Hàn Dịch vừa đẩy xe lăn, vừa cất giọng mỉa mai: "Đó là chồng tương lai của mày.
Thấy thế nào?"
Dạ Vũ tay cầm bó hoa cưới, mắt vẫn dán về phía người đàn ông mà sắp sửa trở thành chồng cô.
Gương mặt khả ái nở lên một nụ cười nhẹ: "Các người cho tôi một người chồng đẹp trai lại cao ráo như thế, tôi cảm ơn các người còn không hết."
"Một con nhà quê như mày được gả vào Sở gia, là phúc phận mày tu tám kiếp mới có.
Trân trọng những giây phút ở đây đi, sau này bị đuổi khỏi đây cũng đừng quá luyến tiếc kẻo lại mất mặt Hàn gia."
Gương mặt Dạ Vũ vẫn duy trì nụ cười, nhưng bàn tay cô bất giác siết chặt lại, từng đường gân xanh nổi lên.
Cô hít một hơi rồi trả lời ông ta: "Hàn Dịch, hình như ông quên rằng tôi không phải người của Hàn gia các người.
Tôi chỉ có một người thân duy nhất là mẹ tôi, Nhữ Linh, nên phiền ông chỉnh sửa lại lời nói một chút."
Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau, nghĩ rằng đây là những lời tạm biệt, an ủi của người cha dành cho con mình.
Nào có ai hay đây lại là một màn đấu khẩu giữa hai người.
Hàn Dịch cảm thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nhiều, dù ông ta đang vô cùng tức giận nhưng vẫn phải mỉm cười.
"Đừng nghĩ mày được gả vào Sở gia là có thể hống hách.
Tao thật sự hối hận khi năm đó vớ phải ả ta để bây giờ có một đứa con gái hỗn xược như mày."
Nhắc đến mẹ mình, Dạ Vũ không thể nào nhịn nổi nữa.
"Trong hai mươi bốn năm ông có bao giờ đếm xỉa hay nuôi dưỡng tôi được một phút nào chưa? Để có tiền nuôi tôi, mẹ tôi phải làm thuê làm mướn cực nhọc mỗi ngày, thức khuya dậy sớm để bươn chải, ông có tư cách gì mà nói như vậy? Có tin tôi kể cho mọi người nghe cái quá khứ huy hoàng của ông không?”
Hàn Dịch đen mặt, sau đó nhanh chóng đẩy xe lăn đến chỗ Sở Duật Phong.
Dù bản thân có lớn tuổi hơn, nhưng khi đối mặt với một trong những gia tộc quyền lực như Sở gia thì ông ta vẫn phải cúi đầu cung kính.
"Con rể, sau này phiền con chăm sóc cho con bé rồi."
Sở Duật Phong hơi gật đầu, sau đó anh liếc về phía cô gái ngồi trên xe lăn.
Gương mặt điển trai đó vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, thậm chí trong đôi mắt còn hiện rõ chút chán ghét.
Dạ Vũ nhìn đôi mắt đó, trong lòng cười lạnh.
Cô đoán không sai mà, làm gì có ai lại thích một cô gái khuyết tật như cô? Vô dụng, yếu đuối, nhu nhược, đó là tất cả những gì mà mọi người đánh giá cô khi nhìn thấy đôi chân không thể đi lại này.
Cho dù cô có chứng tỏ mình có ích đi nữa thì cũng chỉ là cản trở đối với họ mà thôi.
Quá trình kết hôn rất nhanh, không có giới thiệu cũng chẳng cần lời tuyên thệ, cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau rồi khách khứa chúc mừng là xong.
…
Đến tối, tại biệt thự tư nhân của Sở Duật Phong.
Trong phòng khách, Dạ Vũ mặc váy cưới ngồi trên xe lăn quan sát xung quanh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được đặt chân đến một nơi lộng lẫy, nguy nga như thế này.
Dù cô không chọn chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng cô dám chắc từng món đồ ở đây đều có giá lên đến mấy chục ngàn đô.
Quản gia ở bên cạnh ho khẽ, sau đó ông lên tiếng: "Để tôi đưa thiếu phu nhân lên lầu."
"Không cần đâu, cho tôi một căn phòng nào ở dưới được rồi.
Tôi đi lại không tiện, lên trên đó lại phiền mọi người nữa."
Sắc mặt ông có chút lúng túng, nhưng đúng là không thể phủ nhận lời nói của cô ấy.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng ông kêu người hầu dọn căn phòng rộng nhất cạnh cầu thang.
Dạ Vũ đẩy xe lăn đến gần cửa, sau đó cất giọng dịu dàng.
"Quản gia giúp tôi chuẩn bị một tấm nệm là được rồi, giường cao quá tôi không leo tới."
Quản gia hơi sững người, sau đó gọi người hầu đem loại nệm tốt nhất đến đặt vào trong phòng.
Chỉ nửa tiếng, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Ông nhìn dàn người hầu, sau đó chọn ra một cô bé có vóc dáng nhỏ con nhất.
"Tiểu Linh, từ nay cô phụ trách mọi việc của thiếu phu nhân."
"Dạ vâng."
Tiểu Linh chạy lại Dạ Vũ, tay đặt lên tay nắm của xe lăn, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Em chào thiếu phu nhân, tên em là Tiểu Linh.
Thiếu phu nhân cần gì cứ sai bảo em ạ."
Nhìn cô gái mũm mĩm với nụ cười rạng rỡ này, Dạ Vũ cũng bất giác mà nảy sinh vài phần hảo cảm.
"Cảm ơn Tiểu Linh."
Cô bé nghe vậy cười hì hì, để lộ hai cái răng khểnh, sau đó đẩy Dạ Vũ vào trong.
Căn phòng vốn hơi cũ bây giờ được trang trí vô cùng đẹp đẽ lại tươm tất, gọn gàng.
Một tấm nệm màu trắng với chất liệu tốt nhất được đặt ở góc, một tủ quần áo và tivi ở đối diện, còn bên trái là nhà tắm dành riêng cho cô.
Tiểu Linh vốn sức khỏe rất tốt nên cô bé dễ dàng đặt Dạ Vũ ngồi trên giường, sau đó lấy ra một chiếc váy ngủ cho Dạ Vũ.
“Thiếu phu nhân, để em thay giúp người.”
Dạ Vũ vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến chiếc váy cưới mất đến hai mươi phút để thay này, cô đành gật đầu.
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe cô bé chê bai, nhưng có lẽ lần này cô sai rồi.
Tiểu Linh chỉ hơi bất ngờ, sau đó cô bé nói: “Da của thiếu phu nhân trắng quá đi mất! Em cũng chăm sóc da nhiều lắm nhưng không được như người.”
“Em…”
Tiểu Linh cười khẽ.
“Em biết thiếu phu nhân muốn nói gì, nhưng mỗi người đều có một khuyết điểm riêng mà, không lẽ em lại cười người vì đôi chân người như thế này?”
Nói xong, Tiểu Linh vén tay áo lên, để lộ một vết bỏng lớn nâu sậm.
“Thiếu phu nhân xem, lúc nhỏ do hậu đậu nên lỡ làm đổ ly nước sôi khiến bây giờ phải mang cái vết bỏng này mãi mãi này.”
Dạ Vũ cảm thấy khóe mắt ươn ướt, cô nhoẻn miệng cười với Tiểu Linh.
“Cảm ơn em.”
Tiểu Linh ngượng ngùng, sau đó cô bé bế Dạ Vũ ngồi trên nệm xong lui ra ngoài nhường lại không gian riêng tư cho cô.
Dạ Vũ chống tay lên tấm nệm, dùng sức di chuyển đến trong góc.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn tám giờ ba mươi.
Cô chồm lấy cái điều khiển ở sát mép nệm, bật kênh chương trình mình yêu thích.
Xem mải mê đến tận một giờ đêm, Dạ Vũ cảm thấy buồn ngủ rồi nên đành tắt tivi.
Dù đang ở chỗ lạ nhưng cô không hề bị mất ngủ, có lẽ việc quen với cuộc sống nghèo khổ khiến cô không còn kén chọn nữa.
Hoặc nói đúng hơn, hai mươi mấy năm nay cô chưa từng được quyền lựa chọn điều mình mong muốn..