ xua xua tay. Một thiếu nữ thông minh như vậy, theo lý thì sẽ không bị tên háo sắc như La Dần lừa mới phải. Nhưng chuyện tình yêu, từ cổ chí kim, vẫn mãi là điều mà khó ai hiểu được.

Tôi nói: "Cô nói muốn gắp Lạt Ma của tôi, thế đã nghĩ kỹ chưa?"

Cô gái cười to nói: "Tôi còn muốn gắp thật chặt nữa kìa, đây là một phi vụ lớn!"

Tôi quan sát ánh mắt của cô ấy nhìn Muộn Du Bình, dự cảm không tốt trong lòng dâng lên, quả nhiên cô ấy nói tiếp: "Ông chủ Ngô cũng gặp mộng chứ? Ác mộng này quả thực quá giống thực tại, mộng đẹp thì lại khiến cho người ta ngủ mãi không muốn tỉnh lại. Một đồng xu nhỏ như vậy mà lại có sức mạnh to lớn như thế thì không biết trong mộ có thể có bao nhiêu đồ tốt được đây?"

Tôi thầm nghĩ, nếu như đổi lại là Bàn Tử ở đây thì khi nghe xong vài câu nói bâng quơ của cô gái này, nhất định sẽ sẵn sàng lọt hố. Cô gái ấy lại điềm đạm nói với tôi: "Ông chủ Ngô, vạn vật đều có chuyện tương sinh, tương khắc, nếu muốn phá hủy triệt để vật tà môn gì đó thì khẳng định còn phải quay trở lại mộ tìm bí thuật."

Tôi nhìn sợi dây đồng xu trên tay cô ấy, quả thực giờ phút này có chút động lòng. Thấy có cơ hội, Lê tiểu thư đang muốn rèn khi sắt còn nóng thì Muộn Du Bình bỗng nhiên mở miệng nói: "Không được."

Mấy người trong phòng này vốn đã sợ hắn, sau khi hắn mở miệng nói chuyện thì cả căn phòng liền rơi vào im lặng. Lê tiểu thư nói: Sao không được? Hôm nay tôi cũng đâu có gắp Lạt Ma của anh."

Bạch Hạo Thiên nói: "Cô biết là nếu cô gắp Lạt Ma của ông chủ Ngô thì Trương gia nhất định sẽ đi cùng, chẳng phải là cô sẽ tiết kiệm được món tiền lớn sao? Giá trị con người của anh ta, cái khách sạn này của cô có bán đi cũng không đủ tiền mời đâu!"

Lê tiểu thư cười lạnh một tiếng rồi nói: "Tôi là mời ông chủ Ngô, cô tưởng việc này là việc cơm trong nồi ai cũng có phần hay sao? Cũng đừng có lắm miệng, đi hay không thì phải để cho ông chủ Ngô quyết định!"

Lời nói này của cô gái làm cho tôi giật mình, xưa nay những người bên cạnh tôi đều cho rằng tôi không quyết đoán và đều muốn thay tôi quyết định. Muộn Du Bình nhìn vẻ mặt của tôi, thấy tôi đã quyết thì không cản nữa, nhẹ nhàng ấn ấn mu bàn tay tôi.

Hắn luôn làm hành động này, nhưng không phải cố ý, dường như đó chỉ là một hành động vô thức khi cảm nhận được sự bất an.

Lửa giận trong lòng tôi bùng lên, tôi nhanh chóng bắt chước hành động đó khi hắn còn chưa kịp để ý và ngay lập tức bóp lấy mu bàn tay hắn. Động tác của hắn sững lại rồi tức khắc thu tay về, hắn thẫn thờ nhìn về phía cửa, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.

Phía đối diện vẫn còn đang chờ câu trả lời của tôi. Tôi nghĩ nghĩ về giá lên sàn của Muộn Du Bình, dù gì cũng nên lấy chút lãi, cuối cùng tôi quyết định tăng thêm 30% giá gốc. Lê tiểu thư liền đáp ứng: "Bên phía tôi cũng sẽ phái tới vài gương mặt cũ, bên anh muốn thêm trang bị gì thì cứ việc ghi ra cho tôi chuẩn bị, tuyệt đối sẽ là trang bị tốt nhất trên thị trường, một ngày sau chúng ta sẽ xuất phát."

Bạch Hạo Thiên bất đắc dĩ nhún vai khi nghe tới khoảng thời gian gấp gáp như vậy. Chúng tôi lại thỏa thuận thêm một vài chi tiết nhỏ khác. Ngày hôm sau, chúng tôi hội họp lại ở chỗ cũ tại cửa lớn Khách sạn Quốc tế, sau đó lên một chiếc Hummer.

Tên Lục Thuận kia đã ở trong đội ngũ, hắn nói nếu như chúng tôi có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi hắn, hắn biết cái gì thì sẽ nói cái đấy. Tên tiểu tử này trước đây còn làm bộ dáng không biết gì, sau lưng lại lặng lẽ xuống tay với chúng tôi, đúng là biết diễn kịch.

Bạch Hạo Thiên khoác trang bị lên vai tới đây, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh đống hành lý trong thùng xe. Tên mặc áo sơ mi hoa hoè kia muốn trêu cô, rốt cuộc bị cô mắng cho mấy câu rồi buồn bực leo xuống hút thuốc. Lửa còn chưa kịp châm thì hai ngón tay của Muộn Du Bình nhoáng cái đã vươn ra kẹp lấy điếu thuốc của hắn vứt đi.

Tên mặc áo sơ mi hoa hòe ngây người ngay tại chỗ, trong tay trống không, lúng túng ho hai tiếng. Bạch Hạo Thiên nói: "Tiểu Tam gia không thể ngửi được khói thuốc, phiền anh tôn trọng một chút!"

Cô ấy lúc này đã biết gọi tôi là Tiểu Tam gia rồi, mấy tiếng gọi ông chủ Ngô nghe có vẻ khá xa cách. Nói thế nào thì nói, cũng đã trải qua quá nhiều chuyện cùng nhau rồi, gọi như vậy nghe tự nhiên hơn nhiều.

Tôi hỏi cô bélà nếu như chú Hai của tôi biết chuyện thì sao, cô nói, chú Hai tôi ở xa như vậy, có duỗi bàn tay xa tới đâu thì cũng không tới được đây, lúc này chính là cơ hội cho tôi. Tôi còn muốn hỏi lại thì Lục Thuận khoát tay chặn lại, nói chúng tôi đừng nói chuyện nữa, hắn đang chuẩn bị nói tới chính sự.

Nơi chúng tôi sắp đến nằm sâu trong núi cách chợ đồ cổ điện Hoa Thanh hai mươi dặm về phía đông. Nơi đó tuy được gọi là chợ đồ cổ nhưng thực chất không phải là nơi buôn bán chính thống. Ven biển thường có các chợ biển bán hải sản, còn điện Hoa Thanh này lại chẳng khác gì một khu "chợ núi" hẻo lánh cả.

Cái chữ "điện" này ý chỉ địa phương vùng ngoại ô, cũng chỉ các sản phẩm từ các cánh đồng hoang. Người ta kể rằng khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, một ông già đã đào được một khối nguyên thạch trên núi, sau khi rửa đi lớp đất thì phát hiện ra đó là một khối phỉ thúy hoa thanh phẩm chất tốt vô cùng, hai chữ "Hoa Thanh" này cũng từ đó mà ra.

Thời đó, trình độ văn hóa của người dân vẫn còn thấp, không biết nguồn gốc của phỉ thúy là ở Myanmar - nơi cách Giang Tô tới tận 108 vạn dặm, thế nên họ đều tin khối thạch đá này đã mọc ra từ bên trong khe núi, trong ngọn núi kia khẳng định còn nhiều bảo bối quý báu. Quả thực về sau đào được không ít thứ có giá trị, và cũng vì ngày càng có thêm nhiều người từ bên ngoài đến tìm kiếm những điều mới mẻ mà thị trấn miền sơn cước đó mới chậm chạp phát triển.



Tên mặc áo sơ mi hoa hoè nghe đến đó liền mắng Lục Thuận nói dông dài, mấy chuyện nhảm nhí thì nói làm gì. Lục Thuận nói đây là bệnh nghề nghiệp của hắn, trước đây hắn đã từng làm hướng dẫn viên du lịch ở núi Cửu Hoa, thói quen nói chuyện dông dài cũng không phải muốn là có thể khống chế.

Tôi thấy bọn họ đều làm việc cho Lê tiểu thư, còn tưởng họ vốn là người quen, nhưng té ra là không hề biết nhau từ trước. Tên mặc áo sơ mi hoa hoè lập tức kêu oan: "Tôi là người được mời tới xem phong thủy, ai thèm chung đường cùng với tên đại lão thô kệch này! Mẹ kiếp chứ, cùng hắn nói mấy lời tàng phong tụ khí thôi mà hắn còn kéo sang bệnh sa nang được!"

Dường như Muộn Du Bình bị làm cho đau đầu, hắn chụp mũ lên rồi thu mình vào trong góc. Lục Thuận rất kiêng kỵ anh, ngay lập tức làm động tác đình chiến, hạ thấp giọng tiếp tục nói về lai lịch của ngôi mộ mà chúng tôi sẽ đến.

Vào mùa mưa xuân, một số thanh niên gia đình nông dân ở địa phương lên núi đào măng tre măng trúc, măng tươi mới hái được có thể bán với giá rất tốt.

Dãy núi rộng lớn này được tạo thành bởi một số ngọn núi nhỏ nằm chen lẫn vào nhau, nhìn từ xa trông như mỹ nữ yêu kiều thướt tha nằm nghiêng mình nên còn có tên là Đào Nguyên Lĩnh. Bọn họ đi vào từ hẻm núi của hai ngọn núi cao rồi đi dọc theo con đường lên núi. Vào mùa xuân, càng mưa nhiều thì măng càng nhiều. Họ đang hái măng thì không cẩn thận lạc đường, cuối cùng phát hiện ra cả bọn đang ở một nơi chưa từng thấy qua bao giờ.

Không sợ về không được, vì bọn họ đều đã đánh dấu bằng đá khi đến đây. Thế nhưng đi tới đi lui một hồi, khi những người nông dân quay đầu lại nhìn xung quanh thì đều thấy nơi này rất kỳ quái, trời mưa to nhưng mặt đất lại không ẩm ướt, hơn nữa cây cối thưa thớt, không thấy bóng dáng măng tre ở đâu. Không có măng để hái, những người này liền lục tục về nhà.

Trong số họ có một người nông dân, bởi vì thường ngày đi chợ đồ cổ Hoa Thanh ở dưới chân núi, lại có quen biết vài người bạn có chút ít hiểu biết, cho nên sinh ra tâm tư riêng. Hắn ta đã đánh dấu đường đến nơi này. Khi vừa mới xuống núi, có một người liền nói rằng trên núi nhất định có một ngôi mộ.

Những người này đều chỉ là gà mờ, họ chỉ để ý xem trong lăng mộ có chứa vàng bạc châu báu gì hay không mà không hề quan tâm tới những hung hiểm bên trong lăng mộ. Khi tên trộm mộ đầu tiên đi xuống, vì vị trí ban đầu bị đánh dấu sai nên vừa bắt đầu đoạn đường đã chết mất hai mạng.

Sau đó lại có vài tốp người thay phiên nhau đi xuống, phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới xác định được vị trí chính xác để đánh dấu mốc, khi đi vào nhìn thì chỉ thấy một khu mộ tập thể, đi tiếp vào bên trong mới thấy động thiên.

Lần bọn họ tiến vào được xa nhất thì cũng chỉ đến khu mộ tập thể thứ tư là cực hạn, nghe nói độ hung hiểm bên trong không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, bốn khu mộ đã dò được ra cũng không có cái nào chạm được tới một mặt của khu mộ chính, rất có thể đây chính là khu lăng mộ của hoàng thân quốc thích.

Mấy tháng nay, chốc chốc lại có người tới dò hỏi, khiến cho chỗ đó dường như biến thành địa điểm du lịch của những Thổ phu tử. Tôi nghe đến đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu có khu mộ lớn đến vậy, không lý nào đến giờ tôi mới nghe được phong thanh.

Lục Thuận lắc đầu nói: "Ông chủ Ngô, việc này nếu đơn giản như vậy thì cũng sẽ không tới lượt chúng ta ra tay đâu."

Hắn rút điếu thuốc ra, nhìn về hướng Muộn Du Bình một chút, phát hiện ra Muộn Du Bình vẫn chưa ngủ, hắn chỉ có thể ngậm thuốc tượng trưng nhằm khoả lấp đi cơn nghiện thuốc lá, tiếp tục nói: "Đội ngũ tiến vào cuối cùng đã tìm thấy một thi thể ở dưới đáy khu mộ tập thể thứ tư, khi đó, họ đã nối liền những con đường tất cả mọi người đã đi qua và phát hiện ra một chuyện rất quái dị."

Hắn mượn giấy bút của tôi rồi cúi đầu vẽ loạn xạ một hồi, sau đó giơ hai tay lên: "Mọi người xem, đồ án này nhìn giống cái gì?"

Tên mặc áo sơ mi hoa hoè nhìn kỹ một chút rồi nói: "Giống như... bốn cục mụn ruồi, mẹ kiếp, anh vẽ cái này ý là sao?"

Khả năng hội hoạ của Lục Thuận quả thực có hạn, trông như bốn nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy, tôi nhìn mà âm thầm thở dài.

"Này là bốn ngôi mộ tập thể có hình dạng riêng. Hai ngôi mộ đầu tiên có cấu trúc giống nhau, với một chủ thấy và hai nhĩ thất, đặt liền nhau trên một đường thẳng."

Tay hắn vuốt dọc theo đường thẳng vốn không tồn tại một hồi, dừng lại ở trung tâm, vuốt theo phương thẳng đứng, lại vuốt một cái, "Ngôi mộ thứ ba là như thế này, mọi người xem có hiểu không?"

Hắn vẽ khu mộ tập thể số ba trông giống như một nửa vỏ đậu phộng bóc ra, hai đường lượn sóng nối liền nhau. Ngôi mộ số ba nằm cạnh ngôi mộ số bốn, hình dạng của ngôi mộ này... là khó hiểu nhất, trông giống như một vết nứt rất lớn.

Lục Thuận thấy chúng tôi xem không hiểu gì, cười khà khà hai tiếng rồi nói: "Khu mộ cạnh cánh rừng này rất dài, đạo động được đào xiên từ phía bên phải ngôi mộ thứ hai" vừa nói hắn vừa vẽ hai đường vòng cung thô lên trên ký hiệu khu mộ số một và số hai, sau đó hỏi mượn son môi của Bạch Hạo Thiên rồi trét nhẹ một đường lên viền ngoài mộ số bốn.

Bạch Hạo Thiên nhìn một chút rồi kêu a một tiếng, trợn tròn mắt nói: "Cái quái quỷ gì đây?"

Lục Thuận nói: "Lúc đầu tôi nghe người ta nói cũng cảm thấy lạ lùng cực kỳ, rằng khu mộ này ẩn chứa một loại tà khí."

Anh ta vuốt mảnh giấy phẳng phiu rồi đưa cho chúng tôi xem, đó rõ ràng là một bản vẽ ngũ quan trên gương mặt một con người - mắt, mũi, và miệng. Đạo động đã đào vào vị trí tai và mắt. Thực ra, bức tranh này có thể coi là tranh khôi hài. Tôi nhìn chằm chằm vào vòng son môi bên ngôi mộ số bốn, nhưng không thể cười nổi.

Muộn Du Bình ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào tấm bản vẽ kia, chỉ vào vòng son môi rồi hỏi Lục Thuận: "Tại sao lại cố ý tô thành màu đỏ?"

Khi anh ấy vừa hỏi xong, tôi cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Nói vậy thì chỉ có phụ nữ mới tô son, mặc dù theo bức tranh này thì khó có thể thấy rõ khuôn mặt là nam hay nữ, nhưng sau khi tô son vào thì trong tiềm thức, chúng ta sẽ nghĩ rằng đây là khuôn mặt của một người phụ nữ.

Lục Thuận nói, có một vòng kênh bao quanh khu mộ số bốn, trong đó một số xác chết được chôn bằng đá đỏ. Khi nhóm người kia đảo đèn pin qua soi, nước kênh liền hóa màu đỏ lòm. Sau khi họ phát hiện ra những ngôi mộ này đại diện cho ngũ quan của con người, xác nhận khu vực họ đang đứng là miệng, tất cả đều sợ hãi, không dám tiến vào.

Thế nhưng đã đi tới nơi này rồi mà còn ra về trắng tay thì thật không hợp với quy củ của dân trộm mộ. Cuối cùng, trong đám bọn họ có hai người gan dạ quyết định đi vào bên trong dò đường.

Hai người lội qua con kênh, đi vào mộ chính thì thấy không có quan tài nào cả, thay vào đó, trong lăng mộ có một phiến đá to bằng phẳng có màu đỏ như máu. Ngoài ra còn có một dãy bình sứ trắng được đặt ngăn nắp, chỉnh tề.

Một người trong số họ đi đi lại lại quanh phiến đá rồi nói, bình thường thì những xác chết cổ xưa sẽ giấu báu vật dưới đầu lưỡi của họ. Chẳng hạn như một hạt châu hoặc ngọc bích.

Càng ngẫm nghĩ, hắn càng chắc chắn, vị trí hiện tại của họ chính là ở miệng, tảng đá này chính là lưỡi, dưới đá hẳn là có bảo vật không ngờ tới. Ngay sau khi chia sẻ ý tưởng này với người bạn đồng hành, cả hai đã gọi những người khác tiến vào rồi đẩy khối đá đỏ này đi.



Sau khi tất cả cùng dốc hết sức bình sinh, rốt cuộc tảng đá cũng bị đẩy ra, đồng bọn của hắn ồ lên một tiếng, chiếu đèn pin qua thì phát hiện trên mặt đất dưới đáy tảng đá kia lại có một cái cửa đá dài khoảng chừng hai mét, rất rộng, màu đỏ thẫm, phía trên rải đầy tiền.

Nói tới đoạn này, Lục Thuận nhìn tôi một chút rồi nói: "Những thứ mà nhóm người này tìm thấy nhiều nhất lúc đó là loại tiền này, nhưng bản thân thứ tiền đó không có giá trị, cho nên chỉ có một ít tiền bán được cho điện Hoa Thanh, số khác chắc vẫn còn ở bên trong những mộ thất còn lại."

Những người này phá cửa đá nhảy xuống thì thấy bên dưới có một ngôi mộ còn lớn hơn, ở đó có hai chiếc quan tài được xếp cạnh nhau. Họ quét sạch kho báu trong quan tài, chỉ thiếu điều trộm luôn xác chết.

Ở trong mộ thất đó, nhất thời không tìm được đường đi xuống dưới. Bởi vì bọn họ đã lấy đi rất nhiều thứ tốt cho nên đầu lĩnh liền hạ lệnh cho mọi người bắt đầu lui ra ngoài.

Nghe nói trên đường về thì có biến cố phát sinh, hễ ai đã đụng vào phiến đá phẳng màu đỏ thì đều nổi mẩn ngứa trên người, đồng thời gặp ảo giác cực mạnh. Họ phát điên rồi chạy xuống vốc nước ở dưới kênh lên uống như điên. Sự lây nhiễm và phát bệnh diễn ra rất nhanh, ngoại trừ một số ít người ở phía trước chạy thoát ra ngoài, hầu hết mọi người đều chết trong đường vào mộ hoặc bên trong kênh.

"Chắc chắn vấn đề nằm ở hòn đá. Dù sao đường vào cũng đã thông thoáng, đừng động vào là được rồi." Tên mặc áo sơ mi nói.

Lục Thuận nói: "Cho dù có gì đi chăng nữa thì chúng ta đã mang theo đầy đủ trang thiết bị, mọi người cầm nắm cái gì cũng phải đeo găng tay vào. Chưa có ai dời mấy xác chết bên dưới đi đâu, vì vậy mọi người phải hết sức cẩn thận."

Bạch Hạo Thiên đột nhiên nói: "Vậy thì tại sao khu mộ tập thể này lại mang hình dáng khuôn mặt của một người phụ nữ?"

Cô ấy là người phụ nữ duy nhất trong đội của chúng tôi, vấn đề này vừa được đề cập thì tôi liền cảm thấy kỳ quái.

Lục Thuận hút khô một điếu thuốc và nói: "Em gái à, làm sao tôi biết được, lăng mộ này cũng không phải là tôi xây. Nhưng những người từ đó đi ra đều gọi đây là nữ lăng. Lăng của phụ nữ chẳng phải là nữ lăng à."

Tôi chợt nhớ ra trong "Hoàn Vũ Ký" cũng có ghi chép về một ngọn núi nữ lăng. Chuyện kể rằng trong chuyến du ngoạn về phương Động của Tần Thủy Hoàng, con gái của ngài không may qua đời nên được chôn trên núi và xây thành lăng mộ, từ đó ngọn núi được đặt tên là núi Nữ Lăng.

Như vậy thì bên trong khu mộ tại Đào Nguyên Lĩnh này, lẽ nào cũng có một vị công chúa được chôn xuống chăng?

Vào thời điểm chúng tôi đến vùng lân cận của điện Hoa Thanh, mặt trời đã ngả về phía tây. Mọi người nghỉ ngơi trong nhà nghỉ của thôn một đêm, sau đó gặp hai người làm ở đây, chỉnh đốn tư trang rồi lên đường vào sáng hôm sau.

Sau bữa tối, tôi ngẩn người dựa vào cửa nhìn lũ trẻ trong làng đuổi gà dắt hay chó đi dạo, tự nhiên tôi thấy nhớ thôn Vũ, không biết hôm nay Bàn Tử đã cho gà ăn hay chưa nữa.

Sau khi Bạch Hạo Thiên rửa tay trong sân xong, cô thuận tiện gội đầu qua một chút dưới vòi nước. Cô bévẩy bớt nước trên tóc rồi đi tới nói: "Tiểu Tam gia, cô gái phụ bếp lúc nãy hỏi tôi, chúng ta đến đây để làm gì?"

Tôi nhìn cô bé rồi trả lời: "Cứ coi như đi chuyến này là để thư giãn đi, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm."

Cô cười cười: "Nói ra lời như thế rồi chính anh tin được sao? Tôi phải nghỉ ngơi đây, nếu không mai lại cản chân mọi người mất."

Tôi nói sẽ không có chuyện đó đâu. Cô bé vỗ vỗ vai tôi như coi tôi là một đứa nhóc rồi đi ngủ.

Tôi nhìn bầu trời đêm một lúc, bầu trời ở quê trong vắt, và các vì sao nơi đây sáng hơn ở thành phố. Khi tôi đang cầm điện thoại chọn góc chụp thì thấy Muộn Du Bình từ đầu kia hành lang đi tới. Tôi hỏi hắn đi đâu, hắn đáp đi kiểm tra trang thiết bị.

Tôi cùng hắn đứng ở dưới mái hiên một lúc, tưởng rằng sẽ không ai nói gì, thế nhưng lại nghe hắn hỏi: "Ngô Tà, ngày tôi tới Hàng Châu tìm cậu, cậu gặp phải ác mộng."

Tôi gật gù, Muộn Du Bình nói tiếp: "Cậu đã mơ thấy gì?"

Tôi không hề đề phòng, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ hỏi về giấc mơ đó. Nhưng quả thực, hắn chưa từng hỏi tôi điều gì cả, thực sự nhìn không ra là có để ý. Tôi có chút giật mình, nhìn xem vẻ mặt của hắn khi nói lời này.

Thái độ của hắn vẫn nhàn nhạt, không nóng không lạnh. Tôi thầm nghĩ, nói cho anh biết thì đã sao, thế nên liền nói: "Còn có thể là cái gì đây, tôi mơ thấy anh lại muốn đi vào cánh cửa thanh đồng kia, và tôi một mực đuổi theo anh. Không còn mơ gì khác nữa. Nếu không phải là anh đột nhiên đánh thức tôi thì tôi đã có thể phá cánh cổng nứt kia rồi."

Muộn Du Bình nhìn tôi rồi bất giác mỉm cười. Hắn rất ít khi cười, nụ cười này gần như khiến tôi ngây ngẩn, cái gì mà Trụ Vương nhà Thương cùng với Tô Đát Kỷ, Ngô Tam Quế cùng với Trần Viên Viên, trong đầu tôi nghĩ ngợi không thôi, điện thoại di động vừa mới cầm lên đã rơi xuống đất.

Sau khi điện thoại rơi xuống, tôi mới phản ứng được, chột dạ không dám nhìn người đối diện. Muộn Du Bình ngừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Đi ngủ đi."

Nói xong, hắn đi vào nhà trước, còn tôi giả bộ xem xét điện thoại di động, ánh mắt thì vẫn dõi theo hắn. Đi đến cửa phòng thì hắn dừng lại, nói: "Ngô Tà."

Tôi xoay người, đèn trong nhà nghỉ trong thôn này không biết là đã mấy trăm năm rồi không chịu đổi, mờ cực kỳ, phát ra loại ánh sáng vẩn đục. Muộn Du Bình đứng cạnh cửa lẳng lặng nhìn tôi, nói: "Tôi sẽ không đi nữa."

Nói xong, anh giật dây của bóng đèn trong phòng khách rồi đóng cửa đi vào phòng. Tôi đột ngột đứng trong bóng tối, tim đập nhanh như trống, tiếng tim đập to đến nỗi có thể át đi tiếng kêu của côn trùng và gió bên ngoài. Muỗi đã đốt tôi nhiều lần rồi mà tôi mãi vẫn không nhận ra, ở đó một lúc lâu rồi mới ngây ngốc trở về phòng.

Vốn linh cảm rằng đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ, chẳng biết tại sao mà cuối cùng tôi lại ngủ vô cùng ngon, cả đêm không mơ một giấc nào, ngủ một mạch cho tới bình minh.