Bình Hoa Số 1 Giới Giải Trí

Chương 5: Đuổi gió đuổi trăng




Chiếc Land Rover phiên bản giới hạn dài gần 300 vạn (~300 củ) không tiện đỗ lại dưới lầu, Kha Dữ ở bên ngoài thôn trong thành liền xuống xe, tự mình đi về.

Gần 10 giờ, ngoại trừ các quán ăn đêm, các quầy hàng khác đều đã đóng cửa, đường phố vắng vẻ hơn hẳn. Bộ quần áo anh thay ra để ở trên xe, trên người vẫn mặc áo sơ mi, cổ áo cởi hai nút mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh.

Gió biển thổi qua, mùi tanh của cá ở bến cảng tản ra xung quanh, Kha Dữ lẳng lặng đứng yên hút hết một điếu thuốc.

Anh đứng trong tư thế rất thoải mái, một tay chống lên lan can, một tay buông thõng cầm điếu thuốc, đôi chân dài bọc trong chiếc quần âu bắt chéo nhau một cách tự nhiên, ngọn đèn đường màu cam chỉ đủ soi một nửa bên khuôn mặt của anh.

Lúc Thương Lục men theo bến cảng từ xa đi tới, trông thấy một bức họa tuyệt mỹ như vậy.

Ánh đèn chiếu sáng đối phương đến mờ ảo, dưới ánh đèn lờ mờ, hắn không phân biệt được người đó là Kha Dữ.

Bản năng muốn chụp ảnh thôi thúc mạnh mẽ, Thương Lục giơ điện thoại lên, hoàn thành một thao tác chụp đơn giản không cần đến bộ ổn định.

Một chùm ánh sáng xuyên qua hình ảnh từ xa tiến lại, là một chiếc taxi trống vào ban đêm. Xe chạy chậm lại nhưng không dừng hẳn, cửa kính hạ xuống, chỉ nghe được một câu: “Đi không?”

Đưa tay rút điếu thuốc khỏi miệng, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Không đi.”

Chiếc xe màu xanh đậm đạp chân ga, rất nhanh đã chạy khỏi ống kính.

Thương Lục tắt ghi hình, khi đến gần hơn, hắn mới nương theo nét góc mặt tuyệt sắc phân biệt được danh tính của người kia.

…Hẳn là gặp ma thật rồi, thu thập ý tưởng phong cảnh mất một tuần, duy nhất chỉ nổi cảm hứng sáng tác đúng hai lần, một lần là vì Kha Dữ, lần còn lại… con mẹ nó lại cũng vì Kha Dữ.

Hắn dừng lại cách đó chừng năm sáu bước, “Thầy Kha.”

Kha Dữ giống như vừa tỉnh dậy từ trong thế giới riêng, hơi thảng thốt, không lập tức quay lại, trước tiên dập tàn thuốc, sau đó bình tĩnh lấy khẩu trang trên tay, đeo lên đâu vào đấy ngay ngắn, vuốt phẳng nếp khẩu trang rồi chỉnh lại mấy lần.

Thương Lục có chút hứng thú khi nhìn anh, chờ sau khi anh đeo khẩu trang xong mới tiếp tục thả bước đến gần, “Trùng hợp nhỉ?”



Hắn rất cao, cao đến nỗi Kha Dữ phải ngẩng lên mới thấy rõ được mặt hắn.

Không biết vì lý do gì, Thương Lục cảm thấy ánh mắt này dừng lại trên mặt mình một lúc lâu, so với thời gian trước càng lâu hơn.

Porsche 911. Kha Dữ xác nhận được trên người hắn có đủ tố chất để trở thành một mỹ nam.

Khi đến gần hơn, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trên người anh hòa với hương gió biển tanh mặn.

“Anh uống rượu à?” Thương Lục hỏi.

“Ừm.”

“Về không?”

“Được.”

Thương Lục nhìn xuống quan sát trạng thái của anh, sau khi xác định từng bước đi của anh không có vấn đề mới sóng vai bước tiếp. Giữa khoảng không im lặng ấy, chỉ có vài cánh hoa lả lướt bay theo làn gió.

“Thầy Kha có tiệc xã giao tối hả?”

“Cậu có bạn gái chưa?”

Hai người đồng thời lên tiếng, Kha Dữ dừng một chút, ngẩng đầu lên, thấy Thương Lục cười nói: “Chưa có.”

Đầu óc Kha Dữ bị rượu làm cho mơ hồ, “Vậy à.”

Hóa ra không phải là mối quan hệ chính thức.

Anh suy nghĩ một lúc, lịch sự hỏi: “Nếu một cô gái rất xinh đẹp và giàu có ngỏ ý muốn hẹn hò với cậu, nhưng đó không phải là một mối quan hệ chính thức, cậu sẽ làm gì?”

Thương Lục: “...?”

Tâm trạng có hơi phức tạp rồi.

…Ra vậy, nhất định là do bà chị nhiều tiền lần trước đề nghị “mua đứt”, nên anh không thể không cân nhắc được.

Mặc dù không hiểu rõ về thị trường bên ấy cho lắm, cũng không hiểu tại sao anh lại đi hỏi người bạn cùng phòng mới quen về loại câu hỏi này, nhưng Thương Lục vẫn giúp anh phân tích, “Điều đó phụ thuộc vào chi phí đầu tư. Nếu đồng ý, thu nhỏ từ nhiều hạng mục thành một hạng mục, anh cần so sánh khối lượng công việc với cả…” Mẹ kiếp, nói không được nữa, Thương Lục cau mày lúng túng, “Anh, anh hiểu không?”

Kha Dữ: “…”

Thực tế quá!

Đôi mắt từ trong hơi men mơ hồ chậm rãi tỉnh lại, “Tôi, tôi hiểu rồi…” Anh gật đầu, áp chế sự chấn động trong lòng, “Vậy cho nên —— chỉ cần có tiền, cậu có thể chấp nhận được hết nhỉ.”



Cái gì mà “Cậu có thể chấp nhận” cơ? A, mẹ nó không phải chứ… “Tôi không thể chấp nhận.” Thương Lục nghiêm túc nói: “Tôi khuyên anh chỉ nên suy xét từ góc độ thực tế thôi.”

Kha Dữ vì để giữ thể diện mà đồng ý, “Đúng vậy, là không hiểu, chỉ là tùy tiện tán gẫu một chút…” Trong lòng thầm nghĩ, hoá ra lòng tự trọng vẫn rất cao.

Thương Lục khinh khỉnh, chỉ tại ở đây không có chiếc 300 vạn kia thôi, ban ngày hắn nhìn anh bước lên con Land Rover mà tức đến độ chẳng thể khống chế.

Sau khi vào đến phòng khách, Kha Dữ cuối cùng vẫn nói: “Lấy sắc hầu hạ người ta thì làm sao mà lâu dài được.”

…Thằng nhóc này nghe hiểu được không vậy?

Thượng Lục dừng bước, quay đầu lại, liền thấy Kha Dữ nắm tay nắm cửa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc nhấn mạnh, “Tôi nói chuẩn không?”

Thương Lục cho rằng anh đang hỏi ý kiến từ kinh nghiệm hắn đúc kết được, nhẹ nhàng vô thức “Ừm” một tiếng.

Cánh cửa đóng lại, hắn ngồi xuống đệm thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế bật đèn bàn lên làm việc.

Những bản thảo kịch bản đã vẽ từ lâu được xếp thành chồng ngay ngắn trên bàn, ngòi bút đặt lên trang bản thảo mới nhất, trên giấy có rất nhiều nét vẽ lộn xộn, ngoài ra còn có những vết mực đen lem luốc.

Thương Lục mở các video quay vào ban ngày lúc dạo phố, một số được ghi lại làm tư liệu truyền cảm hứng, một số có thể trực tiếp cắt được thành từng thước phim nhỏ — hai đoạn này chính là của Kha Dữ.

Người mặc áo phông đang trông coi và ghi chép ở khu bán nước là Kha Dữ, cùng với Kha Dữ mặc áo sơ mi trắng hút thuốc vào ban đêm bên bờ sông tạo thành hai thái cực, nhưng ở đó dường như lại có một số điểm thống nhất đến lạ thường.

Một tên trai bao say sưa trong xa hoa và tiền bạc, một thanh niên lãng phí cả buổi chiều chẳng để làm gì, kể cả ánh mắt và biểu cảm khi hỏi câu “Lấy sắc hầu hạ người ta thì làm sao lâu dài được” đều chầm chậm hiện lên trước mắt.

Thương Lục hít thật sâu, tờ giấy bị vò nát thành một khối, hắn vặn nắp bút, lần nữa viết lên nét chữ đầu tiên.

So với giấy thì khả năng cách âm của bức tường xi măng còn mỏng hơn, tiếng nước vòi hoa sen truyền đến từ phòng tắm, hòa cùng tiếng bàn chải đánh răng vô thanh.

Kha Dữ tắm xong mới rảnh rỗi mở Weibo lên xem vài phút. Tần suất công việc của anh không cao, nếu như hôm nay không phải Mạch An Ngôn nhất quyết muốn anh lên mạng, anh cũng chẳng thèm tương tác.

Mạch An Ngôn đọc xong bình luận của anh thì mặt mày tái xanh, không ngờ lại có biến, fans có vẻ thích điều này, ở dưới phần bình luận điên cuồng la hét khen anh dễ thương, người qua đường còn cho rằng anh bị ép kinh doanh, vừa mới đăng nửa giờ đã nhảy lên hot search.

Lưu lượng đưa tới miệng lẽ nào để nó bay mất? Mạch An Ngôn tự tay sắp xếp hàng chục tài khoản tiếp thị liên kết với nhau, hot search liên tục kéo dài đến tận đêm khuya.

Kha Dữ lướt một vòng trên hot search mới nhất, xác nhận rằng tên của mình đã rút lui thành công mới yên tâm buông điện thoại xuống đi ngủ.

Anh cảm thấy thật nông cạn, sau khi nghe được một loạt âm thanh ồn ào thì tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng cánh cửa bằng nhôm đập vào tường, giống như có ai đó tông cửa xông ra chạy trối chết.

Trong lúc đấy, truyền đến giọng Thương Lục hoảng sợ hét mắng: “Đây là thứ quái gì thế hả?!”

Từ trong cơn ngủ say, cơ thể đột nhiên tỉnh giấc. Kha Dữ nhanh chóng rời giường, mở cửa phòng ngủ xông ra, “Có chuyện gì vậy?”



Thương Lục vẻ mặt hốt hoảng bám vào cánh cửa nhôm, “Bắt được rồi! Tối quá, cơ mà không biết bắt được cái gì!”

“Ừ.” Kha Dữ nương theo ánh mắt của hắn — có trời mới biết — hắn đang cầm trong tay một xấp giấy A4, nhanh tay lẹ mắt, dùng tay trái quật mạnh một cái, chỉ thấy một bóng mờ lóe lên trước mắt, một sinh vật không rõ danh tính với tấm lưng đen bóng xuất hiện trên chiếc bàn làm việc đắt tiền mà hắn yêu thích.

…Đệch, quá mức xấu xí!

Đây có đúng là thứ đã bò trên mặt hắn lúc hắn đang ngủ không vậy! Mẹ nó, còn biết bay nữa!

Thương Lục nhìn sinh vật nằm ngửa trên bàn, bốn chân giãy giụa mà xúc cảm hỗn loạn, “Không đâu lại lòi ra con ve sầu xấu đau xấu đớn vậy chứ!”

Kha Dữ bình tĩnh liếc hắn một cái, “Là con gián.”

Thương Lục: “...”

Tôi, đệt, mẹ, nó.

Không, không thể nào —— sao lại có một con gián to như vậy, mập như vậy, lại còn phát sáng và biết bay nữa!

“Anh lừa tôi.” Thượng Lục bình tĩnh nói: “Nó vừa bò qua mặt tôi.”

Kha Dữ thương hại nói: “Không sao, trên thực tế gián đều thích sạch sẽ.” Đồng thời cũng bình tĩnh lùi lại một bước, vẻ cự tuyệt nói: “—— Cậu đừng tới đây.”

Thương Lục ủy khuất chịu nhục nhã nhìn anh, sau đó trừng lớn mắt, như ý thức được điều gì đó.

“…Thầy Kha.” Hắn chỉ vào mặt mình.

Kha Dữ khó hiểu, đưa tay sờ sờ, hoài nghi hỏi: “Sao vậy?” Anh bị Thương Lục làm cho kinh ngạc liền hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn suy diễn đến viễn cảnh trên mặt mình có một con gián nhỏ.

“Anh bảo hủy dung là kiểu vậy ấy hả?”