Bình Sinh Hải

Chương 3




Bình thường luôn là tôi xuống xe ở chỗ cột đèn giao thông gần công ty trước, sau đó Thẩm Liễm sẽ lái xe đến công ty.

Nhưng hôm nay thân thể tôi hơi không khỏe, muốn được lười biếng một chút, nào ngờ vừa đến bãi đỗ xe thì chạm trán với Hà Kỳ.

Thấy tôi bước xuống từ xe của Thẩm Liễm, ánh mắt của anh ta dần dần trở nên sắc bén lạnh lẽo: “Giang Tiểu Nghi, sao hai người lại đi cùng nhau?”

Thẩm Liễm đứng bên cạnh tôi một cách tự nhiên, chớp mắt mong chờ nhìn tôi, giống như hồi sáng hỏi tôi khi nào mới cho cậu ấy một danh phận.

Tôi cảm thấy buồn cười, rạng sáng tôi còn nói với Hà Kỳ là em vợ anh ta đang nằm bên cạnh tôi cơ mà, bây giờ anh ta giả vờ giả vịt tò mò làm gì.

“Thì…”

Tôi hắng giọng một cái, đang định nói tiện đường thì Hà Kỳ bất chợt ngắt lời tôi, không cho tôi cơ hội nói chuyện.

“Đổi vé máy bay rồi, cô trở về thu dọn đồ đạc đi, hai tiếng sau tập hợp ở sân bay.”

“Tập hợp? Với ai?” Tôi cảnh giác nhìn anh ta.

“Tôi, có vấn đề gì à?” Anh ta bất mãn mím môi.

Đương nhiên là có. Kế hoạch trước đó là tôi và một nữ đồng nghiệp khác, bây giờ sao tự nhiên lại đổi sang anh ta?

“Tôi cũng sẽ đi.” Thẩm Liễm bước về phía trước một bước, chặn giữa tôi và Hà Kỳ.

“Không được.” Hà Kỳ từ chối ngay tức thì, không cần suy nghĩ.

“Vậy thì tôi sẽ nói với Thẩm Tử Kỳ.” Thẩm Liễm cười với vẻ vô (số) tội.

Hà Kỳ cúi gằm mặt xuống trầm ngâm một lát: “Được, vậy thì cùng nhau.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà không cần đi công tác riêng với Hà Kỳ.

Thẩm Liễm đắc ý nhướng mày với tôi, cứ như đứa trẻ vừa biểu diễn tiết mục xong, đang chờ được khen ngợi.

Kìm lòng không đậu, tôi nhéo lên gò má tràn đầy sức sống trẻ tuổi của cậu ấy ngay trước mặt Hà Kỳ.

Thế là cậu ấy càng đắc ý hơn.

Về nhà thu dọn hành lý xong, tôi và Thẩm Liễm cùng nhau đến sân bay.

Hà Kỳ đã chờ chúng tôi trong phòng chờ. Một người phụ nữ tóc quăn, điện nước đầy đủ, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hơi nhướng lên như ngậm hoa đào, nhìn ai cũng như thâm tình chân thành đang đứng bên cạnh anh ta.

Khi thấy người phụ nữ này, sắc mặt Thẩm Liễm trở nên vô cùng tối tăm. Quen biết bao lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy bực bội đến thế, không khỏi nảy sinh một chút tò mò, lại gần cậu ấy nhỏ giọng hỏi: “Bạn gái cũ à?”

Cậu ấy lắc đầu, trả lời với vẻ buồn khổ: “Là đối tượng xem mắt mà nhà họ Thẩm cố nhét cho em.”

Bước chân tôi khựng lại. Đối tượng xem mắt xinh đẹp nhường này, cậu ấy còn tìm tôi làm gì?

Đúng là nổi loạn.

“Tên tôi là Nguyễn An An, vị hôn thê của Thẩm Liễm.” Người phụ nữ hào phóng chìa tay về phía tôi, tươi cười thỏa đáng.

“Tôi không có vị hôn thê.” Thẩm Liễm lên tiếng trước cả tôi, gương mặt ấm áp tuấn tú bị che phủ bởi một lớp sương giá, tỏa ra sự lạnh lùng xa cách với người khác.

“Tiểu Liễm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn mà.” Nguyễn An An nói bằng chất giọng quyến rũ.

Thẩm Liễm không để ý tới cô ta, kéo tay tôi sang một bên bắt đầu giải thích.

Nhà họ Thẩm dựa dẫm vào nhà bà ngoại của Thẩm Tử Kỳ mà phát triển lớn mạnh, có nghĩa là cha vợ của Hà Kỳ cũng là kẻ bám váy vợ.

Những năm gần đây kinh tế trì trệ, nhà họ Thẩm muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn, bấy giờ ông ta mới nhớ đến đứa con trai ngoài giá thú không được coi trọng của mình.

Cậu kháng cự hôn sự này, cũng hận người nhà họ Thẩm.

“Chị, em chỉ có chị thôi.” Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy như che giấu vô số cảm xúc li ti, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Tôi nặn ra một nụ cười, nhất thời không biết nên an ủi cậu ấy như thế nào.

Cậu ấy căm hận nhà họ Thẩm, kháng cự hôn sự, nên mới chơi trò chơi tình cảm với một nhân viên tiêu thụ nho nhỏ là tôi đây để giận dỗi với gia đình mình ư?

Nghĩ vậy, tôi bất giác thở dài thườn thượt.

“Chị, có phải chị cũng ghét bỏ em là con ngoài giá thú không?” Thẩm Liễm tủi thân nhìn tôi.

Tôi vội vàng phủ nhận: “Không phải, chị thương em mà.”

Thẩm Liễm rất dễ dỗ, chỉ cần một câu như vậy cũng nở nụ cười.

Không biết có phải Hà Kỳ cố tình sắp đặt hay không, số ghế trên máy bay là tôi với anh ta ngồi cùng một hàng, Nguyễn An An và Thẩm Liễm ngồi cùng một hàng, ở giữa cách lối đi.

Suốt chặng đường, ánh mắt Thẩm Liễm không dời khỏi mặt tôi, sự quan sát to gan mà nhiệt liệt của cậu ấy khiến tôi đỏ mặt.

Chẳng qua là không ngồi cùng chỗ thôi mà, có cần thiết phải tức giận đến mức đó không?