Bình Hoa Số 1 Giới Giải Trí

Chương 11: Bạn trai cháu đấy à?




Mới hơn bảy giờ, Kha Dữ còn chưa ăn cơm tối. Cửa phòng mở ra, làn gió đối lưu từ bên ngoài ban công tràn vào thổi bay mái tóc trên trán. Anh vặn chốt cửa, mọi thứ lập tức yên tĩnh lại, cũng giống với biểu hiện của anh mấy ngày nay.

Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Thương Lục không dọn đồ đi, nhưng đã không còn ai ở đó.

Cảm giác bất an rạo rực trong lòng anh từ chiều đến giờ dần lắng xuống. Kha Dữ nhớ lại khi nãy tốc độ bước đi của mình nhanh hơn bình thường, thấp giọng tự mắng: “Mất mặt.”

Kéo ghế ra từ từ ngồi xuống. Trên bàn ăn, phía dưới chiếc cốc sứ dùng để uống nước hàng ngày đè một xấp đồ vật. Trong lòng Kha Dữ khẽ rung động, nhận ra đây là Thương Lục để lại cho anh. Anh cầm lên, thấy là ảnh chụp của mình thì giật mình, khẽ nhấp khóe môi đang nhếch lên.

[Thầy Kha, tha lỗi cho tôi vì không từ mà biệt. Mặc dù chỉ mới ở chung được hai mươi ngày, tới nay cũng không biết tên của anh có phải là Mộc Kha hay không, nghệ danh của anh rốt cuộc là Tiểu Đảo hay là Phi Tử, vẫn rất vui khi được biết anh, tôi nghĩ rằng những thứ này cũng không quan trọng đến như thế.

Cảm ơn anh vì tôi mà kể những câu chuyện xưa, cả tài liệu và toàn bộ những cảnh phim. Đây là địa chỉ hòm thư điện tử của tôi, nếu anh muốn xem những cảnh quay đã chỉnh sửa hoặc được quay tiếp sau này, có thể gửi thư điện tử cho tôi, để tôi biết rằng đó là anh.

Mấy bức ảnh này là những khoảnh khắc rung động mà tôi chụp được mấy ngày nay, anh đúng là người trời sinh đã ăn ảnh, hi vọng anh sẽ thích chúng.

Bản nhạc này là bài mà hôm qua chúng ta đã cùng nhau mua, dáng vẻ khi chơi bass rất phù hợp với anh, bài hát này nên để lại cho anh.

Dùng sắc để phục vụ người khác thì không thể lâu dài, tôi nghĩ anh cũng không phải là người chỉ có thể dừng lại ở đó. Nếu có một ngày anh thật sự gia nhập vào giới giải trí, khoảng thời gian đen tối này tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật. Bất kể có như thế nào, xin đừng từ bỏ bản thân mình, Phi Tử là một người có thể trồng hoa.]

Đôi mắt đảo qua dòng chữ cuối cùng, Kha Dữ cười rộ lên vẻ khó hiểu.

Thương Lục để lại khoảng mười mấy tấm ảnh chụp, đa phần đều là cảnh về đêm. Dáng vẻ cắn điếu thuốc lật báo xem, dáng vẻ nghiêng đầu đốt điếu thuốc, dáng vẻ mỉm cười mà nhìn thẳng vào ống kính. Kha Dữ đoán Thương Lục chắc hẳn là cao thủ chụp ảnh, ảnh hắn chụp có sự sống động mà xưa cũ, tốt hơn nhiều so với những tác phẩm trên trang bìa.

Nghĩ hắn vội vàng đi gặp bạn bè mà còn cố ý đi rửa ảnh trước, trong lòng liền tha thứ cho sự kiêu ngạo của hắn khi để lại mỗi địa chỉ hòm thư.

Kha Dữ mở ứng dụng ra.

Thư công việc từ Mạch An Ngôn bảo giao anh tự mình quản lý, bên trong chứa đầy thư mời và thông báo tiến độ kịch bản, anh chỉ tình cờ nhìn lướt qua một chút.

Chuyển qua hòm thư cá nhân, hơi do dự, anh gõ xuống bốn chữ “Tôi là Tiểu Đảo”.

Khuông nhạc cũng không rõ nét, trên đó còn có dấu vết xóa và sửa lại, hôm qua ở chợ đêm mua từ trong tay ban nhạc, là Thương Lục trả tiền.

“Bài hát này rất thích hợp để chơi bass, là vì được viết cho bass.”

Kha Dữ giấu cảm xúc sau lớp khẩu trang: “Làm sao cậu biết tôi có thể chơi được bass?”



“Tối qua tôi có gõ cửa phòng anh, nhìn thấy nó được để ở cạnh giường.”

Ánh mắt tay chơi guitar nhìn chằm chằm vào Kha Dữ mang ý dò xét, Kha Dữ căng thẳng trong lòng, lúc này chuông báo vang lên anh nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, “Cậu nói chuyện trước đi, tôi nghe điện thoại.”

Làm gì có cuộc điện thoại nào, đi xa rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh gần đây đi theo bên cạnh Thương Lục quá mức đắc ý mà quên đi bản thân là ai, tình trạng quên mang khẩu trang càng ngày càng thường xuyên, trên bài viết Weibo gần đây đã có người hỏi anh đã đi qua chỗ này đúng không. Mạch An Ngôn nói rất đúng, chuyến sưu tầm ý tưởng này của anh có vẻ nên kết thúc rồi.

Thương Lục thu lại ánh mắt đang nhìn bóng lưng anh, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Phí bản quyền là bao nhiêu? Tôi mua đứt.”

Ban nhạc khờ ra mặt, “Mua mua mua mua mua đứt...?”

“Mua đứt.” Thương Lục khẳng định lại lần nữa, rồi quay đầu nhìn về phía Kha Dữ. Vừa nghiêng đầu, ba người trong ban nhạc đưa lưng về phía hắn xúm đầu lại thảo luận, một lúc lâu sau hát chính ho một tiếng, bị thành viên ban nhạc đẩy ra trước. Bộ dáng mang vẻ ngây thơ, chắc vẫn còn là sinh viên đại học. Anh ta nhìn Thương Lục, chần chờ đưa ra ba ngón tay.

“Ba vạn?”

Hát chính ngạc nhiên, ánh mắt chuyển đi chỗ khác lo sợ nói: “Không phải...”

Thương Lục nhíu mày hỏi: “Ba mươi vạn?”

Hát chính: “...”

Thương Lục bình tĩnh nói: “Đắt quá ーー”

Hát chính: “Chính xác, chính xác, chính xác, chính xác ý chúng tôi muốn nói là...”

“Nhưng mà có thể.”

Ban nhạc: “!!!”

Cái cái cái cái cái cái gì, chúng tôi chỉ muốn nói là một người chỉ đáng giá một nghìn thôi...

Lúc Kha Dữ quay lại thì thấy ba người đang ngẩng đầu nhìn Thương Lục bằng ánh mắt vô cùng phức tạp vừa sùng bái vừa biết ơn.

“... Cậu làm gì vậy?”

“Mua bản quyền.”

Hát chính nước mắt giàn giụa, kéo tay guitar cùng tay bass cúi đầu chín mươi độ, “Tạm biệt anh trai! Anh trai đi thong thả. Anh nhất định phải thường xuyên tới nhé!”

Kha Dữ: “...”

Đi được một đoạn mới nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?” Cầm lấy bản nhạc lật qua lật lại, sau đó khẽ ngâm nga một đoạn trong đó, “Có chút thú vị.”

Thương Lục nghĩ nghĩ, “Ba trăm.”

“Ba trăm?” Kha Dữ gập bản nhạc lại, nhìn thế nào cũng chỉ đáng giá có ba vạn thôi! Kinh ngạc hồi lâu, nói một câu từ tận đáy lòng, “...Làm nghệ thuật khổ quá rồi.”

Kha Dữ thoát ra trong hồi ức, nhận ra Thương Lục đã cải biên bản nhạc này. Nhìn không ra, hắn là một tên tiểu bạch kiểm đi theo phú bà lại biết chụp ảnh còn biết cả kiến thức về âm nhạc.

Thư được gửi đi, cùng lúc đó, máy bay trượt khỏi đường băng sân bay thành phố Ninh, hạ cánh xuống Paris của Pháp sau hơn mười mấy giờ bay.

Bùi Chi Hòa bị bắn, nhưng may là chỉ bị thương ở chân, không ảnh hưởng đến xương cốt, hiện tại đang ở trong bệnh viện điều dưỡng. Thương Lục từ sân bay trực tiếp chạy tới, dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi làm cho Bùi Chi Hòa bật cười, “Đại thiếu gia, cậu vội vàng chạy tới đây thật hả?”



“Bác sĩ nói sao?”

“Mạng lớn, không thương tổn tới xương cốt.” Bùi Chi Hòa mang bộ dạng không thèm quan tâm, sai khiến Thương Lục, “Gọt giúp tôi quả táo đi? Băng qua biển về đây dù gì cũng phải có chỗ dùng chứ đúng không?”

Thương Lục rửa tay, lấy một quả táo từ trong đĩa đựng trái cây, “Bọn họ muốn lấy gì thì cho cái đó, tranh giành làm gì?” Ngước mắt lên nhìn Bùi Chi Hòa một chút, “Cậu cảm thấy cậu giành được sao?”

Bùi Chi Hòa là một nghệ sĩ violin, ngày thường khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, khí chất dịu dàng lại mong manh dễ vỡ, lúc mặc âu phục ngồi ở vị trí dẫn đầu, ánh đèn sân khấu chiếu đến, khiến người xem không kiềm chế được mà thở nhẹ lại.

“Cây đàn Stradivarius là cậu đưa cho tôi sao có thể để cho họ cướp đi được?” Bùi Chi Hòa cầm quả táo, cắn một miếng giòn rụm.

“May là chỉ bị thương ở chân, lỡ như là tay thì sao?” Hắn nửa ngồi trên bệ cửa sổ, tia sáng vụt qua từ sau vai, Bùi Chi Hòa ngược sáng mà nhìn thấy môi hắn nhếch lên, phát giác hắn đang tức giận, nên im lặng một lúc, rồi cười nói: “Sao cậu không hỏi lỡ mất mạng thì sao?”

“Đối với cậu, tay của tôi so với mạng càng đáng giá hơn có phải không?” Chua quá, ăn cái này thà không ăn còn hơn, cậu ta nhíu mày, tùy ý ném quả táo mới cắn được một miếng vào thùng rác, châm chọc nói: “Bùi Chi Hòa là nghệ sĩ chơi đàn violin, mạng có thể không cần, nhưng tay thì không thể không có.”

Thương Lục nghe cậu ta đang nói bóng gió, thái độ dịu lại, “Không phải là ý này.”

“Không sao cả.” Bùi Chi Hòa nhanh chóng đáp lời. Cậu ta là vì có tài chơi đàn mới quen biết được với Thương Lục, tay còn quan trọng hơn cả mạng sống. Dừng một chút: “Cậu về nước lần này sao rồi? Có thu hoạch được gì không?”

Khuôn mặt của Kha Dữ chợt lóe lên trong tâm trí hắn. Đêm qua hắn đã thử chơi bản nhạc kia, những nốt trầm trong bài hát đều đều, mang đầy vẻ lạnh lùng, buồn tẻ và nhàm chán.

Cảnh đó khiến Thương Lục lập tức quyết định được tên cho bộ phim ngắn.

“Đang hỏi cậu đấy, cậu cười cái gì hả?” Bùi Chi Hòa dùng gối ném hắn một cái.

“Không có gì.” Thương Lục dùng một tay bắt được, sau đó lại lấy điện thoại ra.

Trong hòm thư có một lá thư chưa đọc, giao diện sạch sẽ viết bốn chữ đơn giản “Tôi là Tiểu Đảo”.

Bùi Chi Hòa phát hiện, Thương Lục vậy mà lại cười rộ một tiếng.

Quen biết nhau vài chục năm, Thương Lục rất ít khi cười ーー Đang khi không nói chuyện với ai tự nhiên khóe môi lại nhếch lên, giống như nghĩ tới chuyện gì vô cùng vui vẻ. Bùi Chi Hòa nghiêng đầu thăm dò hắn, ánh mắt dần dần trùng xuống, hai tay vô thức nắm lấy chiếc chăn trắng như tuyết.

Đạn bắn chỉ làm trầy da, cậu ta cố ý nói với Thương Minh Bảo hơi nghiêm trọng, cô bé ngốc đó liền thêm mắm dặm muối kể cho Thương Lục. Thương Lục lúc này đứng trong phòng bệnh, không phụ sự mong đợi của cậu ta. Chỉ là người thì về rồi, nhưng tâm trí giống như đã rớt lại chỗ đại lục, rơi vào tấm ảnh chụp khu chợ làng cá dột nát bẩn thỉu của thành phố.

“Bên Buenos Aires đã gửi thư mời, tôi giúp cậu đặt ở trên bàn sách rồi.” Bùi Chi Hòa chọn chủ đề mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, ở bên cạnh âm thầm quan sát hắn.

Thương Lục “Ừm” một tiếng, “Tôi nhận được tin rồi.”

Ngón tay di chuyển trên màn hình, giống như đang gõ chữ.

Bùi Chi Hòa tằng hắng một tiếng: “Bạn gái à?”

Thương Lục trả lời lại một bức thư, không thèm ngẩng đầu lên mà đùa cợt nói: “Cậu nghĩ sao?”

Bùi Chi Hòa nhẹ nhõm, “Còn mười lăm ngày nữa là đến thời hạn nộp đơn, cậu có kịp không?”

Hiệp hội đạo diễn điện ảnh Buenos Aires, một hiệp hội chuyên biệt được thành lập ở Nam Mỹ, hết sức tìm tòi, khuyến khích những người sáng tạo độc lập, và các tác phẩm đoạt giải sẽ được công chiếu trên các nền tảng hợp tác và rạp chiếu phim trên khắp giới nghệ thuật. Mặc dù tự lấy tên là “Buenos Aires”, nhưng trên thực tế các thành viên và giám khảo lại rải rác khắp nơi trên thế giới, cái tên này dường như chỉ để cạnh tranh với “Oscar” chính thống, bảo thủ, đúng nghĩa tại Bắc Mỹ.

Trớ trêu thay, mặc dù lúc mới thành lập nó đầy dáng vẻ nổi loạn, nhưng khi danh tiếng dần lan rộng, nó dần được người bên ngoài thân mật gọi là “Giải Oscar của dòng phim độc lập”.

“Tới kịp.”



“Câu chuyện viết về gì?”

Thương Lục suy nghĩ một lúc, “Câu chuyện về một cô gái mại dâm ngầm.”

Kha Dữ nhận chút tiền lương ít ỏi từ chủ cửa hàng, đưa lại chìa khóa cửa và sổ cái, đơn nhập hàng rồi mở tủ đồ uống nước đông lạnh lần cuối, theo thói quen lấy ra hai lon coca.

Không ai nhận lấy lon còn lại.

Kha Dữ cảm thấy mình bị choáng đầu, bình tĩnh trả lại một lon.

Dì hỏi: “Tên nhóc kia đâu rồi? Ngày nào cũng đến đón cháu tan làm mà?”

Kha Dữ quét mã QR để trả tiền: “Đi rồi ạ.”

Dì hỏi: “Bạn trai cháu đấy à?”

Kha Dữ sặc một ngụm coca, dì thấy vậy bèn xua tay, “Này! Đừng tưởng dì cổ hủ không biết gì! Dì cái gì cũng hiểu hết!”

“Không có chuyện đó đâu.” Anh bất đắc dĩ cười nói, rút hai tờ giấy lau chiếc áo hoodie màu đen, mặt không ngẩng lên, nhưng vành tai hơi ửng đỏ, “Chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi.”

Thư của người tình cờ gặp mặt đó nằm yên trong hòm thư.

Ăn, mặc, ở, đi lại của anh đều do người khác sắp xếp rõ ràng, nên không có thói quen thường xuyên kiểm tra hòm thư. Nếu như nhất định phải tìm một lý do tại sao lúc này anh lại vô thức mở hòm thư ra, có lẽ chỉ vì hôm nay thành phố Ninh đã ấm trở lại, tâm tình của anh rất tốt.

Ngay cả gió đêm cũng phảng phất hơi ấm, khi nó thổi lướt qua mặt, khiến người ta không làm chủ được mà mong chờ một điều gì đó.

Kha Dữ chậm rãi uống xong một lon cocacola, sau đó đốt một điếu thuốc, gió thổi tắt hơn phân nửa, anh hút gần một nửa. Bước chân trên đường không nhanh không chậm, mang theo nhịp điệu nhàn nhã vốn có của anh. Khi thời gian đến, đèn đường dần dần sáng lên, hàng quán bên đường khách đến ăn rồi lại đi, bên trong khói lửa lượn lờ, anh bấm mở hòm thư, một lá thư chưa đọc được đánh dấu đỏ.

Ấn mở.

Một câu trả lời kèm theo thư gốc, bên trên dòng chữ [Tôi là Tiểu Đảo] của Kha Dữ có thêm một dòng chữ khác:

[Tôi là Lục Địa.]