Khảm Kiên có một người bạn thân gần đây rất si mê tiền cổ, gặp đúng dịp thế nào lại thu được một lô hàng từ Tô Bắc, thế nên nhờ hắn giúp đỡ một phen.
Tôi nghe được tin này lúc đi uống trà tại quán trà của chú Hai. Với nhãn lực của Khảm Kiên thì cũng chưa chắc có thể xử lý tốt. Người làm cho biết việc này không có liên quan đến chất lượng hàng hoá, chỉ có điều là buổi tối hôm trước khi kiểm hàng thì người bạn thân hắn gặp phải chuyện kỳ quái.
Chuyện kỳ quái này đã được lưu truyền ở Hàng Châu một thời gian. Lúc đó tôi vẫn còn đang ở Phúc Kiến cách đó rất xa dưỡng thương nên mọi người không muốn quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của tôi. Lần này tôi đến đây, người làm thấy tôi ăn không ít bực từ chỗ chú Hai nên đã kể chuyện này cho tôi nghe, làm cho tâm trạng của tôi khoan khoái thêm mấy phần.
Nói đến tên bạn thân của Khảm Kiên, hắn lấy được từ lô hàng kia hai đồng tiền, tạm thời chưa nhìn ra là thuộc niên đại nào, nhưng nhìn vào thì thấy có nét gì đó rất cổ điển và thanh tao.
Tên bạn thân kia vốn cũng không phải là người chơi đồ cổ, chỉ đơn thuần là vừa thấy đã vô cùng ưa thích, xuyên dây đỏ vào đeo lên tay, dự định đến nhà cha vợ tương lai ở Thượng Hải rồi đưa tặng bạn gái.
Thế nhưng ngay buổi chiều ngày đầu tiên đeo, hắn bắt đầu nằm mơ, đã thế lại còn là một giấc mộng xuân đầy ái muội.
Lúc đầu thì hắn cũng không coi chuyện này có gì to tát cả, thanh niên trai tráng ở độ tuổi này mơ như vậy cũng không có gì là lạ. Thế nhưng liên tiếp mấy buổi tối, hắn đều mơ một giấc mơ giống hệt nhau.
Sau khi tỉnh dậy và suy nghĩ kỹ lại thì hắn cho rằng có thể vấn đề nằm ở đồng tiền kia nên đã tháo nó ra và không đeo nữa. Nhưng đêm đó, hắn lại mơ giấc mơ nọ, nhưng nội dung của giấc mơ giờ có chút thay đổi.
Trong giấc mơ ban đầu của hắn xuất hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, theo như lời nguyên tác thì cô ấy "như một con hồ ly tinh", xinh đẹp như yêu nữ, chẳng trách khiến hắn không kìm lòng được. Nhưng vào đêm tháo đồng tiền ra, một điều kỳ lạ đã xảy ra trong giấc mơ của hắn.
Vẫn là người phụ nữ đó nhưng với vẻ ngoài xấu xí, khắp người chảy mủ loét, đã thế còn điên cuồng cắn xé da thịt hắn ta. Người này ngay lập tức choàng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi cũng đeo đồng tiền lên, sau đó cũng lặp lại giấc mơ đó, nhưng đổi lại là mỹ nữ kia tới tìm.
Sau nhiều lần thử nghiệm lặp đi lặp lại, hắn đã biết chắc rằng hai đồng tiền này có vấn đề, và rất có thể dạo gần đây ai đó đã biết hắn chơi tiền cổ nên cố tình bày ra để hãm hại.
Hắn lần dọc theo tuyến đường nhập hàng từ Tô Bắc điều tra, thế nhưng manh mối đến cửa hàng đồ cổ Kim Thạch ở Diêm Thành thì mất dấu, có điều tra cỡ nào cũng không được. Hễ cởi dây tiền ra liền gặp ác mộng, đeo vào thì gặp mộng xuân. Trước hắn đã đảo khách thành chủ, thành công thoát ra ngoài một lần, thế nhưng cơn ác mộng vẫn tiếp diễn. Hắn chỉ có thể đắc tội khách hàng mà uể oải đeo chuỗi xâu tiền này cả ngày không bỏ.
Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy rằng chuyện này có một vài chỗ chắc hẳn đã bị người ta phóng đại lên. Mặc dù không phải là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, thế nhưng chuyện xưa có chỗ nào không đúng thì tôi cũng biết. Chuyện mà mấy tên người làm nghe được không biết đã bị thêm mắm dặm muối bao nhiêu lần rồi, mơ hồ không rõ, nhưng tôi cũng không có tâm trạng mà đi vạch lá tìm sâu.
Nhưng sau khi bước ra khỏi quán trà, tôi vẫn gọi điện cho Khảm Kiên, hỏi hắn xem mọi chuyện có đúng là như vậy không. Hắn nói người bạn thân này của hắn tên là La Dần, đang làm việc ở Hàng Châu, có thể sắp xếp hẹn gặp chúng ta một lần. Hắn còn hỏi tôi liệu ngài Trương có còn ở đó hay không, liệu có thể giúp đỡ đi trấn trụ âm khí một phen.
Muộn Du Bình lần này không tới. Nội tộc của hắn xảy ra chút chuyện, người Trương gia đã đến mời hắn về thỉnh tọa. Có nhiều lúc tôi cảm thấy Muộn Du Bình giống y như một linh vật, hay là một thần tượng, chỉ cần ngồi một chỗ hít vào thở ra thôi cũng có thể làm cho mọi việc xuôi chèo mát mái.
Giọng Khảm Kiên có chút tiếc nuối, tôi hứa với hắn sẽ tới xem thử, tránh cho mặt hắn lộ ra vẻ thất vọng lúc đó.
Tới khi gặp được người kia tôi mới phát hiện ra, cứ cho câu chuyện kia là giả thì thứ hắn thường nằm mơ thấy chắc chắn là thật, bởi vì trạng thái của hắn rất kỳ lạ.
Con người nếu như một thời gian dài không ngủ đủ giấc thì tinh thần chắc chắn sẽ có vấn đề. Hốc mắt hắn lõm sâu, hai mắt đục ngầu mờ mịt. Khi bắt tay với tôi thì các ngón tay hắn cử động trong vô thức, chứng tỏ đã lâu rồi hắn chưa có giấc ngủ sâu nào. Trong khi tôi đang nói chuyện cùng Khảm Kiên, hắn thậm chí còn ngủ vật vờ ở ngay trên ghế được.
Tôi bấm đồng hồ tính thì thấy chưa đầy năm phút hắn đã tỉnh lại. Tôi hỏi hắn mơ gì thì hắn nói người phụ nữ trong giấc mơ kia cứ không ngừng sờ khuôn mặt hắn.
Tôi hỏi hắn: "Vậy anh nghĩ động tác sờ mặt này đại biểu cho cái gì? Có khả năng đây chỉ là hình ảnh phản chiếu từ tiềm thức của anh."
La Dần sắc mặt rất kém, cúi đầu một lát rồi trầm ngâm nói: "Tôi cảm thấy là cô ta đang sờ thịt của tôi."
"Thịt?"
"Thịt," hắn gật đầu rồi nói: "Cô ta đang sờ xem còn có nơi nào có thể ăn được không. Chỉ cần tôi tháo chuỗi tiền này xuống, cô ta liền tới ăn thịt tôi." Trong cơn ác mộng, một nửa chân của hắn đã bị ăn đến xương cũng chẳng còn.
Nghe hắn mô tả, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến nữ yêu Ba Mỗ trong truyền thuyết ở Tây Tạng. Ban ngày cô ta giả dạng con người trà trộn vào đám đông, đêm xuống liền ra ngoài ăn thịt uống máu người.
La Dần sinh năm 1992, kém tôi mười lăm tuổi, thế nhưng trông bộ dáng hắn ta như một người đàn ông trung niên hốc hác tiều tụy. Khảm Kiên nói: "Hiện tại anh ấy không dám ngủ, cũng không có cách nào để ngủ được, ông chủ anh xem, bên trong đồng tiền này có phải có nữ yêu hay không."
La Dần tháo chiếc vòng ra đưa cho tôi, trên sợi dây đỏ chỉ có một đồng tiền đường kính dài hai đốt ngón tay, rất mỏng. Hắn nói, đồng còn lại đang được hắn cất ở nhà, trước còn định tặng cho bạn gái, nhưng hiện tại cũng chẳng dám lấy ra.
Tôi nghĩ ngợi rồi nhờ hắn cho tôi mượn đồng này để thử nghiệm một đêm, tối nay hắn không cần phải đi ngủ, mai tôi sẽ liên lạc lại với hắn khi có kết quả.
La Dần và Khảm Kiên thảo luận một lúc rồi nói rằng đêm nay hắn sẽ đến nhà một người bạn ở Tiêu Sơn ôn chuyện, chống đỡ một đêm. Có thể thấy hắn rất sợ việc đi ngủ không đeo chuỗi đồng tiền, hiển nhiên là đã bị giày vò không hề nhẹ.
Tôi mang đồng tiền kia về Ngô Sơn Cư, kiểm lại kho hàng một chút rồi nói với Vương Minh, nếu như buổi sáng ngày mai không liên lạc được với tôi thì gọi Bàn Tử tới ngay.
Hắn ngập ngừng nhìn tôi: "Ông chủ, anh định làm gì vậy? Tôi đi nói cho Nhị gia biết đấy."
Mấy ngày sau khi trở về từ Lôi Thành, tôi được nghỉ ngơi rất thoải mái, nhưng hắn nói thời gian yên bình dài quá, và những nguy hiểm trong cơ thể tôi đang rục rịch quay trở lại.
Tôi cho hắn xem đồng tiền rồi thuật lại giấc mơ kỳ quái của La Dần cho hắn, thế nhưng Vương Minh vẫn còn hoài nghi, cảm thấy tôi gạt hắn.
Khi tôi trở về nhà ở Hàng Châu đã hơn mười một giờ tối, đám người làm khăng khăng phải dắt tôi đi ăn. Đại Bạch Cẩu đã bị tôi làm mất ở Nam Hải, theo bên người tôi lúc này là một cây quân đao kiểu cũ của người Nepal. Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi dùng quân đao chặn xâu tiền cổ, sau đó đi rửa mặt.
Khi rửa mặt, tôi tự hỏi không biết lát nữa mình sẽ mơ thấy điều gì. Mấy năm nay không còn dùng tới nọc rắn, hiếm có khi nào tôi mơ thấy giấc mơ nào cụ thể, thay vào đó là toàn những giấc mơ mơ hồ, hình ảnh trong mơ hư hư thực thực.
Tôi thường mơ về những ngày chúng tôi ở Tháp Mộc Đà, nghe Bàn Tử cất cao giọng hát những bài ca cổ còn Tiểu Ca ngồi trên một phiến đá không xa để nghỉ ngơi. Chắc lúc đó tôi đã phì cười vì nghĩ rằng trông Bàn Tử rất buồn cười, rồi hai người lại cãi nhau một trận, sau đó lại nhờ Tiểu Ca phân xử đúng sai.
Tôi cũng từng mơ thấy Lê Thốc, A Ninh, Văn Cẩm... Đối với những người tôi mang ơn rất nhiều, trong mơ tôi vẫn rất quen thuộc với họ.
Tôi hiếm khi mơ thấy Phan Tử.
Có một lần, khi đang nằm ngoài sân thì tôi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Bàn Tử đánh thức tôi, tôi đã mơ thấy Phan Tử đưa cho tôi một điếu thuốc. Trước khi tôi mở mắt, hắn thì thào nói: "Tiểu Tam gia."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi quay lại phòng khách. Đeo sợi dây màu đỏ lên rồi nghĩ, nếu tôi mơ thấy mỹ nhân thì tôi cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng dựa theo lời giải thích của La Dần, nếu như ác quỷ kia đã quấn lấy hắn thì đêm nay tôi sẽ không gặp ác mộng nữa. Cân nhắc đến thể chất của bản thân, việc này có ẩn chứa huyền học bên trong, tôi cũng không dám chắc về lời hắn nói.
Trước khi đi ngủ, tôi đặt quân đao dưới gối, để một chiếc đèn ngủ. Đột nhiên tôi nhận thấy có một cái gì đó trong rãnh mỏng của đồng tiền chưa được cạo sạch.
Không phải bụi bẩn, mà là máu.
Trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng không thể giải thích được dâng lên. Đối với loại đồ vật cổ xưa này, để dễ dàng xử lý thì người có hiểu biết sẽ không làm hỏng đi dáng vẻ ban đầu của nó. Làm sạch một xâu tiền như vậy thì chỉ có hai loại người, một là người mới, hai là nhà khảo cổ học mới làm chuyện đó.
Đối với thổ phu tử chúng tôi thì thấy máu đã là quá quen. Nhưng hôm nay, chính trong nhà mình, nhìn chằm chằm vào đồng tiền có nhiều lời đồn quỷ dị kia, tôi vậy mà lại cảm thấy sợ hãi chỉ vì một vết máu nhỏ.
Tất nhiên, nếu tôi chỉ đơn thuần chăm chăm nhìn vào nó, thì đêm nay hẳn là sẽ không có chuyện gì phát sinh. Tôi nằm xuống, nhét cái tay còn lại vào gối, nắm quân đao rồi bắt đầu tự thôi miên bản thân đi vào giấc ngủ.
Khoảng mười lăm phút đến nửa giờ sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng la hét ầm ĩ. Đó là giọng của Bàn Tử.
Sau khi hét lên, gã nhận ra rằng bản thân đang ở trong khu chung cư, liền hạ thấp giọng nói: "Thiên Chân, Thiên Chân! Mau mở cửa ra!"
Tôi sờ soạng quân đao một chút rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Giấc mơ quỷ quái đâu không thấy, chỉ biết là tôi vừa mới đánh được một giấc ngon lành. Vừa mở cửa, tôi liền hỏi: "Sao, anh chơi mạt chược với người trong thôn xong rồi?"
Bàn Tử không trả lời tôi ngay mà liếc tôi vài cái. Tôi thấy ủng hắn dính đầy đất, đầu tóc rối bù, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
"Anh đến đây bằng gì thế?"
"Bay tới," Hắn nói, "Tôi gọi cậu nhiều cuộc như vậy sao cậu không nghe?"
"Cuộc gọi gì cơ, tôi có nhận được cuộc nào đâu." Tôi không hiểu lắm, lấy điện thoại ra xem, màn hình nhấp nháy vài cái rồi sập nguồn. Bàn Tử có vẻ có chuẩn bị, lấy từ trong ba lô ra cục sạc nhanh rồi nói: "Cậu mau sạc đi, tôi đi đun chút nước uống cái đã."
Hắn vào bếp đun nước, bóng đèn dây tóc bên trong chập chờn vài cái. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, đáy mắt giật giật có chút đau nhói.
Điện thoại được sạc lập tức mở nguồn, cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn ào ào nhảy ra, tôi ngồi dậy nhìn, Bàn Tử vậy mà gọi cho tôi chừng hai mươi cuộc, cuộc gọi sớm nhất là từ ngày mười bốn.
Vương Minh cùng với Khảm Kiên cũng gọi không ít cuộc, Tiểu Hoa gọi sáu lần, còn nhắn hỏi tôi đang ở đâu, tại sao không liên lạc được. Tất cả nội dung tin nhắn dường như đều hỏi về chuyện này.
Bàn Tử bưng cốc nước từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Cậu làm cái gì mấy ngày nay vậy?"
Vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, tôi nói, "Tôi đến gặp chú Hai ở Hàng Châu, anh cũng biết mà."
"Vậy cũng không thể không nghe điện thoại," Bàn Tử lầm bầm, "Làm gì có lý do chính đáng nào cho việc không nghe điện thoại chứ."
Tôi nhìn chằm chằm hắn, cẩn thận soi sơ hở trên nét mặt hắn. Ba ngày trước, tôi vẫn còn ở Phúc Kiến, sao có thể không nhận được cuộc gọi nào của Bàn Tử được? Trước khi đi ngủ, tôi có thể thề rằng tôi chưa từng nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi gì từ ai.
Bàn Tử nhìn tôi, đột nhiên hỏi: "Cậu ngủ mấy ngày rồi?"
Tôi không nhịn được nói: "Mẹ kiếp, gối đầu nằm còn chưa có nóng nữa, nhiều nhất là một giờ. Nói thật đi, rốt cuộc thì anh là ai, có phải là người nhà họ Uông phái tới chơi tôi không?"
Vừa nói tôi vừa trở tay về đằng sau chộp lấy quân đao. Nếu như người trước mặt đột nhiên tấn công thì tôi chết cũng sẽ trông không quá khó coi.
Bàn Tử sửng sốt một chút rồi mắng: "Mẹ kiếp! Uông Uông cái gì đều chết hết từ đời nào rồi, tôi lừa cậu làm cái quái gì, tự cậu nhìn xem hôm nay ngày nào đi!"
Quả thực là phong thái của Bàn Tử, tôi rời khỏi bàn, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía tấm lịch treo trên tường.
Cuốn lịch treo tường này được mẹ tôi treo sau dịp Tết, tôi thường dùng nó để ghi chú lại những tài khoản sổ sách nhàm chán khi kiểm toán. Mỗi lần như thế tôi đều viết bằng bút đỏ.
Tôi nhìn lên và thấy đó là tháng 8, tôi khoanh tròn ngày tiếp theo bằng một vòng tròn màu đỏ. Một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, tôi lập tức nhận ra ba ngày trước là ngày 14, vậy hôm nay phải là ngày 17.
Ngày 17 tháng 8, ngày này đối với tôi rất nhạy cảm, huyệt thái dương của tôi giật giật vài cái, cả người lập tức đờ đi.
Lẽ nào thực sự tôi đã không ăn không uống mà ngủ ròng rã suốt ba ngày? Các chức năng trong cơ thể của tôi nói cho tôi biết là điều đó không thể nào xảy ra được.
Nghĩ đến đó, tôi liền đứng lên, ra tay độc ác nhéo thịt Bàn Tử một cái, Bàn Tử gào lên một tiếng rồi nhảy sang một bên, mắng tôi là đứa hạ lưu không đấu võ mồm mà lại động thủ.
Sau đó tôi lại nhéo mình một cái, loại đau đớn này không phải giả, tôi không khỏi thở hắt ra rồi nói: "Nói đi, có chuyện gì, nói để tôi còn biết đường chuẩn bị tinh thần."
Bàn Tử liếc nhìn tôi mấy lần, ánh mắt lóe lên giống như ánh mắt của cô bé bán hàng tạp hóa đầu thôn nhìn Muộn Du Bình vậy. Tôi nói anh có ý gì đây, chẳng lẽ tôi mắc bệnh nan y mà không biết?
Hắn thở dài rồi nói: "Tiểu Ca đi rồi."
Bước tiếp theo là tìm nhân sự, kiếm trang bị, đến núi Trường Bạch, hầu như tất cả những việc này đều diễn ra trong một ngày. Chuyến đi này không phải để gắp lạt ma, lý do duy nhất tôi đến đó, mọi người đều biết mà không cần hỏi.
Ngồi trên xe hướng về Nhị Đạo Bạch Hà, tôi tránh không suy nghĩ lung tung, tập trung vào lái xe. Bên trên đường tuyết rơi, Bàn Tử nói tôi đã hỏi hắn "tại sao" mười lần, thế nhưng tôi không hề nhớ gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy hụt hẫng, tại sao anh ta lại quay lại nơi đó? Có điều gì đằng sau cánh cửa Thanh Đồng đáng để cả một đại gia tộc phải tồn tại vì nó? Nếu có thể, tôi muốn phá tan cánh cửa đó ra để xem bên trong có gì.
Sau khi trở về từ Lôi Thành, cơ thể tôi dần hồi phục, có thể thực hiện các hoạt động với cường độ cao, thế nhưng cũng không được như trước nữa Sau khi tiến vào khe hở, người ta mất đi khái niệm ngày và đêm, nước uống hầu như không có, và điều tồi tệ nhất là tôi còn bị tách khỏi Bàn Tử và đám người làm.
Tôi đi dọc theo dấu vết mà Muộn Du Bình để lại, mọi thứ trôi qua như đã hết một đời. Tôi không biết mình đã đi bao xa, nhưng ánh đèn pin quét qua một cỗ quan tài dưới vách núi, sau đó tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta quay lưng về phía tôi với chiếc balo được đặt dưới chân, hơi thở của tôi như ngừng lại, tôi khẽ gọi: "Tiểu Ca?"
Người kia ngẩng đầu lên và nhìn về hướng tôi. Khi tôi nhìn rõ mặt hắn, tôi vô thức trở nên phấn khích, buộc dây khóa vào quanh eo rồi leo xuống vách đá, cố gắng chạy xuống chỗ hắn.
Lúc còn cách hắn ba bốn mét, tốc độ của tôi bỗng chậm lại. Trên đường đi, tôi đã đưa ra rất nhiều giả thuyết, nên nói gì sau khi bắt chuyện với hắn, làm thế nào để thuyết phục hắn, sự tức giận tích tụ cũng biến thành sự uể oải. Muộn Du Bình là tự mình rời đi, vậy mà tôi còn đuổi theo phô trương như thế này, chắc hẳn hắn đang cảm thấy khó hiểu với hành động đó của tôi.
Tôi hít thở sâu vài cái, sau đó dùng đèn pin đánh hắn. Sau khi thấy hắn không có dấu hiệu nào là bị thương, tôi nói: "Tôi tưởng anh đã tiến vào cửa rồi cơ."
Muộn Du Bình nhàn nhạt nhìn tôi.
"Ngô Tà," hắn nói, "Tôi chờ ở đây, là vì muốn gặp cậu lần cuối."
Tôi không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đứng nhìn hắn xách ba lô lên, đi tới cửa Thanh Đồng. Tôi tuyệt vọng khi phát hiện ra mình không có cách nào để ngăn cản hắn.
Kỳ thực thì từ trước tới nay vẫn luôn như vậy, hắn muốn đi đâu hay làm gì thì đều là quyền tự do của hắn, chẳng cần phải hỏi bất kỳ ai.
"Trương Khởi Linh, anh thực sự muốn đi vào sao?" Tôi hét lên trong vô thức, "Tại sao, ít nhất phải cho tôi một lý do chứ!" Vừa nói, tôi vừa cảm thấy một sự chua xót dâng lên trong lòng, những năm này rốt cuộc là vì cái gì mà tôi phải sống như một oán phụ. Nếu Muộn Du Bình mất rồi thì mọi thứ thực sự không còn ý nghĩa gì nữa.
Muộn Du Bình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dự cảm bất thường trong lòng tôi càng ngày càng dâng cao.
Vào lúc này, tôi thà rằng anh ấy không trả lời còn hơn. Nhưng từng chữ từng chữ thoát ra từ đôi môi của anh như đập thẳng vào tai tôi.
Đó là tâm ma từ trước đến nay của tôi, là ác mộng mà tôi vất vả trốn tránh nửa cuộc đời này.
____"Không còn thời gian nữa rồi."
Tôi sợ hãi thở hắt ra, trở tay lấy đao chém về phía trước. Động tác của tôi lớn đến nỗi hất tung luôn cả cái đèn ngủ xuống đất.
Hắc Hạt Tử dạy tôi kỹ xảo chiến đấu mục đích chủ yếu là để bảo vệ bản thân, Tuy rằng đã sớm quên 7, 8 phần, thế nhưng phản ứng thì không có vấn đề.
Trong nháy mắt, người trước mặt liền ra tay, rút lấy đao vứt sang một bên. Tôi nhấc chân lên đá một phát, dùng một tay đè đầu gối, âm thanh từ phía trên của Muộn Du Bình vang lên: "Ngô Tà."
Tôi sững sờ một hồi, sau đó thả lỏng nắm tay ra, tiến tới véo mặt hắn. Trông không giống mặt nạ da người. Muộn Du Bình lạnh nhạt nói: "Tôi gọi cậu mấy lần, cậu bị bóng đè."
Hai vai tôi bỗng như bị rút hết sức lực, tựa vào tủ đầu giường, yên lặng thầm mắng hắn. Hắn buông tay ra, nhặt một chuỗi đồ gì đó trên mặt đất lên.
Tôi định thần nhìn lại, thì ra là chuỗi dây tiền cổ tà môn kia. Thế nhưng giấc mộng vừa nãy quả thực quá chân thật, tôi cũng không rõ là lúc này mình đã thoát ra được khỏi mộng hay chưa nữa.
"Anh không phải là đang ở Hồng Kông cùng với Trương Hải Khách sao?"
Muộn Du Bình ngồi ở mép giường nhìn tôi, tôi thấy hắn vai đeo balo, trên người mặc một áo khoác mỏng hở cổ, "Anh xuống đất sao?"
Hắn gật đầu.
Trong lòng tôi bắt đầu thấy chán ghét Trương Hải Khách, vẻ mặt Muộn Du Bình khá xấu, hiếm thấy hắn lại giải thích một câu. Vốn dĩ là sau khi xong chuyện ở Hồng Kông, Trương Hải Khách xin hắn đi làm cố vấn kỹ thuật trong một chuyến gắp lạt ma. Hắn đi từ cầu sông trấn bên kia tới, hỏi Vương Minh xong rồi liền đến tìm tôi.
"Anh đừng nói bậy, tôi chắc chắn vẫn còn đang nằm mơ." Tôi nói, "Tiểu Ca việc gì phải đi tìm tôi vào giữa đêm được."
"Không phải là mơ." Vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn giống với vẻ mặt trong giấc mộng kia đến mấy phần.
Tôi không tin: "Việc anh rời đi Trương Hải Khách có biết không? Tôi đi hỏi hắn."
Muộn Du Bình lắc đầu, tôi lấy di động ra, gọi cho Trương Hải Khách để xác nhận.
Hơn hai phút sau thì Trương Hải Khách mới bắt máy, hắn hỏi tôi hơn nửa đêm rồi còn muốn làm gì, rốt cuộc là rắp tâm cái gì đây. Tôi nói: "Anh đi nhìn xem tộc trưởng của các anh đã ngủ chưa đi."
Qua màn hình điện thoại, vẻ mặt của hắn tối sầm lại, cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Không lâu sau thì tôi nghe thấy tiếng hắn gõ cửa: "Tộc trưởng, Ngô Tà tìm anh."
Tôi quan sát mọi vật trong điện thoại, có vẻ chỗ đó là một nhà nghỉ chất lượng thấp, chẳng trách Muộn Du Bình hơn nửa đêm ngủ không yên. Nhất định là hắn quen nằm đệm cao su mấy năm qua nên giờ cũng giống như nàng công chúa hạt đậu rồi.
Trương Hải Khách gõ cửa hồi lâu, sau đó mới mở cửa ra, đứng nhìn một lát rồi trầm mặc.
"Tộc trưởng chạy rồi." Hắn nói.
Tôi yên lòng nói: "Tôi biết, hắn đang ở chỗ tôi."
Trương Hải Khách lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Nếu như không phải vì tôi và hắn bị ngăn cách bởi màn hình điện thoại thì tôi đã bị hắn cho một quyền từ lâu.
"Ngô Tà, người có bệnh như cậu đúng là chỉ có tộc trưởng mới chịu nổi."
Hắn giơ ngón tay dùng sức chỉ trỏ tôi, còn tôi thì trước khi cúp điện thoại đã đưa nó cho Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình đã cởi áo khoác ngoài, cất ba lô vào góc rồi dùng hai ngón tay lật lật đồng tiền. Tôi lại nhìn lướt qua tờ lịch, tim như rơi xuống đất, đứng dậy uống nước rồi tiện đường đi rửa mặt một thể. Khi bình tĩnh lại thì phát hiện cả người tôi vã hết mồ hôi, quần áo thì dính bết vào lưng.
Tôi chống hai tay vào bồn rửa mặt, lau mặt thật mạnh rồi sau đó nhìn mình trong gương.
Không biết đồng tiền rơi khỏi tay tôi từ lúc nào nữa, dù rất không muốn thừa nhận nhưng việc đột ngột biệt ly Muộn Du Bình quả thực là khúc mắc lớn nhất của tôi. Ngô Tà ơi Ngô Tà, mày thực sự hết thuốc chữa rồi.