Bình Mật Ong

Bình Mật Ong - Chương 14




Cháo trắng mềm mềm dẻo dẻo, thêm chút rau củ, rồi chút muối, không chỉ đơn giản khỏe khoắn mà còn là bạn tốt của dạ dày. Đào Ninh thích ăn chua, cay và ngọt nên luôn muốn có mấy vị này trong đồ ăn, sau này phát hiện dạ dày Úc Phong không tốt mới ăn uống đơn giản hơn một chút.

“Thế nào?” Đào Ninh hỏi.

“Ngon lắm.” Mùi vị đã lâu khiến lòng anh ngập tràn cảm xúc. Từ khi hai người gặp lại thì ai cũng tránh nói đến chuyện chia tay. Đào Ninh không nhắc tới, Úc Phong cũng vậy, bọn họ như những người bạn cũ đã lâu không gặp, chỉ nói về những kí ức đẹp đẽ.

Cơm nước xong xuôi hai người cùng nhau dọn dẹp, Đào Ninh mời Úc Phong xuống lầu đi dạo. Nơi này là nơi cậu sống từ nhỏ, năm đó vẫn là một khu dân cư xa hoa, bây giờ nhìn thì thấy cũng bình thường thôi nhưng giá đất tăng rất nhiều, đắt kinh khủng.

Vườn tược trong khu này được đầu tư khá nhiều, hoa cỏ xum xuê và rất nhiều cây cảnh, tiếng côn trùng và chim hót vang vọng, có người đang dắt chó đi dạo, có người đang trò chuyện. Giờ là cuối hạ đầu thu nên thời tiết vẫn khá nóng, Đào Ninh và Úc Phong vừa đi vừa trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong bụi cỏ nên hai người dừng lại. Một cái bóng mờ xẹt qua trước mặt, còn kêu hai tiếng ‘meo meo’.

Đào Ninh nghi hoặc lên tiếng: “Mèo nhà ai chạy ra ngoài à?”

“Chắc vậy, ở đây không có mèo hoang.” Úc Phong đáp.

Đào Ninh chợt nhớ tới gì đó: “Mèo Xám Tro có khỏe không?”

“Già rồi.”

“Còn sống không?” Cậu nhẩm tính tuổi thì nhận ra mèo Xám Tro đã già thật rồi.

“Còn.”

“Hai đứa còn lại thì sao?”

“Hoa Trắng Đen có người nhận nuôi, còn Vằn Quýt…” Úc Phong nhíu mày, nét mặt có hơi phức tạp: “Rất béo.”

“Đều… còn sống hết à?” Đào Ninh ngạc nhiên.

“Ừ còn sống hết.” Úc Phong đứng dưới đèn đường, ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt anh. Ba con mèo anh và Đào Ninh không có nuôi, nhưng chúng nó luôn là phần không thể thiếu trong cuộc sống đại học của bọn họ. Úc Phong ngẫm nghĩ một hồi thì kể chuyện mèo cho Đào Ninh nghe, từ chuyện Hoa Trắng Đen quá dễ thương nên bị một cô gái mang về nhà cưng đến tận trời, cho đến việc mèo Xám Tro bị bọn buôn bán mèo bắt đi nhưng vẫn trốn thoát rồi trèo đèo lội suối tìm về trường học, cả chuyện Vằn Quýt càng ăn càng mập nhưng vẫn ăn, bây giờ vừa già vừa mập không thấy chân đâu.

Giọng Úc Phong rất trầm, mang theo chút hoài niệm như được thu từ chiếc máy ghi âm thời xưa, đều đều đều đều nhả từng câu một, cuối cùng làm nên một câu chuyện.

Trước đây hai người cùng phát hiện bọn nó ở khu phía bắc, Đào Ninh bỏ đi, chỉ còn mình Úc Phong thấy bọn nó.

Đột nhiên, Đào Ninh hốt hoảng nhận ra là mình đã đi quá lâu. Dù cậu có cố quên những năm tháng trống vắng kia thế nào thì cũng không khỏa lấp được một sự thật – là cậu đã bỏ anh lại một mình…

Nỗi chua xót xông lên khóe mắt, mình đã bỏ qua nhiều thứ như vậy.

“Đào Ninh.” Úc Phong gọi.

“Hả?” Khóe mắt cậu đỏ lên, cố gắng làm bộ bước về phía trước.

“Nếu em có thời gian, mình đi thăm bọn nó được không?”

“Ừ.”

Cuộc sống nơi quê nhà kẻ đến người đi dần đi vào quỹ đạo. Cả hai đều nghĩ năm đó chia tay lỗi là do mình, muốn quay lại, muốn bù đắp, muốn vì người kia mà liều mạng. Hai nhà có hai cái cửa mà như chẳng có, cùng một tầng nhưng nhà Đào Ninh cứ cách dăm ba ngày là cúp nước cúp điện, không có việc gì cũng chạy sang nhà Úc Phong. Úc Phong thì luôn dung túng, tự lừa bản thân, không muốn biết đến sự thật.

Đào Ninh nói nhà cậu cúp nước, thì là cúp nước thật.

Qua nửa tháng Đào Ninh lại bận rộn, tan làm rất khuya, toàn là gần sáng mới về nhà. Úc Phong thì làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, 11h là đã đi vào mộng đẹp. Đào Ninh sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên mấy hôm đó cũng không chạy đến nhà anh.

Lại là một hôm đi sớm về khuya, cậu vừa về đến nhà mở cửa, chưa kịp đổi giày thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Đào Ninh dựng tai lên nghe, nhẹ nhàng thả đôi dép trong tay xuống. Bây giờ là 2h sáng, lúc nãy đi lên đã thấy nhà Úc Phong tắt đèn, khu nhà này an ninh tốt nhưng vẫn không loại trừ nguy cơ có trộm hay kẻ bắt cóc đột nhập. Đào Ninh nhìn vào mắt mèo, nhưng mắt mèo trên cửa nhà cậu đã quá cũ, loang lổ chả nhìn thấy gì.

Nghe tiếng chân thì chỉ có một người, Đào Ninh là đàn ông khỏe mạnh nên không sợ, nhưng cậu lo nửa đêm đang ngủ bị cạy cửa, không bằng bây giờ ra mặt phục kích luôn để về ngủ cho yên giấc. Cậu lấy điện thoại ra, thủ sẵn dãy số khẩn cấp để gọi, rồi đẩy mạnh cửa.

Úc Phong đứng bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc phát hiện ra dùng suy nghĩ quả thật có thể mở được cửa.

“Úc Phong?” Đào Ninh vội  bỏ tay ra khỏi nút gọi trên di động, suýt chút là nửa đêm làm phiền cảnh sát rồi. Cậu nghi ngờ hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em xong việc rồi à.” Úc Phong đánh trống lảng.

“Anh uống cà phê rồi.” Đào Ninh khẳng định.

Úc Phong chối.

Đào Ninh không tin: “Sao giờ này chưa ngủ?”

Úc Phong ngẫm nghĩ một lát, cố gắng nghiêm túc nói: “Nhà anh cúp điện.”

Cúp điện không phải nên đi ngủ sao? Suýt thì Đào Ninh cười ra tiếng, ngoài mặt lại nghiêm trang nói: “Vậy à, khu nhà này đúng là lâu quá không sửa rồi, hệ thống xuống cấp hết trơn.”