Bình Hoa Số 1 Giới Giải Trí

Chương 7: Đuổi gió đuổi trăng




Khoảnh khắc ấy, trái tim nháy mắt ngừng đập, đôi môi chỉ cách Thương Lục một centimet liền dừng lại.

Một cảnh tuyệt vời nhờ mượn góc.

Bước chân đột ngột dừng ở đầu ngõ, chỉ còn tiếng thở dốc kỳ lạ. Không biết qua mấy giây, hai nữ sinh đẩy nhau nói: “Xin... xin lỗi vì đã làm phiền” rồi chạy tót ra ngoài.

Thương Lục thả lỏng, quay đầu nhìn thấy bóng lưng của họ trong bộ đồng phục học sinh, “Thầy Kha, đây là kẻ thù của anh à?”

Hắn ghé sát lại, giọng nói trầm thấp có phần trêu chọc, hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, mang theo mùi hương.

Vành tai nóng ran đến khó hiểu, chắc là do lời nói dối quá lố, người mới vừa rồi không biết xấu hổ đòi “Hôn tôi” mà giờ phút này lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tránh ra.”

Thương Lục lùi một bước, còn muốn cười nhạo thêm hai câu, đuôi mắt chợt nhìn thấy hai học sinh nữ kia đã quay lại.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn trầm giọng, dùng một tay ôm Kha Dữ vào lòng.

Trong giây phút mất cảnh giác, hơi thở nóng rực của đối phương chiếm lấy hô hấp. Hai mắt Kha Dữ mở to, bên tai chỉ nghe được giọng Thương Lục lạnh lùng gần như hung ác, “Nhìn cái gì, cút.”

Lại có tiếng bước chân dồn dập chạy đi, trong gió chiều, chỉ nghe thấy hai giọng nữ cố nén cười trách móc nhau, “Đã bảo là không phải rồi! Tiểu Đảo sao có thể ở đây chứ!”

Thương Lục lần này không dễ dàng buông tha cho anh, “Chờ một chút.”

Kha Dữ ngay lập tức bị giam cầm trong lòng ngực nghe tra hỏi.

“Anh là Tiểu Đảo?”

Kha Dữ kiên trì nói: “Nghệ danh.”

Thương Lục nhíu mày: “Hai nữ sinh cấp ba kia tìm anh làm cái gì?”

“Em, các em ấy...” Có thể có lý do chính đáng gì chứ! Kha Dữ nhắm mắt lại, vò mẻ lại sứt [1] nói: “Mẹ của mấy em ấy là khách hàng của tôi!”

[1] Có những khuyết điểm, sai lầm hay bước thụt lùi nhưng để mặc không sửa sai, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu đi.

Thương Lục: “...”

Thất kính rồi.

Kha Dữ dùng sức đẩy hắn ra: “Cảm ơn. Giờ cậu đi được rồi.”

“Cảm ơn suông thôi à?” Thương Lục chầm chậm đuổi theo, được một tấc lại muốn tiến một thước, “Tôi giúp anh thoát khỏi kẻ thù hai lần đó.”

Chữ “hai lần” được nhấn mạnh, “kẻ thù” lại mang chút trêu chọc.

Đồ đáng ghét.

“Tốt lắm, cừ lắm, tôi mời cậu ăn, mời cậu ăn đã đủ thành ý hay chưa?”

Tiệm cơm hơi khó tìm. Thương Lục theo sau anh đi qua năm bảy ngõ hẻm, dọc qua các tiệm cơm, quầy ăn vặt từ nam xuống bắc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Này, anh vẫn chưa đói à?”

Kha Dữ vứt cho hắn một điếu thuốc: “Sắp đến rồi.”

Thương Lục bắt được: “Tôi không biết hút thuốc.”

Hắn không nói “Tôi không hút”, mà là “Tôi không biết”, Kha Dữ cảm thấy những từ ngữ tinh tế này thật đáng yêu, cười như không cười, “Không biế? Vậy để tôi dạy cho cậu.”

Cuối cùng bước vào một nhà hàng Triều Sán nằm cạnh bến cảng của địa phương. Bên trong cửa hàng không quá rộng, chỉ bày năm bộ bàn, ông chủ hiển nhiên rất quen thuộc với Kha Dữ, lập tức đi từ phía sau quầy ra nghênh đón, “Hôm nay đến hơi muộn nhỉ.”

Kha Dữ gật đầu, kéo ghế, “Tôm ngâm chua — chờ chút.” Nhìn về phía Thương Lục: “Cậu ăn tôm ngâm chua bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì khỏi lấy, tôm luộc đi, hàu nướng, nghêu xào, rau lang luộc, cải xoăn sốt gừng. Hôm nay có cá mú không?”

Ông chủ vội vàng gật đầu: “Có, có, buổi sáng mới nhập.”

“Được, vậy mang lên giúp tôi. Thêm một phần ruột ngỗng nấu nước muối, một phần cháo cua.”

“Ăn không hết đâu.”

Kha Dữ nhanh chóng hâm nóng bát đũa, “Ăn nhiều chút.”

“Ăn nhiều để xóa hết à?”

Kha Dữ cười một tiếng: “Em trai thật thông minh.”

Thương Lục học theo anh hâm chén lau đũa, động tác lóng ngóng. Kha Dữ nhìn qua, mất hết kiên nhẫn đối với hắn bèn chìa tay, “Đưa tôi.”

Còn nói: “Cậu không phải là người ở thành phố Ninh.”

“Sao anh biết?”

“Chưa thấy qua con gián, cũng không biết hâm nóng bát đũa.” Kha Dữ đưa đũa sang cho hắn, “Tôi đoán nhé... Cậu là đại thiếu gia có địa vị nào đó?”

Thương Lục ho khù khụ mấy tiếng, “Tất nhiên là không phải.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, đại thiếu gia nhà người ta đời nào lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy như này.” Bát và chén đã được hâm nóng, anh rót cho Thương Lục một chén Phổ Nhĩ, “Tôi hỏi một câu được không?”

“Anh hỏi đi.”

Trong tiệm không có ai, chỉ có con trai ông chủ đang xem đi xem lại đoạn phim ngắn, Kha Dữ uống trước hớp trà rồi nói: “Cậu tiếp nhận khách là đàn ông à?”

“Phụt —” Thương Lục xém chút nữa sặc chết, “Ý anh là sao?” Ánh mắt Thương Lục nhìn anh có phần hơi sai sai, “Tôi cảnh cáo anh — Chuyện xảy ra lúc nãy là tình huống đột xuất mà thôi!”

Đừng tưởng hắn sẽ vì tiền mà đem xu hướng tính dục của mình đi bán!

Kha Dữ không động đậy, hỏi đến vấn đề thứ hai, “Vậy còn lần đầu tiên thì sao? Cậu có...” Anh cẩn thận chọn từ ngữ, “Cậu có bao giờ đấu tranh chưa? Ví dụ như trong lòng đang suy nghĩ gì? Có phải đã đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng vẫn thuận theo mà tiếp nhận không?”

Thương Lục kịp phản ứng, “Trọng tâm câu hỏi của anh nằm ở đâu vậy?”

“Không có.” Kha Dữ nhếch mép, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thương Lục, chống cằm, “Trao đổi kinh nghiệm.”

Thương Lục: “...”

Thật cởi mở.

Phim mới của Kha Dữ là một câu chuyện rơi vào vực thẳm.

Chàng trai trẻ từ quê lên thành phố Ninh dốc sức làm việc, từ lúc ban đầu gắng sức cho ước mơ cho đến mất hết tất cả, anh ta từng đi giao thức ăn nhanh, giao hàng chuyển phát nhanh, bốc gạch, thông bồn cầu, lúc gặp được chị Phỉ trong hành lang, anh ta không biết rằng, cái người mặc sườn xám, trên đùi có hình xăm đó chính là số mệnh cuối cùng của anh ta.

【Chị Phỉ ngồi trên giường lớn, chiếc màn rủ xuống, che đi khuôn mặt trang điểm đậm của chị ấy. Chị ấy đang ngậm một điếu thuốc, hai cái đùi tròn trịa vắt lên nhau, lộ ra bông hồng hổ xanh đã bạc màu ở bên cạnh. Chị Phỉ khẽ nhả một làn khói, nói: “Phi Tử, chị có thể yêu em.”

“Trong túp lều oi ả, quạt điện quay đi quay lại không xua đi được không khí lắng đọng. Phi Tử ngửi thấy mùi cơ thể người từ ga trải giường và mùi dầu gội đầu của chị Phỉ. Tiếng cười của chị Phỉ nghe gợn sóng, gợn sóng như chiếc giường lò xo bên dưới chị.】

Sự lười biếng so với ma tuý càng khiến người ta đắm chìm vào hơn, nhưng không ai thích ở dưới đáy hố ngay từ ban đầu. Kha Dữ diễn vai Phi Tử, muốn biết — một cách chân thật nhất có thể — khi anh ta nhận năm trăm nhân dân tệ từ chị Phỉ, đi về phía căn phòng nhỏ màu hồng phấn oi bức kia, trong lòng cuối cùng đang suy nghĩ gì.

Thương Lục bị bốn chữ “Trao đổi kinh nghiệm” của anh chọc tức, Kha Dữ vẫn chống cằm, trong đôi mắt đắc ý mang theo ý cười, “Không phải ngại.”

Mắt thấy Thương Lục lại sắp nổ tung, anh dừng lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa mép cốc, “Cậu không nói, tôi nói. Tôi còn nhớ rõ lần đầu đi theo sau lưng chị Phỉ, chỉ cảm thấy tại sao cầu thang dài quá —— lại tối, lại dài, cũng rất ẩm ướt. Tới gần cạnh cửa tràn ngập một mùi hương khó tả, sau này tôi mới biết đó là mùi của cơ thể người bị nhiều lần làm tình đọng lại.”

Đây là tiểu sử anh viết cho Phi Tử.

“Chết tiệt.” Hầu kết trên dưới nhấp nhô, trong lòng Thương Lục xẹt qua một hàng chữ, Đây không phải là điều hắn nên nghe, nhưng miệng lại thành thật hỏi: “Chị Phỉ là ai?”

“Là một gái điếm, một gái điếm giàu có.” Kha Dữ bình tĩnh nói: “Là khách hàng đầu tiên của tôi.”

“Lúc lên cầu thang, bờ mông quấn trong chiếc sườn xám của cô ấy cứ đung đưa trước mắt tôi, rất tròn. Tôi không biết tại sao, nhìn cảnh này, khuôn mặt của bố mẹ tôi lại hiện lên trong tâm trí tôi, đặc biệt là mẹ. Tôi nói trong lòng: Mẹ ơi, con tuyệt vọng rồi, cô ta dụ dỗ con. Cô ta nói con cho cô ta hạnh phúc, cô ta cho con tiền, con có thể có được hạnh phúc. Con thấy cũng có lý.”

“Cô ấy không phải là gái điếm sao?” Thương Lục vô thức hỏi.

“Đúng, tuy nhiên… chị Phỉ đã qua bốn mươi, giá thị trường không được cao như trước, khách hàng thường lớn tuổi hơn chị ấy. Chị ấy muốn trẻ trung vui vẻ.”

Khuôn mặt của Thương Lục trong nháy mắt bị đốt cháy.

Khi Kha Dữ nói đến đây, trên mặt vẫn bình tĩnh vui vẻ, giống như đang nói về một đóa hoa tàn bên đường. Thương Lục vốn cho rằng mình sẽ nhìn ra chút hận ý, căm hận hoặc hối hận, thậm chí có phần thương hại, nhưng ánh mắt Kha Dữ lại lạnh lùng, ngước lên nhìn đôi mắt của hắn giống một trang giấy trắng, không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Nếu nói hận bản thân, hay áy náy với mẹ, không bằng nói hận chị Phỉ nhiều hơn một chút. Nếu không phải chị ấy dụ dỗ tôi, đưa tiền cho tôi, có lẽ tôi đã không đi đến bước đường này. Nhưng chị ấy lại cho rằng mình đã cứu tôi, giúp tôi.” Kha Dữ nói đến đây dừng lại một chút, hỏi với giọng điệu không chắc chắn, “Tôi hận chị ấy, cảm xúc này bình thường sao?”

“Bình thường.”

“Hận chị ấy, đồng thời —”

“Từ từ.” Thương Lục ngắt lời anh.

Kha Dữ không rõ, ngước mắt nhìn thấy ông chủ bưng ruột ngỗng nấu nước muối ra.

“Ăn trước đã.” Thương Lục nói, giúp anh lấy bát đũa ở đối diện, hai người ngồi song song với nhau, lúc ăn cơm cũng không nhắc tới những chuyện khác.

Một bữa cơm ăn gần một giờ, lúc bước ra cũng đã tám giờ. Đèn đường ven sông đã bật sáng, hai người đàn ông vô gia cư kéo bao tải, dùng một cặp kìm thật dài nhặt chai nhựa bên vệ đường. Nước sông và bến tàu gần như bốc lên mùi hôi thối, bọt trắng sủi bọt trong làn nước đen kịt, liên tục tới rồi dạt đi theo sóng biển.

“Thầy Kha, anh hận chị ấy... đồng thời, thế nào?”

Kha Dữ quay người, đối mặt với Thương Lục lùi lại từng bước, châm điếu thuốc. Híp mắt thở dài, làn gió đưa khói thuốc bay đến Thương Lục theo hô hấp đi vào bên trong.

“Hút ít thôi.”

“Khói sao?” Kha Dữ so sánh khói giữa các ngón tay, lại nhìn xuống, cười cười, “Thói quen. Mỗi lần đi từ chỗ chị Phỉ ra sẽ không nhịn được.” Anh dừng một chút: “Tôi hận chị ấy, chán ghét chị ấy, nhưng đi đến một lần lại một lần càng lúc càng nhiều hơn. Chị ấy rất có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng rất tốt, mặc dù qua tuổi bốn mươi, hai bên mông đã hóp lại, nhưng dưới ánh sáng, vẫn có một sự quyến rũ mà chị ấy nên có. Chị ấy —”

Kha Dữ dừng lại, nhìn thấy Thương Lục giơ điện thoại lên, ống kính nhắm vào anh.

“Tôi đồng ý cho cậu chụp sao?”

Thương Lục nhìn anh trong tấm hình, “Có thể xóa mà.”

Đèn đường bao phủ khuôn mặt Kha Dữ, anh kéo khẩu trang lên.

Thương Lục đợi anh, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào anh.

Qua hai giây, khẩu trang đã đeo chặt lại lần nữa bị kéo xuống. Khuôn mặt Kha Dữ hiện ra trong màn ảnh.

“Giọng của chị ấy không dễ nghe cho lắm, lúc kịch liệt, tôi sẽ che miệng của chị ấy không cho phép chị ấy kêu to, nếu như không phải nét mặt của chị ấy rất vui vẻ, cái bộ dáng này rất giống tôi muốn giết chị ấy.

Giường ngủ của chị ấy có rất nhiều người đàn ông đã ngủ qua, so với chị ấy đã hiểu được cách làm sao để vui vẻ, thường làm cho chị ấy càng lớn tiếng kêu rên, có đôi khi quá sớm hoặc quá muộn, hàng xóm trên lầu sẽ chuyển đồ dùng trong nhà, loại tiếng động kia giống như chỉ vì cạnh tranh cùng chúng tôi. Tôi ở chỗ chị Phỉ chơi gần nửa năm, có đôi khi rất muốn biết cái bàn của hàng xóm còn tốt không.”

Một bên anh đi lùi về phía sau, một bên tự nhiên thuật lại. Nói xong những lời này, anh tự cười nhạo bản thân, dùng tiếng Quảng Đông bất cần đời hỏi: “Này, cậu chụp tôi có đẹp không?”

Thương Lục không trả lời, Kha Dữ không ôm hy vọng đi về phía hắn: “Xem xong nhớ xóa đấy —”

【Thanh âm của chị ấy không dễ nghe cho lắm…】Thương Lục giơ điện thoại lên, hướng màn hình về phía anh.

Thuật toán chống rung của điện thoại di động vốn đã rất mạnh, đến mức hắn quay chụp lâu như vậy mà ống kính vẫn rất ổn định. Ánh đèn không được sắp xếp, nhưng hắn đã điều chỉnh tham số, cái này khiến Kha Dữ ở trong ánh sáng trở nên mạnh mẽ.

Ánh đèn xe vụt qua mặt anh, ánh mắt anh khi thì có ánh sáng, khi lại trở nên tối tăm. Lúc cúi đầu nhả khói, cái nhíu mày càng bị tia sáng mãnh liệt chia cắt.

Bước chân bất giác chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Kha Dữ ngừng thở xem hết cả đoạn video, đến khi kết thúc, anh nghe Thương Lục nói ——

“Hãy làm nhân vật chính của tôi đi.”